Nghe tiếng đập cửa vang lên, bên trong viện truyền đến âm thanh trả lời, chốc lát sau một đứa nhỏ tầm 11-12 tuổi nắm tay một đứa nhỏ khác ra mở cửa, nhìn đứa nhỏ khoảng chừng năm tuổi so với Tiểu Nam hơi lớn hơn một chút, trát hai bím tóc sừng trâu hai bên, vẻ mặt ngây ngô nhìn bọn họ.
“Chú Triệu” Đứa lớn nhận ra Triệu Vệ Quốc, liền lớn tiếng gọi ngườiĐứa nhỏ kế bên nghe chị gọi thì cũng mềm mại kêu theo, nhìn bọn họ hoàn toàn với vẻ mặt ngây thơ tò mò: “Chú Triệu”“Tiểu Cầm, Tiểu Thi, ba mẹ hai đứa có nhà không?”“Hôm nay ở chợ có hàng hóa nên ba con đã đi đến chợ khiêng hàng, trễ chút nữa mới trở về, mẹ con thì có nhà” Tiểu Cầm rất lễ phép, trả lời Triệu Vệ Quốc xong liền nhiệt tình đón tiếp bọn họ vào cửaHứa Đào nắm tay Tiểu Nam đứng một bên nhìn đứa nhỏ lớn hơn Tiểu Nam vài tuổi đang cắn móng tay, ánh mắt tò mò nhìn Tiểu Nam: “Chị hai, em trai!.
.
”“Chú Triệu, đây là thím cùng em trai sao?” Tiểu Cầm tươi cười nhìn Hứa Đào và Tiểu Nam hỏi“Đúng vậy” Triệu Vệ Quốc đi vào trong và đápBên trong phòng khách của gian nhà chính có một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đứng lên hướng Triệu Vệ Quốc cười nói: “Vệ Quốc đã tới rồi sao! Mau, vào trong ngồi”.
“Chị dâu, em mang vợ và con trai đến ở Dương Thành bên này, vừa lúc không có việc gì thuận tiện mang cô ấy tới chào hỏi” Triệu Vệ Quốc nói thuận tiện giới thiệu Hứa Đào“Đây là em dâu đi, nhìn thật xinh đẹp, mau vào trong ngồi, chị đi lấy nước” Người phụ nữ mĩm cười nhìn Hứa Đào sau đó tiếp đón bọn họ vào bàn ngồi: “Ở nhà trông mấy đứa nhỏ cũng không có việc gì làm nên lãnh một ít việc ở nhà xưởng bên cạnh về làm, xâu chuỗi hạt, kết hoa kiếm tiền tiêu vặt nên trong nhà có chút lộn xộn” Nói xong đồng thời cũng giải thích một đống hạt chuỗi cùng vài bông hoa nằm ngổn ngang trong nhà.
“Chị dâu không cần khách sáo, cứ làm việc đi không cần để ý đến bọn em” Hứa Đào khách khí đáp lời.
Cô đi vào phòng khách nhỏ bên trong thì thấy bày một đống đồ vật, bên cạnh còn một đứa nhỏ còn nhỏ hơn Tiểu Cầm vài tuổi động tác nhanh nhẹn đang xâu hạt chuỗi, dán hoa.
Cách đó không xa còn một đứa nhỏ khác đang tập tễnh bước đi trong chiếc xe gỗ tự chế, nhìn qua tựa hồ giống bé gái.
Đây là sinh một lượt bốn bé gái đi? Hứa Đào chút kinh ngạc, trên đường đi cô cũng không hỏi Triệu Vệ Quốc tình hình nhà chiến hữu nhiều, chỉ biết Diệp gia có đứa nhỏ, không nghĩ tới tất cả đều là bé gái.
“Chú Triệu, thím Triệu khỏe!” Đứa nhỏ ngồi trên ghế động tách lưu loát xâu chuỗi hạt tươi cười lễ phép gọi người.
“Ngoan!” Hứa Đào hướng bé gái mĩm cười.
“Tiểu Cầm mau đi lấy nước cho chú thím Triệu.
Vệ Quốc, em dâu mau tới ngồi nghỉ một lát đi” An bài con gái lớn đi phòng bếp chuẩn bị trà sau đó quay sang tươi cười tiếp đón Hứa Đào.
“Chị dâu, đây là vợ em Hứa Đào” Triệu Vệ Quốc không ngồi xuống liền mà giới thiệu Hứa Đào cho chị Diệp, “Hứa Đào, đây là vợ của chiến hữu anh, chị dâu Ngô Tuệ.
Vừa rồi đi lấy nước là con gái lớn Diệp Tiểu Cầm, đây là con gái thứ hai Tiểu Kỳ, con gái thứ ba Tiểu Thi, còn bên kia là nha đầu nhỏ nhất Tiểu Họa”.
“Cầm,kỳ, thi, họa đều có đủ, chị dâu phúc khí thật tốt” Hứa Đào nghe Triệu Vệ Quốc giới thiệu xong, sau đó quay đầu cười đáp“Phúc khí gì phúc khí, đều là nha đầu cả, chị cùng ba mấy đứa nhỏ vì nuôi dưỡng tụi nó mà phát sầu đây này” Ngô Tuệ nhìn ra Hứa Đào khen phúc khí là thật lòng, cũng không có ý tức châm chọc, nhìn bốn cái nha đầu trong nhà tâm tình cô có chút mất mát.
Cô cũng muốn sinh đứa con trai nối dõi tông đường nhưng cái bụng của cô không biết cố gắng, sinh một hơi bốn đứa con gái, hiện tại quốc gia đang đưa ra chính sách kế hoạch hóa gia đình, cô cũng không biết làm thế nào, hơn nữa bốn đứa con gái đều là bốn miệng ăn, vấn đề cơm no áo ấm thật sự đau đầu.
Hứa Đào nói: “Chờ thêm mấy năm nữa các cô con gái đều trưởng thành, lúc đó tình hình sẽ thay đổi”Hứa Đào là thuộc tư tưởng của ba mươi năm sau nhưng nam nữ cũng có sự chênh lệnh khá lớn, cũng có thời điểm phái nữ bị coi thường nhưng sau này trưởng thành thì khác,là người phụ nữ chúa tể của gia đình.
.