(5)

Sau khi bị Vu Đại Long sỉ nhục, tôi đẩy nhanh tiến độ quay video và chế tác, cùng Mã Tiểu Quân quay 3-4 phong cách khác nhau.

Kỹ thuật quay và chỉnh sửa của Mã Tiểu Quân ở mức bình thường, mặc dù không thể so sánh với đội chuyên nghiệp, nhưng theo tôi thấy đã vượt qua tầm 60-70% các video mỹ thực khác.

Vì thế, vấn đề nằm ở tôi.

Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy bởi vì tôi xấu, lên video ảnh hưởng đến tâm tình người xem.

Vì vậy tôi không quay người nữa, chỉ quay thức ăn.

Nhưng cư dân mạng vẫn không quan tâm.

Tôi lại cảm thấy, có thể nội dung có vấn đề, vì vậy bắt đầu bắt chước video của một blogger chuyên về ẩm thực nổi tiếng trên mạng Vương Đại Cương.

Nhưng mà sau một tháng cũng không thu hoạch được gì.

Cứ như vậy làm đi làm lại 1-2 tháng, khi tôi chuẩn bị làm món sườn xào, Mã Tiểu Quân chính thức xin từ chức.

Tôi không giữ lại, đưa cho Mã Tiểu Quân 2600 tệ.

Không phải tôi keo kiệt, mà là 6000 tệ lúc đầu mẹ tôi vay cho tôi, bây giờ chỉ còn 2600 tệ.

Mã Tiểu Quân không nói gì, quay người rời đi.

Đợi Mã Tiểu Quân đi ra khỏi cổng, tôi mới phát hiện, Mã Tiểu Quân trước giờ chỉ quay video tôi làm thức ăn, trước giờ chưa từng được ăn thử.

Làm ăn không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn.

Tôi đuổi theo: “Cậu quay lại! Cậu quay lại!”

Mã Tiểu Quân đã lên con xe moto, nghe thấy giọng tôi thì dừng lại: “Sao?”

“Cũng đến trưa rồi, xương sườn cũng nấu xong rồi, chúng ta vào ăn cho nóng đi.”

Mã Tiểu Quân sững người, mặt không biểu cảm: “Được.”

Vì có thể sớm được ăn cơm, tôi quyết định không làm món sườn xào, mà trực tiếp đặt nồi lẩu cho sườn vào.

Lúc sườn vào nồi lẩu, ma xui quỷ khiến nào mà tôi ấn quay trực tiếp.

Dù sao cũng giải thể rồi, cứ phát trực tiếp thôi.

Có thể là vì cam chịu, cũng có thể là vì tinh thần thoải mái sau suốt 2 tháng căng thẳng.

Bữa cơm này, tôi và Mã Tiểu Quân đều ăn rất ngon.

Lúc này, Mã Tiểu Quân nhìn tôi, lần đầu gọi tôi là “chị”: “Chị Anh Tử, đây là bữa lẩu ngon nhất mà em từng ăn trên đời này.”

Đáng nói là, hôm đó có 8 cư dân mạng bình luận cho tôi: Từ đầu đến lúc xem xong món lẩu của chúng tôi lại rất thích tôi, cảm thấy bộ dạng tôi và Mã Tiểu Quân ăn rất giống chị em hàng xóm ở quê bọn họ.

Đêm đến, nằm trên giường, nhìn những bình luận này, tôi rơi nước mắt.

Tôi khóc là vì cuối cùng cũng có người thích Vương Tiểu Anh rồi.

Đáng tiếc, người bọn họ thích lại là một Vương Tiểu Anh khởi nghiệp thất bại.

Ngày thứ hai Mã Tiểu Quân từ chức, em dâu xin nghỉ về nhà.

Thấy tôi sầu muộn, em dâu lại cổ vũ tôi.

Cô ấy nhờ tôi đi tìm Lâm Lê Lê xin lời khuyên.

“Ở xung quanh đây, người thành công nhất là cô ta! Chị không tìm cô ta giúp đỡ thì tìm ai?”

Em dâu căn bản không để ý đến cảm nhận của tôi.

“Cô ta và Vu Đại Long ầm ĩ thành bộ dạng như thế, chị không đi đâu.”

Tôi cực kỳ xấu hổ.

“Bây giờ, chị chỉ cần xin cô ta giúp đỡ một chút. Chị chỉ cần nghĩ Lâm Lê Lê khiến Vu Đại Long và chị cùng mất mặt như thế, là cô ta nợ chị!”

Lời em dâu nói cũng có lý.

Nhưng mà, nhớ lại sự châm biếm hôm đó mà Lâm Lê Lê nhìn Vu Đại Long, nghĩ lại cách cô ta từ trên cao dẫm vào chân tôi, tôi thật sự không thể mở miệng.

“Chị không muốn con gái sống tốt sao? Hay là chị muốn con gái có một người mẹ trong tay không có nổi 1 xu?”

Em dâu lại nói ra quân át chủ bài của tôi.

Tôi tổn thương rồi.

Đúng vậy, chỉ cần con gái tôi sống tốt, tôi chịu uất ức thì có là gì?

Sau này con lớn rồi, còn có nhiều chỗ phải tiêu tiền.

Nghĩ đến đây, đừng nói là cúi đầu trước mặt Lâm Lê Lê, cho dù có bắt tôi làm người hầu công khai cho Lâm Lê Lê cũng được.

Cứ như vậy, tôi bấm chuông của nhà Lâm Lê Lê.

(6)

Lâm Lê Lê đối với việc tôi đến không hề ngạc nhiên.

Nhưng cô ta hiểu lầm, cho rằng tôi đến kiếm chuyện.

Cô ta nhìn tôi một cái, nói một câu:

“Hôm nay tôi không có hẹn quan trọng, cô muốn làm loạn thì làm, tôi theo đến cùng! Chỉ là chúng ta mà đánh nhau, ai báo cảnh sát người đó là đồ khốn! Nếu cô thua, sau này tránh xa tôi một chút.”

Tôi cười khổ.

Thì ra Vương Tiểu Anh trong mắt Lâm Lê Lê là người phụ nữ chuyên đi kiếm chuyện.

“Tôi đến không phải để kiếm chuyện, tôi đến để xin cô một chuyện.”

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Cô ta hiển nhiên vô cùng ngạc nhiên, còn cho rằng tôi vì Vu Đại Long mới đến đây.

“Cầu xin tôi? Hmm, tôi và tên chồng rác rưởi của cô không có quan hệ gì! Anh ta có dơ bẩn cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Lâm Lê Lê, tôi muốn cô đề xuất cho tôi ý kiến liên quan đến video mỹ thực.”

Tôi biết cô ta đang có ý đuổi khách, nhưng vẫn mặt dày nói ra.

“Cái gì? Cô vừa nói gì?”

Lâm Lê Lê không giống như tiên nữ nữa, cô ta nói giọng địa phương.

Sau khi hiểu tình hình của tôi, Lâm Lê Lê rót cho tôi một cốc trà, còn mang lên một vài món điểm tâm.

Sau đó cô ta nói sẽ suy nghĩ kĩ, rồi im lặng.

Uống trà của Lâm Lê Lê, ăn điểm tâm của cô ta.

Lâm Lê Lê thật có phẩm vị, tách trà rất hợp với điểm tâm, thực sự rất ngon.

Nhìn cô ta nhíu mày suy nghĩ, tôi thở dài.

Lâm Lê Lê có phần làm màu.

Nhưng cô ta cũng trọng nghĩa.

Tôi tin, cô ta đang thực sự nghĩ cách giúp tôi.

“Cô vừa nói, có người trực tiếp bình luận trên video, nói cô rất giống hàng xóm ở quê người ta, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy cô không cần làm video mỹ thực nữa. Cô quay trực tiếp, làm người dẫn chương trình đi.” Lâm Lê Lê lời ít ý nhiều.

“Tôi ngồi đó ăn cơm sao?” Tôi có chút mơ hồ không hiểu.

“Đúng vậy. Bộ dạng cô vừa ăn điểm tâm cũng khiến người ta có cảm giác đồ ăn rất ngon. Vì thế cô hợp với việc vừa ăn vừa dẫn.”

Thì ra vừa nãy Lâm Lê Lê ngồi quan sát tôi.

Quá đáng.

“Nhưng mà cô không thể ăn nhiều được. Phải ăn tinh tế. Hình tượng và khí chất của cô...” Lâm Lê Lê ngừng một lúc, vẫn nói thẳng: “tương đối tự nhiên, chỉ là hơi khỏe mạnh.”

Đây không phải nói tôi quê mùa sao?

Trong lòng tôi có chút xấu hổ.

Nhưng cũng phải thừa nhận, tôi có chút khỏe khoắn thật.

Tôi quyết định thử, dù sao mỗi ngày tôi đều phải ăn.

Ngày thứ hai, tôi dẫn mẹ tôi và con gái cùng phát trực tiếp.

Tôi làm cho con gái bánh ngọt truyền thống ở quê tôi.

Con lại chạy đến cánh đồng sau lưng chúng tôi nhổ cà rốt. Tôi rửa sạch bằng nước máy, bẻ đôi mỗi người một nửa. Con gái ăn rất ngon lành.

Mẹ tôi bưng một bát canh bò từ trong nhà ra. Ba người chúng tôi ôm bụng cười, sau đó ăn sạch.

Lần livestream này, có hơn 40 người xem.

Có người bình luận: Nhớ nhà quá. Nhà tôi cũng có ruộng rau, bây giờ có thể hái ăn rồi.

Cũng có người bình luận: Streamer giống chị tôi quá.

Thế nhưng, tôi để ý có năm bình luận giống nhau. Câu hỏi được nhiều người bình luận nhất lại là: Ngày mai cô ăn gì?

Tôi nhận được nhiều lời cổ vũ, hứa với cộng đồng mạng: Sau này mỗi bữa trưa ăn cơm, cho dù ngon hay không cũng đều livestream.

Cứ vậy đến 1 tháng, lượt người xem mỗi ngày tăng hơn mấy chục người.

Cộng đồng mạng cảm thấy, là một người phụ nữ nông thôn, tôi rất rộng lượng, không giả dối, không làm màu, còn nói nhìn tôi ăn rất có tác dụng giảm stress.

Khi fan của tôi đạt hơn 1000 người, tiền thưởng mỗi ngày của tôi là 50-60 tệ.

Có một buổi trưa, tôi chuẩn bị nướng khoai lang, lượng người xem đột nhiên lên đến 2000 người.

Có người hỏi tôi: Sao không thấy chồng streamer đâu thế?

Con gái không có ở đây. Tôi nói với cộng đồng mạng tôi ly hôn rồi, bây giờ đang làm mẹ đơn thân.

Đúng lúc này, Mã Tiểu Quân đưa cho tôi củ khoai lang mới nhổ từ nhà cậu ta, bị cư dân mạng nhìn thấy. Bọn họ lại hỏi tôi: Có phải bạn trai cô không?

Tôi nói đây là em họ của bạn thân tôi. Cộng đồng mạng nói tôi thử yêu đương với cậu ta xem.

Mã Tiểu Quân bỏ củ khoai lang xuống, nói với tôi, nếu là nướng khoai thì cậu ta cũng muốn ăn.

Tôi đương nhiên đồng ý rồi. Ngay cả khoai lang cũng là do Mã Tiểu Quân mang đến, tôi đâu dám không cho cậu ta ăn.

Vì thế, livestream mỗi ngày đều thành tôi và Mã Tiểu Quân nướng khoai, ăn khoai.

Còn cộng đồng mạng lại nói gì nhỉ... đẩy cp của tôi và Mã Tiểu Quân? Muốn sau này tôi mời Mã Tiểu Quân nhiều hơn nữa.

Vì muốn cộng đồng mạng vui, cũng vì muốn Mã Tiểu Quân đang không tìm được công việc phù hợp có thêm thu nhập, tôi nói với cậu ta, sau này mỗi lần cậu ta đến cùng livestream, tôi sẽ đưa cho cậu ta một nửa tiền thưởng.

Mã Tiểu Quân đồng ý, dù sao cậu ta cũng đang cần tiền.

Sau hơn một tháng hợp tác với Mã Tiểu Quân, lượng fan của tôi đã vượt quá 10000 người. Trừ đi thu nhập hàng tháng đã chia cho Mã Tiểu Quân, tôi còn thừa 50000 tệ.

Tôi mua cho con gái đồ chơi công chúa Elsa. Cuối cùng tôi cũng nuôi được con gái rồi.

Tôi chuẩn bị chính thức ly hôn với Vu Đại Long.

Khi tôi đang suy nghĩ khi nào nên đến tìm Vu Đại Long thì một buổi trưa, anh ta xông vào video của tôi.

Anh ta bước đến cướp điện thoại của tôi, nói với cộng đồng mạng hai chúng tôi vẫn chưa ly hôn, tôi ngoại tình với Mã Tiểu Quân.

Tôi nói xin lỗi cộng đồng mạng, chuẩn bị tắt phát trực tiếp, trực tiếp nói với Vu Đại Long tôi muốn ly hôn.

Nhưng Vu Đại Long không cho phép tôi tắt.

Anh ta cầm điện thoại quay vào mặt tôi: “Ly hôn? Nằm mơ! Khi ông đây giàu nuôi cô cô không ly hôn, bây giờ ông đây thất nghiệp, cô kiếm được tiền rồi liền muốn ly hôn? Đừng hòng! Nào nào! Để mọi người thưởng thức phong thái của Trần Thế Mỹ phiên bản nữ thời nay đi.”

Tôi không ngờ Vu Đại Long lại vô sỉ đến mức này, lúc này, tôi cũng không còn muốn tắt video nữa.

“Trần Thế Mỹ phiên bản nữ?” Tôi chỉ vào mũi mình: “Được thôi, tôi là Trần Thế Mỹ phiên bản nữ, vậy để mọi người biết Tần Hương Liên phiên bản nam thời nay là cái gì!”

Trước sự chứng kiến của cộng đồng mạng, tôi nói cho cộng đồng mạng mỗi tháng Vu Đại Long chỉ đưa cho tôi 1000 tệ, còn kiểm tra tài khoản của tôi, kể cả cho chuyện anh ta khỏa thân, mất mặt lần trước tôi cũng nói cho bằng hết.

Vu Đại Long chột dạ, vội vàng muốn vứt điện thoại đi, tắt video, nhưng lại bị tôi giật lại.

Lần này, đổi lại là tôi quay cận mặt anh ta.

“Vương Tiểu Anh, cô còn cần mặt mũi nữa không! Lúc đầu nếu không phải tôi lấy cô thì trên đời này còn người đàn ông nào thèm lấy cô! Bây giờ cô chẳng qua là có vài đồng tiền dơ bẩn, cô đấu cái gì? Cô cho rằng người ta sẽ thích cô sao? Còn không phải là tiền của cô à?”

“Đúng đúng, người ta nhắm đến tiền của tôi, vậy anh nhìn trúng cái gì của tôi? Là ai nói tôi béo đến ác cảm? Sao nào, bây giờ tôi kiếm được tiền rồi, anh mới không chê tôi béo nữa? Vu Đại Long, anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.”

“Cô không cần mặt mũi nữa rồi!” Vu Đại Long chỉ vào tôi chửi.

“Tôi còn mặt mũi hay không cũng còn hơn đồ khỏa thân như anh bị người ta đuổi.”

Tôi nói ra hết lời trong lòng: “Tôi hận không thể ngay lập tức ly hôn với anh! Nghĩ đến chuyện từng lấy anh, tôi đã thấy buồn nôn rồi.”

Vu Đại Long cãi không được, xông vào đánh tôi.

Tôi không tránh.

Tôi biết, một khi Vu Đại Long ra tay trước, tôi sẽ liều lĩnh với anh ta.

Anh ta không thể đánh bại tôi.

Nhưng Mã Tiểu Quân đã ngăn cản tôi.

Mã Tiểu Quân nhập ngũ trở về, ép Vu Đại Long trên ghế.

Vu Đại Long không cựa quậy được, không ngừng nói bậy: “Giết người! Giết người! Đôi gian phu dâm phụ đang định giết người.”

“Tôi và chị Vương Tử trong sạch, anh bớt nói lại đi.”

Mã Tiểu Quân không đánh Vu Đại Long, nhưng trong mắt cậu ta ẩn chứa sự dữ dằn khó tả.

Vu Đại Long ngậm miệng.

Cuối cùng, Mã Tiểu Quân cùng tôi đi về nhà Vu Đại Long lấy giấy kết hôn, đến thẳng Cục nội vụ lấy giấy chứng nhận ly hôn.

Có khoảng 3000-4000 người chứng kiến toàn bộ quá trình tôi và Vu Đại Long cãi nhau, Vu Đại Long muốn đánh tôi nhưng lại bị Mã Tiểu Quân ngăn lại.

Bọn họ cùng nhau mắng Vu Đại Long, ủng hộ tôi ly hôn.

Có người khen Mã Tiểu Quân bùng nổ sức mạnh bạn trai, mong tôi sau khi ly hôn có thể ở bên Mã Tiểu Quân.

Sau khi ly hôn, tôi thật sự thoải mái hơn nhiều, càng nỗ lực đầu tư vào livestream.

Thu nhập mỗi tháng của tôi đã ổn định ở mức 7000-8000 tệ.

Mặc dù không thể so sánh với đại thần như Lâm Lê Lê, nhưng tôi đã thấy rất mãn nguyện rồi.

Mã Tiểu Quân vẫn hợp tác với tôi như trước, không khỏi “tránh hiềm nghi”.

Chúng tôi nghiêm túc, xác định nội dung quay.

Cộng đồng mạng vẫn tiếp tục ồn ào cãi nhau. Nhưng tôi đều cười cho qua.

Dù sao, đối với tôi bây giờ, có mẹ, có con, có tiền rồi, đâm đầu vào chuyện tình cảm lại kéo thêm phiền phức.

Vương Tiểu Anh không dễ dàng gì mới gây sự nghiệp thành công, muốn từ từ tận hưởng cuộc sống này.

HOÀN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play