*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rõ ràng chỉ định trêu đùa đối phương một chút thôi, dù sao hành động tự mình tìm đến gây chuyện thế này, hắn không cần thiết nhường nhịn, có điều vừa rồi cũng hơi vượt rào.
Nắm tay đặt bên cạnh người, hơi siết chặt lại.
Thẩm Tuyết đi ra từ tiệm trà sữa đối diện, đưa cho Sở Ly một ly nước chanh, cô không thấy những chuyện xảy ra khi nãy, mỉm cười nói: "Đi thôi!"
Sở Ly áp xuống cảm giác không dễ chịu trong cổ, gật gật đầu: "Đi thôi, lần sau không cần cố ý chờ tôi đâu!"
Thẩm Tuyết chớp chớp đôi mắt tinh nghịch: "Một cô gái như tôi về nhà một mình đáng sợ lắm!"
Sở Ly bật cười, trong giọng nói mang theo một tia chiều chuộng không dễ nhận ra: "Cậu đó..."
Hai người cùng nhau đi dưới ánh chiều tà, ánh mặt trời chiếu xuống, đám người nhốn nháo trong ngày hè rộn ràng, tiếng ngựa xe ồn ào, náo động lại càng tô đậm tuổi thanh xuân náo nhiệt.
Mà buổi tối, ở một nơi khác cũng đang là khung cảnh xa hoa, trụy lạc, trai gái cùng nhau lắc lư dưới âm nhạc ầm ĩ, mùi rượu cùng khói thuốc quấn quýt lấy nhau.
Cố Lạc giơ tay tự rót cho mình một ly Ace of spades (1) rồi uống một hơi cạn sạch, hiển nhiên là vì sự tình buổi chiều mà mượn rượu giải sầu.
(1) Tên của một loại champagne, giá đắt nhất là khoảng 3980 NDT (hơn 14 triệu VNĐ) cho 750ml, không bao gồm các phiên bản đặc biệt.Đinh Uyên nhàn nhạt nhấp một ngụm, nhấm nháp hương vị ở đầu lưỡi mà cảm khái: "Chậc chậc, đúng là mùi vị của tiền!"
Bởi vì vừa mới khui một chai rượu hoành tráng như vậy, không ít mấy cô gái trong hộp đêm đều nhìn chằm chằm về phía này, tuy rằng bọn Cố Lạc đều mang dáng vẻ thiếu niên, nhưng mà một tiểu thiếu gia vung tay rộng rãi như vậy thì có gì mà e dè nữa chứ, vừa rồi còn mở cả một chai champagne hạng bạch kim nữa, càng đem không khí trong hộp đêm đẩy lên cao trào.
Diệp Tân nghiêng đầu khuyên nhủ: "Cố Lạc, tới quán bar chơi thôi mà, lần sau đừng tiêu pha nhiều như vậy!"
"Chút tiền lẻ thôi, sợ cái gì?" Cố Lạc nâng mắt, nhìn Ngô Hưng, hỏi: "Ê, Đại Ngô, không phải mày nói hôm nay anh mày tới hả?"
"Sắp rồi, sắp rồi." Ngô Hưng cầm lấy di động, vừa lúc điện thoại vang lên, cậu ta vui, lắc lư điện thoại: "Chúng mày cứ uống đi, tao đi ra ngoài đón người."
Người Ngô Hưng đi ra đón là một người họ hàng xa, là anh trên danh nghĩa của cậu ta, là người trong giang hồ, nghe nói hôm nay Ngô Hưng bị khi dễ, cố ý đến đây.
Một chị gái vươn đôi tay thon dài như ngọc ra, mời Cố Lạc đi ra sân để khiêu vũ, Cố Lạc phất tay từ chối.
Diệp Tân lắc đầu: "Ây dà, tới quán bar mở một bình rượu quý, lại không đem theo mấy em gái, tiểu thiếu gia cậu ăn chay niệm phật đấy à?"
Cố Lạc không chút để ý nắm viên xúc xắc trong tay, nhìn mấy thân ảnh gợi cảm đang đong đưa ở bên kia, nói một câu: "Tôi không thích mấy kẻ phóng túng!"
Đinh Uyên nhướng mày, làm mặt quỷ: "Tao biết mà, mày chỉ thích người thanh thuần như giáo hoa thôi chứ gì?"
Mấy cái anh em đều phát ra tiếng cười quái dị: "Hê hê hê!"
Không dây dưa ở chủ đề con gái nữa, Diệp Tân chuyển sang một đề tài khác: "Hôm nay, Đại Ngô kêu ông anh xã hội của cậu ta tới, khả năng là muốn khẳng định vị thế sân nhà rồi, Cố Lạc, mày định thế nào?"
Cố Lạc âm thầm cắn chặt răng, chuyện của Sở Ly cậu chắc chắn không để yên, nhưng mà gọi một người trong giang hồ đến giải quyết, thật sự thì cậu cũng khá kiêng kị.
Ngô Hưng dẫn người đi tới băng ghế, Cố Lạc liếc mắt đánh giá, trên tay nguời đàn ông xăm hoa văn kín tay, tóc cũng cạo hơn phân nửa, chỉ có đỉnh đầu là nhuộm màu, vừa mới bước vào, đã mang đậm hơi thở xã hội đen.
Ngô Hưng giới thiệu: "Anh, đây là mấy đứa bạn của em, Cố Lạc, Đinh Uyên, Diệp Tân." Sau đó lại quay sang bọn họ: "Đây là anh tao, tên Ngô Lâm."
Tuy chỉ là anh họ hàng xa của Ngô Hưng, nhưng mấy người huynh đệ cũng rất nể tình mà hô: "Chào anh Ngô!"
Cố Lạc chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh: "Anh Ngô, đừng câu nệ, cứ thoải mái ngồi!"
Đối phương cười cười, ngồi xuống: "Chào các em, đã sớm nghe Ngô Hưng kể về mấy đứa bạn tốt của nó rồi, các em yên tâm, anh em của Ngô Hưng thì cũng chính là anh em của anh!"
Đinh Uyên luôn là người rất biết xử sự, chủ động đứng dậy rót cho hắn ta mộ ly rượu: "Nào anh Ngô, uống chén rượu."
"Được!". Ngô Lâm cùng đám bọn họ cụng một ly, bọn họ không chú ý tới rằng, Ngô Lâm vừa nhìn đến kia chai rượu kia, hai mắt liền sáng lên.
Nhìn Cố Lạc lười biếng dựa vào ghế sô pha, trên trán chỉ thiếu điều viết mấy chữ "Ông đây rất có tiền" nữa thôi, Ngô Lâm giảo hoạt cười cười, bưng chén rượu đi qua.