Sau khi lên xe ngựa do Ám chuẩn bị trước, Minh Nguyệt liền đến thẳng tổng bộ của Huyết Sát lâu. Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như hắn không có lòng tin đối với mình như vậy, việc tốt nhất cho cả hai đó là một người phải ra đi. Và nàng chọn mình là người ra đi để cho đôi bên đều thoải mái. Về phần tình cảm vì hắn mà nảy sinh trong khoảng thời gian vừa qua, thôi thì hãy để nàng chôn sâu nó nơi tận đáy lòng mình vậy.

Khi Minh Nguyệt về đến Huyết Sát lâu, không lâu sau hai người Lãnh Phong và Minh Tuyết đã đuổi theo tới nơi. Ngồi trong thư phòng,nơi làm việc của nàng tại Huyết Sát lâu. Đối diện là tứ đại hộ pháp và hai người Lãnh Phong, Minh Tuyết. Nàng cất chất giọng lãnh lùng và nghiêm nghị như mọi lần, không nghe ra cảm xúc bên trong.

"Ảnh đã điều tra xong việc ta cần chưa?"

"Thưa lâu chủ đã điều tra ra được. Độc người chúng phải có tên là Băng Hàn đến từ Tây Vực, loại độc này được mệnh danh là kịch độc thiên hạ, đến nay chưa có thuốc giải. Nhưng ai là người mang đến lại không điều tra được. Nhưng thuộc hạ nghe nói trước đây phụ tử Vũ vương đã từng đến Tây Vực cộng với những việc sảy ra gần đây thuộc hạ nghi ngờ có liên quan đến bọn họ." Ảnh bẩm báo lại tất cả điều tra được cho nàng nghe.

"Bù..m! Lại liên quan đến Lý Thư Dao đó rốt cuộc là cái quái gì đang sảy ra vậy? Cái ả đó sao cứ nhằm vào tỉ tỉ vậy?" Minh Tuyết nghe Ảnh nói xong mà tức giận đến đập bàn.

"Tuyết nhi bình tĩnh lại đã. Nghe tỉ tỉ nói xong đã nào" Lãnh Phong ngồi bên cạnh phải ra sức hạ hoả giúp Minh Tuyết, mới khiến nàng ấy bình tĩnh lại được.

"Tỉ chuyện này phải giải quyết đi chứ. Cứ thấy mặt ả ta khiến muội lại nổi giận. Món nợ này phải tính cả gốc lẫn lãi lại cho ả ta mới được." Sau khi lấy lại bình tĩnh Minh Tuyết lên tiếng hỏi.

"Được rồi chuyện này ta sẽ xử lí, chắc chắn không thể bỏ qua cho Lý Thư Dao kia dễ dàng như vậy được. Kẻ nào dám động đến Phượng Minh Nguyệt này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp. Minh Tuyết bây giờ ta muốn muội lập tức lên núi Thất Phong ngay lập tức, muội cần phải trưởng thành mới giúp ích được cho ta có hiểu không?"

"Nhưng mà tỉ chuyện này còn chưa giải quyết xong sao muội có thể lên núi được chứ. Với lại muội không muốn phải xa tỉ đâu." Minh Tuyết bắt đầu lên giọng nũng nịu đòi ở lại.

"Không lôi thôi nhiều sáng mai lập tức lên đường cho ta. Phong sẽ đi cùng muội lên núi. Thằng bé sẽ chăm sóc cho muội. Với lại ta đã viết thư mời Lãnh Hạo sư thúc lên núi rồi. Hai người phải ở lại trên núi học hỏi thật tốt. Hai lão sư phụ ta đã đợi hai người trên núi rồi. Nhớ kĩ phải học tập thật tốt đừng để ta thất vọng. Còn Lãnh Phong đệ cũng phải học hỏi thêm, lên đó mọi người sẽ chỉ dậy cho đệ. Nếu cần có thể đi tìm năm lão bất tử kia giúp đỡ. Ta muốn đệ phải có đủ năng lực tiếp quản Phượng gia thay ta. Được chứ?"

"Vâng! Xin nghe theo lời dặn của tỉ" hai người đồng thanh trả lời.

"Tốt lắm! Đúng rồi Ám việc điều tra về Dạ Ám các như thế nào, tên các chủ kia như nào rồi. Ta muốn mạng của hắn ta càng sớm càng tốt" Minh Nguyệt lên tiếng hỏi Ám. Đã mắc phải sai lầm một lần, nàng không muốn dính líu gì đến nam nhân nữa. Nhất là kẻ này lại là chủ nhân của Phá Nhật. Mấy lão già kia đã nói nàng dù có muốn hay không vẫn sẽ phải lấy chủ nhân của Phá Nhật kiếm. Điều đó bây giờ là không có khả năng cho nên bây giờ nhất định phải diệt trừ tên đó trước.

"Thưa lâu chủ từ lần gặp gỡ của hai người ở rừng trúc lần trước thì không còn nghe được tung tích gì của hắn ta nữa. Ngay cả việc cho điều tra về người cũng bị bọn họ cho dừng lại rồi." Ám lên tiếng bẩm báo.

"Được rồi không còn chuyện gì nữa mọi người đi nghỉ đi. Nhớ phải luôn để ý hành động bên Dạ Ám các bên kia cho ta, có gì lập tức báo lại. Điều tra tất cả những gì có liên quan đến Vũ vương kia cho ta. Tất cả những thứ liên quan đến bọn họ không chừa một chi tiết."

"Vâng! Chúng thuộc hạ cáo lui, lâu chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ" nói rồi sáu người đẩy cửa ra khỏi phòng để lại không gian cho nàng nghỉ ngơi.

Trong khi Minh Nguyệt đang ở Huyết Sát lâu lên kế hoạch đối phó mình thì Long Nhật Hàn lại đang dùng tất cả mọi cách tìm kiếm nàng. Hắn ra lệnh cho tất cả người của mình phải lập tức tìm ra nàng nhưng tất cả đều không có tin tức gì cả. Tất cả đều là những tờ giấy trắng không chút manh mối. Ngay cả việc nàng rời đi khi nào cũng không thể điều tra được.

Cứ như vậy mấy ngày liền hắn cứ nhốt mình trong phòng không ăn gì. Lúc nào cũng ôm khư khư cái vò rượu trên tay. Hắn thật hối hận khi đó đã ra tay đánh nàng khiến nàng giận mà bỏ đi. Hắn thật sự không biết làm thế nào, bây giờ ngay cả một chút tin tức về nàng cũng không có. Cho nên hắn chỉ biết uống rượu giải sầu. Không biết cứ tình trạng như vậy hắn có thể chịu đựng trong bao lâu.

Sau khi biết tin đệ đệ mình như vậy hoàng thượng cũng rất tức giận. Không ngờ hắn có thể làm ra hành động ngốc nhếch đến như vậy. Nhưng mọi chuyện nay đã rồi biết làm thế nào. Tâm bệnh của hắn nay chỉ có Minh Nguyệt mới trị khỏi được thôi.

Sau nhiều ngày tự hành hạ bản thân trong phòng hắn cũng đã chịu bước ra ngoài nhưng Long Nhật Hàn hắn bây giờ đã triệt để thay đổi. Cả người nay lạnh hơn trước rất nhiều ngay cả hoàng thượng cũng phải rùng mình trước thái độ của hắn. Gương mặt lúc nào cũng phủ đầy tối tăm và rét lạnh, quanh người toả hàn khí như thể "cấm không ai tới gần". Hắn bình thường đã lạnh lùng rồi bây giờ lại càng thêm lạnh lẽo không một chút độ ấm. Nhìn hắn không khác gì cái xác không hồn. Từ khi nàng rời đi linh hồn hắn giống như bị nàng mang theo luôn rồi.

Mọi việc cứ diễn ra như vậy. Hắn tìm kiếm tin tức về nàng, còn nàng lại tìm kiếm tin tức về Dạ Ám các chủ. Mọi chuyện không biết đến bao giờ mới ngừng lại được đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play