Cái móc treo quần áo rơi xuống ngay bên cạnh nhưng anh lại quên cởi đồ ra.
Anh vẫn đang cầm áo len trong tay nhưng đã quay người đi, bước nhanh ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.
Dáng vẻ cục súc cực kì.
Cận Trạch nằm dựa vào đầu giường, chớp mắt vô tội.
Ngoài cửa, chóp mũi Vân Thâm đập luôn vào cửa, đầu óc rối như tơ vò.
Mẹ nó anh uống say đến mức bị ảo giác rồi à?
Anh hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra lần nữa.
Trên cái giường dài hai mét, người nào đó mặc đồ ngủ màu xám, nom hệt như con chó anh nuôi ba năm đang nhìn về phía anh, khuôn mặt điển trai cười cười:
– Sao giờ mới về?
– Anh trai.
Đêm nay Vân Thâm không uống nhiều nhưng giờ anh đã muốn nôn ra lắm rồi.
Tiếng “Anh trai” còn kinh tởm hơn gấp tỉ lần cái tiếng “Onii-chan” mà anh nghe được lúc tối.
Anh ném áo len lên giá, nghiêm mặt nói: “Anh, phòng, ừm.”
Dừng một lát, cuối cùng thì lí trí vẫn còn sót lại trong anh.
– Con mẹ mày sao mày lại ở đây?
Cận Trạch ra vẻ bất lực: “Ba mẹ vợ lo tao về nhà muộn quá không an toàn nên để tao ngủ lại một đêm. Đáng lẽ tao không định ngủ ở đây đâu mà do mọi người quan tâm tao quá, cứ bắt tao ngủ trong phòng ngủ chính ý.”
Vân Thâm trợn trừng mắt, “tốt bụng” đề nghị: “Mọi người ngủ rồi, giờ mày trốn về họ cũng chả biết.”
Cận Trạch cười cười: “Nhưng giờ tao “yên bề gia thất” rồi, mệt quá không muốn đi.”
Vân Thâm: …
Thật ra thời niên thiếu cả hai đã “chung chăn gối” biết bao nhiêu lần.
Cận Trạch với Vân Thâm đã học cùng lớp, cùng ở chung kí túc xá với nhau suốt ba năm cấp ba, thân nhau hơn các bạn nam khác rất nhiều. Thỉnh thoảng sau khi tắt đèn thì sẽ nằm trên giường chơi game với nhau, đánh vài trận thì ngủ, ngủ với nhau luôn một đêm.
Có những đêm hè bị mất điện thì cả kí túc xá sẽ trải chiếu nằm dưới đất, năm sáu người chen chúc trên cái lối đi chật hẹp, ai cũng như ai.
Nhưng mà, bây giờ đã khác xưa rồi….
Hai người đàn ông “trưởng thành” sắp đầu ba đến nơi, có đủ tiền để mua vài căn hộ nhưng lại bị ép chung giường trong một đêm không trăng đầy gió như thế này…
Người Vân Thâm sởn da gà:
– Bố mẹ tao chắc chắn không thể cho mày ở lại được, mày ép buộc bố mẹ tao chứ gì.
Cận Trạch khẽ cười: “Đừng có coi thường tao nhá.”
Vân Thâm nói với gương mặt vô cảm: “Bởi vì tao nói chuyện của mày với Vân Nhiêu rồi.”
…
Bầu không khí như ngừng lại trong thoáng chốc.
Giờ đã đến lượt Cận Trạch buột ra tiếng chửi thề: “Tao, ** má.”
Sau khi debut, gần như anh đã sửa hết cái thói hay nói bậy từ hồi còn trẻ trâu của mình.
Nhưng mà những câu chửi của người Trung Quốc đã khắc sâu trong lòng, những lúc cần thì vẫn phải dốc sức mà chửi chứ.
– Con mẹ mày sao mày không nói sớm?
Mặt Cận Trạch cũng đanh như Vân Thâm vậy.
Bảo sao cô chú không nhiệt tình như anh nghĩ. Anh nhớ rõ lúc trước Vân Nhiêu có nói cô Khương là fan não tàn của anh cơ mà.
Lúc anh nói muốn ngủ lại thì bố mẹ Vân Nhiêu đã biết tỏng trong đầu anh đang nghĩ gì rồi.
Thế mà anh còn diễn tuồng trước mặt cô chú nữa chứ.
Thật sự, anh chả khác nào một thằng ngu như bò.
*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT