Nếu Thẩm Tư Thanh nhìn vào khuôn mặt của Ngô Kỳ, cô sẽ thấy mặt anh đỏ bừng như thể phơi nắng được mười phút rồi.
Ngô Kỳ cảm thấy mặt mình như bốc cháy. Anh bị choáng bởi cảm xúc vừa đột ngột mãnh liệt lại vừa xa lạ này. Anh chỉ biết rằng tuyệt đối không được để Thẩm Tư Thanh nhìn thấy.
Thẩm Tư Thanh nhìn cổ của Ngô Kỳ đã dần bình thường trở lại, cô thở dài, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Câu mà anh hỏi, nếu muốn dỗ dành thì phải tìm ra nguyên nhân rồi sau đó thuận theo ý của người ta.”
Thấy Thẩm Tư Thanh đã thay đổi sự chú ý, anh thở phào nhẹ nhõm, nghẹn giọng nói: “Là người phụ nữ kia vì công việc nên phải ra nước ngoài, cô ta muốn đi một mình, nhưng bạn trai của cô ta lại không nỡ xa, nằng nặc đòi đi theo. Do đó cả hai vì thế mà rơi vào bế tắc.”
Khi nghe thấy mấy chữ “bạn trai của cô ta”, Thẩm Tư Thanh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, thư thái hơn rất nhiều. Giọng cô cũng trở nên mềm dịu hơn, nghiêm túc trả lời: “Không bằng bảo người đàn ông thỏa hiệp trước, sau đó để cho cô gái tự do một ngày, anh ta cũng có thể đi vì công việc, nếu đã đi rồi thì không cần ở cùng cô ta, tóm lại làm như vậy vẫn còn tốt hơn là không được nhìn thấy nhau đúng chứ?”
“Vì cả hai đều thật lòng thích nhau, nên cô gái kia chắc chắn cũng không nỡ xa người yêu mình. Và sẽ thông cảm phần nào khi gặp được anh ta ở một đất nước khác.”
Ngô Kỳ đã lắng nghe một cách cẩn thận và cảm thấy ý tưởng của Thẩm Tư Thanh thực sự không tồi. Theo ý kiến của anh, giữa Lưu Phỉ và người phụ nữ kia, thì tình cảm của cô ta dành cho Lưu Phỉ chẳng thua kém Lưu Phỉ là bao. Vì vậy, anh nói: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ truyền đạt lại cho cậu ta.”
Thẩm Tư Thanh gật đầu, sau đó cất máy sấy vào phòng.
Sắc da của Ngô Kỳ đã hoàn toàn trở lại bình thường, dưới ánh đèn, một vầng hào quang mềm mại bao quanh khuôn mặt anh, trong mắt ẩn hiện vẻ tĩnh mịch của màn đêm. Dường như vầng trăng sáng đã hoá thành người.
……
Vì hôm nay là chủ nhật nên Thẩm Tư Thanh dậy muộn hơn một chút, khi cô dụi mắt mở cửa đi ra ngoài, thì nhìn thấy Ngô Kỳ đang mặc đồ ngủ ngồi ở gần ban công, rèm cửa được mở, ánh nắng chiếu vào, phủ lên người anh một tầng ánh sáng trắng.
Các đường nét trên khuôn mặt anh lại càng hiện lên rõ ràng trong bóng sáng, phần cổ cong cong mê hoặc. Thẩm Tư Thanh vô thức đưa điện thoại lên lưu lại bức ảnh trước mặt. Cô có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập nhanh và mạnh, một ý tưởng lập tức nảy ra trong đầu: Muốn coi người này là của riêng mình. Cô bối rối trước ý nghĩ bâng quơ ấy và cảm thấy nó thật nực cười, sau đó quay lưng nhanh chóng rời đi.
Thẩm Tư Thanh vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cô ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng Ngô Kỳ gọi: “Đến ăn cháo đi.”
Trên bàn, Ngô Kỳ đã chuẩn bị sẵn một bát cháo hạt kê cho cô, đồ ăn là hai món nấu từ hôm qua.
Thẩm Tư Thanh ngồi xuống, thấy trước mặt Ngô Kỳ không có bát, bèn hỏi: “Anh không ăn à?”
Ngô Kỳ đáp: “Tôi ăn trong lúc cô đang ngủ rồi.”
Vì tối qua anh đã nhắn những gì Thẩm Tư Thanh nói cho Lưu Phỉ, nên sáng sớm nay Lưu Phỉ liên tục gửi tin nhắn tới, phần lớn nội dung đều liên quan đến người phụ nữ kia và cảm ơn Ngô Kỳ.
Giữa chừng, Ngô Kỳ tỉnh dậy, anh kiểm tra điện thoại, thấy có tin nhắn nên trả lời lại, sau đó bị Lưu Phỉ kích động đến chẳng ngủ được lôi kéo nói chuyện một lúc lâu, lúc này anh mới biết hôm nay là cuối tuần, trong nước được nghỉ. Vì vậy anh đã dậy sớm một chút, hâm nóng cháo đợi Thẩm Tư Thanh dậy ăn.
Căn nhà yên tĩnh một lúc.
Ngô Kỳ nói: “Lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua quần áo.”
Thẩm Tư Thanh ăn xong bát cháo, cô lau miệng, gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn cầm điện thoại bên cạnh lên, nhìn Ngô Kỳ, hỏi: “Nhân tiện có thể thử quần áo giúp tôi được không?”
Ngô Kỳ nhớ lại những gì lần trước Thẩm Tư Thanh nói, nên gật đầu đồng ý. Vì vậy, Thẩm Tư Thanh đã vui vẻ rời bàn ăn và gọi điện cho dì Lý. Ánh mắt Ngô Kỳ nhìn theo bóng lưng Thẩm Tư Thanh, khoé môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn bộ bát đũa trên bàn ăn, anh đứng dậy dọn dẹp. Thẩm Tư Thanh gọi xong điện thoại, cô thấy Ngô Kỳ đang rửa bát, ánh mắt bất giác rơi vào đôi bàn tay thon dài của anh, thấy bên trên dính đầy cháo mà cô ăn còn sót lại. Đột nhiên cô cảm thấy có chút không chịu được. Chẳng thể chịu nổi khi thấy một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo như vậy bị dính bẩn. Vì vậy, cô đặt tay lên chiếc bát: “Để tôi rửa cho.” Cô nói.
Ngô Kỳ đưa mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy tay Thẩm Tư Thanh ra: “Sắp xong rồi, không cần đâu.”
Kết quả là cả hai người cùng nhau rửa một cái bát.
Sau khi rửa xong, Thẩm Tư Thanh đưa cho Ngô Kỳ một tờ giấy: “Lau khô tay đi rồi bôi kem dưỡng.” Nói xong cô ngồi xổm xuống cất bát vào tủ và lau bếp.
Lau xong, giặt giẻ lau rồi treo lên, thì phát hiện không biết Ngô Kỳ lại vào đây từ khi nào. Thẩm Tư Thanh quay đầu nhìn Ngô Kỳ, đột nhiên tay bị Ngô Kỳ nắm chặt, cô đang định rút ra thì thấy anh đặt tờ giấy lên tay cô, nhẹ nhàng lau.
Cô ngượng ngùng nói: “Để tôi tự làm.”
Ngô Kỳ không nói lời nào, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống tay Thẩm Tư Thanh, thấy nước đã được lau sạch, anh bóp kem dưỡng tay vào tay rồi nhẹ nhàng thoa, sau đó ôm bàn tay Thẩm Tư Thanh trong lòng bàn tay mình, thoa từng chút từng chút kem dưỡng tay cho cô.
Sắc đỏ nhàn nhạt lan ra rõ rệt trên khuôn mặt Thẩm Tư Thanh. Trước giờ cô chưa bao giờ thấy thời gian trôi vừa chậm lại vừa dặn vặt người ta như vậy. Cuối cùng, khi thấy Ngô Kỳ từ từ đóng nắp hũ kem dưỡng tay vào, cô bèn rời đi như bỏ chạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT