Sáng sớm hai bóng người tay trong tay đi ra khỏi biệt viện của nàng đi tới nơi ở của sư thúc nàng Lãnh Hạo.
"Sư thúc."
Người này chính là sư thúc của Minh Nguyệt, cũng là nghĩa phụ của Lãnh Phong, trang chủ Phong Nguyệt sơn trang Lãnh Hạo. Vì không có hứng thú với y thuật nên Lãnh Hạo sau khi rời núi Thất Phong liền thành lập ra Phong Nguyệt sơn trang kiếm sinh ý. Sau này nhận nuôi Lãnh Phong mới phát triển ra Phong Nguyệt sơn trang bây giờ.
"Nha đầu sao hôm nay lại có hứng thú tới tìm lão già này vậy." Nói vậy nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt không hề ngẩng mắt lên.
"Con tới tạm biệt người. Ý con đã quyết." Nhìn lão đầu trước mắt vẫn không thèm để ý đến mình Minh Nguyệt liền nói ra mục đích thực sự mình đến đây.
"CÁI GÌ. CON PHẢI ĐI?" Quân cơ trong tay Lãnh Hạo sư thúc chưa kịp hạ xuống đã phải dừng lại giữa không trung. Ông khó hiểu nghiêng đầu nhìn nàng.
Nha đầu này ở đây cùng ông một năm. Nói thật tới hiện tại đã quen thuộc rồi, tự nhiên phải rời đi sẽ có cảm giác trống trải.
Ánh mắt liếc nhìn qua nam nhân đứng bên cạnh Minh Nguyệt ánh nhìn chứa đầy nghi hoặc. Hai người đang tay trong tay, nhận thấy ánh mắt của sư thúc nàng nhìn tới Long Nhật Hàn bất giác nắm tay thật chặt. Như thể sợ sư thúc nàng sẽ không đồng ý.
Minh Nguyệt nhận thấy hắn hơi căng thẳng liền dùng ngón tay gãi nhẹ lên mu bàn tay hắn tỏ ý an ủi.
"Sư thúc. Đây là người mà con nói với người trước đây. Chúng ta còn có chuyện cần phải trở về xử lý. Không thể ở mãi đây được. Sau khi xong việc con hứa sẽ tới thăm người. Được không?" Ở đây một năm bây giờ phải rời đi nàng cũng có chút không nỡ. Thế nhưng biết làm sao được. Phụ mẫu nàng còn ở kinh thành, còn có rất nhiều chuyện chờ hai người cùng về giải quyết. Hơn nữa còn một cái gai cắm mãi ở đó chưa rút ra được. Bảo nàng làm sao yên tâm ở đây tự do tự tại mãi.
"Gia mắt tiền bối. Vãn bối Long Nhật Hàn. Đa tạ tiền bối một năm qua đã chăm sóc cho Nguyệt Nhi chu đáo." Buông tay nàng ra Long Nhật Hàn nghiêm cẩn cúi đầu hành lễ. Từ trước đến nay rất ít người có thể cho hắn hành đại lễ như vậy. Với thân phận của mình Long Nhật Hàn hoàn toàn không cần hành lễ thể nhưng người này là sư thúc của nàng. Cũng là bậc tiền bối.
"Ta biết, Hàn Vương gia không cần hành đại lễ như vậy. Ta nhận không nổi." Lời nói ra tràn đầy địch ý. Hình như sư thúc nàng không vừa mắt với hắn thì phải.
Cũng đúng thôi. Trên dưới Dược Môn chỉ có một nữ nhi là Minh Nguyệt, nàng được coi không khác gì trân bảo ai ai cũng muốn bảo vệ trong lòng bàn tay. Nắm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Thế nhưng nhìn mà xem. Trong một năm nay luôn thất thần vì tiểu tử trước mặt này. Lại còn Huyết Chú trong cơ thể nàng nữa. Bảo ông làm sao không tức giận, làm sao mà mặt mày hớn hở chào đón nam nhân đã làm nàng chịu thương tổn.
Tuy ông ít khi tham gia chuyện bên ngoài nhưng tin tức trong Dược Môn sư huynh Vương Hoàng vẫn thường xuyên thông báo cho. Sau khi biết chuyện nàng trúng phải Huyết chú đã đặc biệt có cái gai trong lòng đối với Long Nhật Hàn.
Lãnh Hạo bởi vì thu được hết tất cả vào trong mắt nên đặc biệt không thấy vừa ý với nam nhân trước mặt này. Ai bảo hắn dám làm tiểu nữ nhi của cả Dược Môn đau lòng. Nếu không ngại nàng còn đứng đó ông thật sự muốn đánh cho hắn một trận coi như dạy dỗ.
"Sư thúc..."
"Là lỗi của vãn bối. Xin tiền bối lượng thứ. Vãn bối hứa từ nay trở đi sẽ không để Nguyệt Nhi chịu ấm ức nữa." Không để cho Minh Nguyệt kịp giải thích Long Nhật Hàn đã chắc chắn hứa hẹn. Hắn đã hứa chắc chắn sẽ làm được.
"Coi như tiểu tử ngươi còn lương tâm. Nếu ta còn thấy người làm nàng chịu ấm ức Lãnh Hạo này dù có đánh thẳng tới cửa lớn Long gia nhà các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát. Được rồi đi đi. Đừng làm ồn nơi tịnh tâm của lão già này." Lời nói cho thấy Lãnh Hạo sư thúc đã tạm thời chấp nhận hắn.
Sống đã hơn nửa đời người sao ông không nhận ra hai người trẻ tuổi này thực sự có ý với nhau chứ? Chỉ liếc mắt một cái ông hoàn toàn có thể thấy được tình ý nồng đậm trong mắt hai người dành cho đối phương. Cũng là nụ cười tươi nhất mà trong một năm qua nha đầu Minh Nguyệt cười. Bảo ông làm sao không đồng ý cho được.
Cả đời ông không tìm được người thực sự để bản thân trao ra trái tim. Nay nhìn thấy mấy người trẻ hạnh phúc cũng thật vừa lòng rồi.
"Đa tạ sư thúc, tiền bối." Hai người đồng thanh một lời mà nói lời cảm tạ.
"Thôi được rồi đừng mất thời gian ở đây nữa. Mau sớm ngày trở về làm đại sự. Nhớ có thời gian thì tới tìm lão già này hạ ván cờ uống chén trà là được rồi. Ta có tuổi rồi, không theo chân mấy người trẻ tuổi các ngươi mãi được." Nói xong sư thúc nàng lại tiếp tục chăm chú nhìn bàn cơ không để ý tới hai người nữa.
"Vậy chúng con đi trước." Nói rồi hai người liền tay trong tay ra khỏi biệt viện của sư thúc nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT