Lưu Phỉ đang định đỡ Ngô Kỳ ra khỏi cửa thì anh lại nhẹ nhàng túm lấy cánh tay anh ta.
Lưu Phỉ hỏi: “Có đồ cần cầm theo sao?”
Ngô Kỳ mấp máy miệng rất nhiều lần, nhưng vẫn chẳng thể phát ra âm thanh.
Lưu Thuý nhìn khẩu hình của Ngô Kỳ, hỏi: “Là túi phải không?”
Ngô Kỳ gật đầu.
Lưu Phỉ thấu hiểu lòng người, nói: “Yên tâm, hiện tại tôi là đôi chân của cậu, cậu muốn đi đâu thì chỉ cần chỉ là được, tôi sẽ đưa cậu tới đó.”
Ngô Kỳ nghe xong liền cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đập mạnh vào người Lưu Phỉ một cái, nhưng anh ta chỉ cảm nhận thấy một cái chạm rất nhẹ.
Lưu Phỉ nhịn không được phải bật cười.
Ngô Kỳ đang muốn phát tiết thì Lưu Phỉ đã vội vàng đỡ anh vào trong cửa. Ngô Kỳ chỉ về phía phòng mình ở, Lưu Thuý bước vào phòng, đôi giày cao gót dưới chân phát ra tiếng động trên nền gạch.
Lưu Thuý lấy ra một chiếc túi. Ngô Kỳ lại chỉ vào túi, Lưu Thuý mở túi, lấy một cuốn sách ở dưới cùng, hỏi: “Cái này sao?”
Ngô Kỳ gật đầu.
Lưu Thuý đưa cuốn sách đến trước mặt Ngô Kỳ, anh mở đại một trang rồi xé ra một mảnh giấy trắng.
Lưu Phỉ đoán: “Cậu định viết à?”
Ngô Kỳ lại tiếp tục gật đầu, Lưu Thuý bèn lấy một cây bút trong túi mình nhét vào tay anh, rồi vuốt phẳng tờ giấy mà Ngô Kỳ vừa mới xe.
Ngô Kỳ viết một dãy số lên giấy. Sau khi đặt tờ giấy lên bàn, cả ba người cùng xuống xe đang đậu dưới lầu.
Lưu Thuý mở cửa, trước tiên Lưu Phỉ đỡ Ngô Kỳ lên xe, sau khi đóng cửa lại, mới nhìn Lưu Thuý cười một cái, dịu dàng nói: “Đi thôi.” Dứt lời liền ngồi vào ghế lái.
Lúc này, một chiếc ô tô cũng dừng ở cổng khu nhà, là đồng nghiệp đưa Thẩm Tư Thanh về nhà. Thẩm Tư Thanh mệt mỏi, khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng.
Đồng nghiệp đột nhiên kinh ngạc nói: “Là chiếc xe đó!”
Thẩm Tư Thanh nhìn theo hướng mà đồng nghiệp chỉ, phát hiện là chiếc xe hơi sang trọng cô đã từng nhìn thấy khi nó đậu cách mình vài bước.
Lưu Thuý đi vòng qua xe đến cửa ghế phụ lái và ngồi vào trong dưới ánh nhìn của Thẩm Tư Thanh. Sau đó cánh cửa đóng lại, chiếc xe phóng đi.
Khi Thẩm Tư Thanh nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng, cô đã nhớ ra đó là ảnh đại diện của một người mà cô nhìn thấy trên Wechat của Ngô Kỳ. Lông mày cô khẽ nhướng lên, vội vàng nhìn ra ngoài, nhưng cửa kính ô tô đen kịt, khiến cô chẳng nhìn thấy gì hết.
Thẩm Tư Thanh vội vàng xuống xe, sau khi cảm ơn đồng nghiệp liền lập tức chạy lên lầu. Cô thở hổn hển, bám vào tay vịn bước lên bằng đôi chân nặng trĩu của mình, cứ thế cho đến khi lên đến tầng trên cùng, là tầng năm.
Cô bước vào phòng, trước tiên là nhìn về phía phòng của Ngô Kỳ, bên trong không có người, hơn nữa cả căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm tất cả những nơi khác có cửa trong nhà, nhưng đều trống không.
Ngô Kỳ đã đi rồi, rời đi rất dứt khoát và vội vàng, chẳng chút lưu luyến. Thẩm Tư Thanh nhìn thấy tờ giấy trên bàn, bên trên được viết mười con số. Tất nhiên cô hiểu đó là gì. Chiếc xe hơi sang trọng và người phụ nữ lại hiện lên trong đầu cô, lửa giận dâng lên trong lòng, cô cầm mảnh giấy trên bàn, bàn tay dừng lại ở thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ném đi. Cô đành phải cất giấu tờ giấy cùng tất cả mọi thứ liên quan đến Ngô Kỳ.
Trong bệnh viện, bác sĩ đang điều trị cho Ngô Kỳ, còn anh thì đã ngủ say. Điện thoại của Ngô Kỳ liên tục đổ chuông, Lưu Phỉ có chút khó chịu, anh ta cau mày sau đó tắt nguồn điện thoại đi.
Đến trưa hôm sau, Ngô Kỳ mới tỉnh lại. Anh được bôi thuốc mỡ toàn thân, trên người cũng chẳng có quần áo. Lưu Phỉ đang ngồi nói chuyện điện thoại với Lưu Thuý trên ghế sofa, thấy Ngô Kỳ tỉnh lại anh ta cũng mặc kệ.
Ngô Kỳ vừa nhấc điện thoại lên thì phát hiện nó đã tắt máy, anh giơ điện thoại, nhìn Lưu Phỉ, muốn hỏi anh ta xem có sạc điện thoại hay không, nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh.
Thấy vậy, Lưu Phỉ nói: “Có cuộc gọi liên tục gọi đến, tôi thấy phiền nên tắt máy đi cho cậu rồi.”
Ngô Kỳ vốn dĩ đang chẳng có chút thần sắc, nghe thấy vậy, hai mắt lập tức sáng rực, anh vội vàng mở máy lên, quả nhiên nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Nụ cười gần như lan ra khoé miệng, nhưng nó lại lập tức biến mất khi anh nhấp mở phần nhật ký cuộc gọi. Hoá ra là cuộc gọi nhỡ của nhân viên giao đồ ăn tại siêu thị. Lúc này, Ngô Kỳ mới nhớ ra là mình chưa nhận đồ ăn đã mua.
Vốn dĩ anh muốn tặng chỗ thức ăn đó cho Thẩm Tư Thanh, nhưng đột nhiên nhớ đến “tài” thái rau của cô, nên nhắn tin lại cho nhân viên giao hàng: “Xin chào, tôi tặng lại anh chỗ thức ăn đó, vì không còn ở tại địa chỉ cũ nữa rồi, anh cứ yên tâm sử dụng nó nhé.”
……
Thời gian dần trôi, cứ thế chớp mắt một tháng đã trôi qua. Thẩm Tư Thanh lại tiếp quản một dự án mới, cô bận tới mức gần như ở hẳn trên công ty.
Đêm hôm ấy, Thẩm Tư Thanh đang vừa nhìn chằm chằm vào tài liệu trên màn hình máy tính, vừa ăn đồ ăn nhanh. Cô là người duy nhất còn ở trong công ty, các đồng nghiệp đều đã về hết. Đã chẳng đếm được đây là đêm thứ bao nhiêu cô ở lại công ty rồi, trong công ty có một phòng nghỉ và nó gần như đã biến thành nhà của cô.
Sau khi Ngô Kỳ rời đi, mỗi một ngày Thẩm Tư Thanh đều làm việc rất chăm chỉ, cô bận đến mức gần như chẳng còn thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài công việc. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ lấy hơi cô cũng phải dành dụm mới có, nhưng cô lại hoàn toàn phụ thuộc vào trạng thái ấy.
Cuối cùng, một tuần sau đó, Thẩm Tư Thanh đã mệt đến đổ bệnh. Khi ấy, cô đã thức trắng cả hai đêm để sắp xếp tài liệu cho cuộc họp ngày hôm sau một cách thật chi tiết và rõ ràng.
Sáng ngày thứ hai, khi cô đang giải thích về kế hoạch dự án, thì đột nhiên ngã nhào ra đất, đống tài liệu giấy trắng mực in đen cũng theo đó rơi xuống. Các đồng nghiệp đã vô cùng hoảng sợ và vội vàng gọi xe cấp cứu đưa cô đến bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT