Hàng hóa rơi xuống, phía trước tạo thành một trận hỗn loạn không nhỏ, Hứa Đào ôm Tiểu Nam rời đi.
Tiểu Nam được Hứa Đào ôm vào ngực, bé thực an tĩnh, đôi tay vòng lấy cổ Hứa Đào tựa hồ như bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.
“Không thấy” Tiểu Nam bẹp cái miệng nhỏ vào tai Hứa Đào nói, cánh tay béo thì chỉ vào địa phương hỗn loạn vừa rồi“Đúng vậy!” Giọng điệu Hứa Đào có chút bấc đắc dĩ, cô sợ tiểu gia hỏa sinh ra bóng ma tâm lý khi nhìn thấy cảnh tượng hàng hóa bị đổ xuống.
Nghe câu trả lời đơn giản từ Hứa Đào Tiểu Nam có chút khó hiểu, bị Hứa Đào ôm đi xa nhưng vẫn ngoáy đầu quay lại chỉ về phía xa: “Mẹ, không thấy! ! ” Tiểu gia hỏa bướng bỉnh tiếp tục duỗi tay chỉHứa Đào đột ngột dừng bước chân, ánh mắt nhìn tiểu gia hỏa trong ngực mình, Tiểu Nam cũng nhìn Hứa Đào với ánh mắt trong veo của sự ngây thơ, bé cũng không ý thức được, không ngờ chính mình lại kêu Hứa Đào một tiếng mẹ.
Hứa Đào không hiểu ý tứ bé muốn nói gì nhưng cũng không có suy nghĩ mang theo bé quay trở lại xem náo nhiệt hay hỗ trợ gì, cô cũng tự hiểu được bản thân chỉ là nữ nhân mang theo đứa nhỏ, cho dù có lòng cứu người cũng không thể giúp ích gì, dù sao đi nữa bên kia cũng có rất nhiều người hỗ trợ rồi.
Chóp mũi Hứa Đào có chút chua xót: “Ân, bảo bối chúng ta về nhà” Vừa nói cô vừa hôn tiểu gia hỏa một ngụm.
“! ! !.
”Tiểu Nam ngây thơ nhìn Hứa Đào hôn bé, bé cũng không bướng bỉnh tiếp tục đề tài vừa rồi.
Hứa Đào ôm Tiểu Nam rời đi chợ bán sỉ đến chỗ bắt xe ba bánhThời điểm hai mẹ con về nhà, Triệu Vệ Quốc vẫn chưa trở lại, cô liền để Tiểu Nam một bên tự chơi một mình, còn mình thì mang những quần áo mới mua hôm nay đi giặt rồi đi phơi nắng.
Tiểu nam thực ngoan, Hứa Đào cho bé tự chơi một mình không biết làm gì nên bé tự chơi với mấy ngón tay của mình, ánh mắt luôn dõi theo thân ảnh của Hứa Đào, lúc sau quá nhàm chán liền ngồi xổm trong viện, tìm que củi mân mê mấy con kiến nhỏ trên mặt đất.
Hứa Đào bên này đang thuần thục giặt quần áo thì Triệu Vệ Quốc cũng xách theo bao lớn bao nhỏ trở về, Tiểu Nam vỗn dĩ nhàm chán tự nhìn ngồi trong viện chơi trò bắt con kiến, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc xách theo bao đồ vật xuất hiện ở cửa, bé liền chân ngắn chân nhỏ dí theo sát đít tò mò nhìn chằm chằm bao lớn bao nhỏ trong tay Triệu Vệ Quốc.
“Đồ vật cần thiết đều đã mua về rồi” Triệu Vệ Quốc mua đầy đủ hết, những thứ Hứa Đào viết ra anh đều mua mang về hết, thậm chí mấy hạt giống lặt vặt đều mua hết.
Hứa Đào kiểm tra đồ vật thấy đều đã mua đủ, cô liền sắp xếp dọn dẹp lại đồ vật, tất cả đồ dùng cơ bản là dành cho phòng bếp.
“Một cân thịt này đem đi nấu hết?” Hứa Đào đem một cân thịt được cột bằng dây rơm dò hỏi Triệu Vệ Quốc.
Hứa Đào không phải theo chủ nghĩ đạo thịt, cô là điển hình của kiểu người “một năm không ăn thịt cũng không nháo người”, khi còn nhỏ mẹ cô còn nói cô khó nuôi, đứa nhỏ nhà người ta thì đòi ăn thịt còn cô mùa đông chỉ muốn ăn rau dưa, khó lòng mà chiều theo cô được.
Nghĩ đến mẹ Hứa Đào không khỏi có chút thương tâm, bản thân cô vẫn còn mờ mịt chưa hiểu gì vấn đề gì thì lại xuyên đến đây, không biết thân xác cô ở bên đó thế nào, may là cô không phải con một, trong nhà còn một trai anh không quá hòa hợp với cô còn có thể chiếu cố ba mẹ, cho dù cô xảy ra chuyện gì thì ba mẹ chỉ khổ sở một đoạn thời gian liền dần có thể nguôi ngoay quên đi.
Ba mẹ cô đã sống hơn nữa đời người, năng lực chịu đựng làm sao có thể so với người trẻ nga.
Haizz“Trời nóng cũng không thể bảo quản lâu được, nấu hết luôn đi”“Được” Đối với việc này Hứa Đào không có ý kiến, cô cầm lấy thịt cùng rau đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: “Làm món thịt kho tàu được không? Xào thêm ít cà tím với nấu tô canh trứng”“Em quyết định là được rồi” Triệu Vệ Quốc không kén ăn nên cũng không có ý kiếnDù sao đồ thì anh phụ trách mua, còn chế biến gì đó là Hứa Đào, mặc kệ ngon hay dở anh đều có thể ăn hết.
“Ân” Nghe vậy Hứa Đào đều toàn quyền làm chủ, chỉ là chuyện củi lửa trong bếp nhưng lại làm Hứa Đào hết sức bận rộn, may là cô còn kế thừa ký ức của nguyên chủ với tỉnh Ôn là và tỉnh G tuy rằng cách xa nhưng chung quy là Phương Nam nên nồi to cùng cái bếp đại khái tương tự tỉnh Ôn bên kia.
.