Hôm nay là tròn ngày tôi bám đuôi, à không, nói đúng hơn là tôi theo đuổi Hạng Quân được ba năm lẻ sáu tháng. Tôi cứ theo lẽ thường đi đến chung cư của anh ta dọn dẹp đồ đạc, kết quả từ kẽ hở của sô pha bất ngờ tìm thấy một chiếc quần lót ren.
Sau khi đã xác định đây nhất định không phải thứ mà Hạng Quân sẽ mặc, tôi giật mình, ngơ ngác tại chỗ, sau đó là một trận vui mừng khôn xiết.
Nỗi ấm ức này rốt cuộc, rốt cuộc cũng kết thúc rồi!
Tôi chụp hình chiếc quần lót, sau đó bình tĩnh đem nó thả lại chỗ cũ, như thưòng lệ rời khỏi nhà của anh ta.
Buổi tối Hạng Quân quả nhiên đã nhắn tin cho tôi: “Cô lại đến phòng của tôi à?”
Mỗi tuần tôi đều sẽ đi đến đó một lần, trước kia anh ta cũng không thèm hỏi tôi, hôm nay đột nhiên chủ động hỏi tới, đúng là có mùi giấu đầu hở đuôi đây mà.
Tôi vỡ òa trong niềm vui sướng, nhắn lại một tin, đầy mùi trà xanh: “Thực xin lỗi nha, tôi không nhịn được quét dọn cho anh một chút đó. Đem đến phiền toái cho anh rồi hả? Yên tâm đi, về sau tôi không quấy rầy anh nữa đâu.”
Sau khi gửi cho anh ta tấm ảnh chụp chiếc quần lót kia, tôi liền chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh ta.
Mấy ngày kế tiếp, tôi đều trốn trong nhà mình soạn thảo, toàn bộ tin nhắn cũng không thèm để ý tới.
Tiểu thuyết mới nhất của tôi kể về nữ chính theo đuổi nam chính đã nhiều năm. Một ngày kia hoàn toàn tỉnh ngộ quyết định buông tay anh ta, nam chính tra nam lúc này lại lãng tử quay đầu, tiếp theo mở ra hình trình theo đuổi lại vợ yêu.
Rõ ràng, nguyên mẫu của quyển tiểu thuyết này là chuyện của tôi và Hạng Quân, bên trong có lồng ghép rất nhiều chi tiết tôi bám theo đuôi hắn. Có điều, không giống với sự thật chính là, nam chính trong tiểu thuyết sẽ theo đuổi lại nữ chính rất quyết liệt, nữ chính cuối cùng sẽ chấp nhận nam chính và có kết cục đại đoàn viên. Nhưng trong hiện thực, Hạng Quân sẽ không lãng tử quay đầu, tôi cũng sẽ không chấp nhận hắn.
Trong những phút cuối cùng chạy deadline, tôi rốt cuộc cũng đem bản thảo gửi cho biên tập, xong xuôi thì ngủ luôn một giấc thật sâu. Khi tỉnh lại đã là giữa khuya, màn hình điện thoại di động trên đầu giường sáng lên, là người anh em của Hạng Quân gọi đến.
Trước đó mấy người anh em của hắn cũng đã gọi cho tôi mấy chục cuộc điện thoại.
Ôm tâm tình muốn chơi đùa một chút, tôi nhấc máy, bên kia truyền đến giọng nói ồn ào.
“Chị Lạc Lạc, rốt cuộc chị cũng tiếp điện thoại rồi.”
“Ừm, có chuyện gì không?”
Đối phương chần chờ trong chốc lát, dường như đã đổi sang một nơi im lặng hơn: “Anh Hạng say rồi…”
Tôi nhíu mày, ngân giọng: "Ồ."
Đối phương sửng sốt, đại khái là không dự đoán được tôi lại có phản ứng này.
Dù sao trước kia mỗi lần Hạng Quân say rượu, tôi đều sẽ vội vàng bỏ hết mọi chuyện đang làm để chạy đến chăm sóc anh ta cẩn thận chu toàn, có thể nói là một người bảo mẫu hoàn mỹ.
“Cái kia, chị Lạc Lạc… Anh Hạng một mực gọi tên của chị, chị xem nếu không…”
Wow, tình tiết tôi mới vừa viết cho quyển tiểu thuyết kia đã xảy ra rồi hả?
Vừa hay mới giao bản thảo xong có chút rảnh rỗi, tôi quyết định sẽ đi xem chuyện cười của Hạng Quân, tôi thản nhiên trả lời một câu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Tửu lượng của Hạng Quân tốt lắm, anh ta sẽ không dễ dàng say rượu đâu. Lần đầu tiên tôi và anh gặp mặt chính là ở quán bar, bởi vì tôi viết nghề nghiệp của nữ chính là một bartender nên đã đi đến quán bar tìm người để nói chuyện phiếm. Hạng Quân xuất hiện ngay tại thời điểm này. Anh gọi một ly Bloody Mary, một đôi mắt đào hoa thản nhiên liếc nhìn tôi, dưới ánh đèn đủ màu sắc trong quán bar, thật tỏa sáng.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ mạch máu của tôi đều sôi sục như muốn trào.
Bartender tùy hứng nói chuyện với tôi, nói đây là khách quen của bọn họ - một lãng tử đa tình, tung hoành trên tình trường nhiều năm, có thể nói đã đi qua vạn đóa hoa bụi cỏ nhưng ngay cả phiến lá cũng không dính vào thân.
Tôi đánh bạo tiến lên hỏi xin wechat của anh, anh mang theo nụ cười nghiền ngẫm nhìn tôi, thực sảng khoái. Thời điểm quét mã tôi có trộm nhìn, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, lạnh lùng, khi nhướng mày lại sinh ra vài phần đa tình. Mũi thẳng, xuống chút nữa là đôi môi cười như không cười, xương hàm sắc nét.
Liếc mắt một cái đã là vạn năm, anh ta hoàn toàn phù hợp với nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết của tôi.
Từ đấy tôi bắt đầu trở thành kẻ không biết liêm sỉ, bám đuôi, tôi vĩnh viễn đứng phía sau anh ta. Bằng sự bao dung, vị tha và hạ thấp cảm giác tồn tại xuống, tôi nhìn anh ta thay hết cô bạn gái này lại đến cô bạn gái khác. Phong cách của mỗi người đều khác nhau, nhưng anh ta đều có thể phối hợp được rất thành thạo.
Thân là tình nhân, anh ta quả thực rất hoàn mỹ.
Tôi trộm lấy mấy người bạn gái của hắn làm hình mẫu để viết truyện, hoặc thanh thuần, hoặc nóng bỏng, hoặc điêu ngoa.
Mỗi câu truyện đều viết nhân vật nam chính gặp dịp thì chơi, hoặc bá đạo, hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoặc ôn nhu. Điều duy nhất giống nhau chính là, bọn họ đều một lòng thâm tình, vĩnh viễn kiên định hướng về nữ chính.
Sau đó tôi đã xem lại rất nhiều lần, ban đầu còn có chút ghét bỏ, lúc này biên tập đã đề nghị tôi thử một lần viết cho nhân vật nữ chính hèn mọn bám đuôi. Nếu được thì tốt nhất là nam chính tra nam truy thê quyết liệt, nam thứ thượng vị, thể loại này hiện nay đang rất phổ biến.
Nhưng tôi không viết như vậy được, thống khổ đến cực điểm, cuối cùng tôi nhìn đến Hạng Quân thì chợt hiểu ra: nguyên mẫu chẳng phải đang ở bên cạnh tôi, chẳng phải là chính bản thân tôi hay sao?
Tuy rằng giữa tôi và anh ta không có chuyện tình thắm thiết như nữ chính và nam chính, nhưng hoàn cảnh giống nhau là được rồi!
Bởi vậy khi phát hiện ra chiếc quần lót kia, tôi thật sự mừng rỡ như điên, rốt cuộc cũng có được lý do để rời khỏi anh ta rồi, vừa hay truyện của tôi cũng đến lúc kết thúc.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là phản ứng của Hạng Quân.
Lần này anh ta thật sự giống như đã say rượu, anh nằm cuộn tròn ở ghế dài, mê man, khi thấy tôi đến thì ánh mắt sáng lên một chút rồi lại ảm đạm.
Tôi đi đến trước người anh, mùi rượu tỏa ra nồng nặc.
Anh ngẩng đầu lên, thật giống như chú cún con ngoan ngoãn.
“Ồ, cô còn biết quay về à.”
Một câu nhẹ nhàng như vậy, vừa vặn đủ để cho tôi nghe thấy.
Anh ta chưa bao giờ nói với tôi những câu này.
Tôi có chút giật mình.
Anh ta đột nhiên đứng dậy tiến đến gần tôi, ở bên tai tôi phun ra năm chữ, làm cho da đầu của tôi run lên.
“Phiên gia bạc hà đường.” (Cà chua bạc hà)
Đây là bút danh của rôi.
Đệt, tôi ngã ngựa rồi sao?
Hạng Quân không để ý cả người tôi đã cứng đờ, anh ta nhẹ nhàng đặt trán lên vai tôi, hàm hồ nói: “Tôi muốn về nhà.”
Mấy người anh em của hắn đều bày ra vẻ mặt chết lặng, phụ họa nói: “Chị Lạc Lạc, phiền chị chăm sóc cho anh Hạng Quân một chút. Mấy ngày nay ngày nào anh ấy cũng uống rượu, uống say thì gọi tên của chị…”
Tôi bị mùi rượu xung quanh làm cho buồn nôn, ghét bỏ nhíu mày: “Thế thì liên quan gì đến tôi.”
Mấy tên tiểu tử kia đều giật mình sợ hãi.
Cũng đúng, thiết lập nhân vật của tôi hiện giờ hoàn toàn thay đổi rồi, trong chốc lát bọn họ không thích ứng kịp cũng là bình thường thôi.
Tiểu thuyết cũng đã kết thúc rồi, còn cần duy trì thiết lập nhân vật bám đuôi mãi như vậy sao?
Cho dù ngã ngựa rồi, tôi cũng có khí phách được chưa!
Tôi định đẩy Hạng Quân ra, ai ngờ anh ta lại nhanh chóng ôm lấy tôi, trong lời nói không có gì tốt đẹp: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô còn nợ độc giả một bài H văn năm nghìn từ đúng không?”
???
Ngay cả việc này anh ta cũng biết sao?
Đây đã là chuyện hứa hẹn được nửa năm về trước rồi!
Giờ phút này tôi mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện bị lộ tẩy này.
Ít nhất thì cũng không thể chết trong quán bar công cộng này được đúng không.
Phụ nữ cầm lên được hạ xuống được, tôi vội đỡ lấy thắt lưng của anh ta, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đưa anh về nhà.”
Anh ta cười khẽ đầy câu dẫn, tựa vào người tôi rời khỏi quán bar.
Gió lạnh đầu xuân thổi đến khiến cho tôi tỉnh táo ra không ít, ra đến cửa tôi liền bỏ mặc Hạng Quân qua một bên, đem mũ bảo hiểm trên xe điện đưa cho anh ta, tức giận nói: “Đội vào đi.”
Anh ta lẳng lặng đứng tại chỗ, cầm lấy mũ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Để làm chi?”
Hoàn toàn là dáng vẻ say rượu ngoan ngoãn đến ngớ ngẩn.
Tôi cạn lời: “Đưa anh về nhà chứ còn gì nữa.”
Anh ta không nhúc nhích, cặp mắt hoa đào trí mạng kia vẫn nhìn tôi, như thể muốn nói ông đây vẫn còn say lắm.
Đáng tiếc, tôi vô cảm với loại này, lạnh mặt đứng tại chỗ giằng co với hắn.
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi với cơn gió lạnh bên ngoài, tôi chỉ có thể giúp anh ta đội mũ lên, vừa đói vừa lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh thực sự say hay là giả vờ say đây hả? Tôi cảnh cáo anh, đừng có bày ra những chiêu này để đối phó tôi đi, tôi đã quay xe rồi anh không có năng lực khiến tôi quay lại đâu…”
Tôi một hơi nói không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng đưa anh ta quay trở về phòng, đang muốn xoay người bỏ chạy thì lại bị anh ta một phen giữ chặt.
Im lặng một lúc, anh ta rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm ấm ức: “Mộc Lạc.”
Gió lạnh trong đêm cùng với lời nói của anh, phả vào mặt tôi.
“Cho đến bây giờ thì cô đã thật sự thích tôi chưa?”
Nội tâm tôi bỗng chốc hỗn loạn, đây là thể loại ngôn tình đáng xấu hổ gì đây, thế nhưng trên mặt lại vô sỉ nói: “Nếu như đã bại lộ rồi, tôi cũng không muốn gạt anh nữa.”
Bàn tay lạnh lẽo của anh ta nắm lấy cổ tay tôi, theo lời nói của tôi siết chặt thêm một chút.
Tôi cợt nhả: “Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thích anh, từ đầu đến cuối tôi chỉ là lợi dụng anh mà thôi.”
Vừa dứt lời anh liền mím môi, không khí xung quanh đột nhiên trầm hẳn đi.
Tôi không bị lay động, chậm rãi tới gần anh ta, nở nụ cười thuần khiết như vẫn đối với hắn từ trước đến nay: “Thật ngại quá.”
“Nhưng anh cũng đã giả say với tôi, ăn đậu hũ của tôi rồi còn gì, hơn nữa mấy năm nay tôi đối xử với anh cũng không tệ, cho nên chúng ta cũng có thể coi như tính toán xong rồi đi?”
Ánh mắt mê man của anh ta thoáng chốc trở nên tỉnh táo hơn, buông lỏng tay, mặt lại gần tôi hơn một chút.
“Tính toán xong?" - Anh à lên một tiếng, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt tôi, lộ ra ý cười nhàn nhạt không rõ cảm xúc: “Cô nói thử xem?”
Nói thêm nữa liền xong đời.
Đối mặt với hành động tản ra hormone nam tính câu dẫn người khác của anh ta, tôi tát một cái lên mặt anh: “Có bệnh thì đi chữa đi.”
Sự mơ hồ không rõ trong màn đêm đã bị một cái tát của tôi làm cho tỉnh.
Lúc tôi rời đi,Hạng Quân vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, cửa cũng chưa mở.
“Hẳn là sẽ không bị đông chết đâu ha.”
Tôi ngoài mặt thì lo lắng nghĩ ngợi, nhưng trên thực tế rõ ràng đã bỏ chạy một cách đầy lưu loát.
Chạy một mạch tận hai tháng.
Tôi đi đến thành phố khác để du lịch, nhân tiện tích lũy thêm một chút kinh nghiệm sống.
Trên đường đi, tôi quen biết được Lâm Phi Vũ, một tên phú nhị đại ngốc nghếch nhiều tiền.
Hoàn toàn bất đồng với Hạng Quân - một kẻ không thể nắm bắt được, Lâm Phi Vũ là người mọi tâm tư đều viết hết lên trên mặt, mỗi khi thả thính tôi, đôi mắt cún con kia luôn lấp lánh lấp lánh.
Trai đẹp ngốc nghếch ai mà không yêu cho được đúng không? Lâm Phi Vũ lại là người rất thú vị, cậu ta dẫn tôi đi đến rất nhiều nơi ở thành phố S để chơi.
Có một hôm, tôi cùng với cậu ta ngồi ở hàng ghế dài của khu vui chơi ăn kem, nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ cách đó không xa, đột nhiên có một loại linh cảm.
Một soái ca đơn thuần ngốc nghếch lại tràn ngập tình yêu cháy bỏng, nếu như gặp được một nữ tổng tài khôn khéo giỏi giang thì sẽ ra sao nhỉ, nghĩa đến cốt truyện như vậy thôi đã thực phấn khích rồi.
Linh cảm bất thình lình nhảy ra, mấy ngày kế tiếp tôi đều cự tuyệt lời mời của Lâm Phi Vũ, trốn trong khách sạn viết truyện, quả thực rất có lương tâm nghề nghiệp.
Lâm Phi Vũ chính là một chú cún lông vàng dính người, cậu ta không chịu nổi nhàm chán, cơ hồ mỗi ngày đều phải đến khách sạn tìm tôi, chỉ việc ở bên cạnh xem tôi gõ bàn phím thôi cậu ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tôi rất muốn hỏi cậu ta không có công việc gì à?
Nhưng rồi nghĩ lại, ờm, cậu ta là phú nhị đại, quả thật không cần đi làm.
Hơn nữa cậu ta luôn mang đồ ăn ngon đến đây cho tôi, tôi cũng xem đó là thói quen rồi.
Cho đến một hôm trời mưa to, Lâm Phi Vũ vẫn như cũ, bướng bỉnh tới đây tìm tôi. Cả người dính mưa ướt sũng, canh súp cay trên tay lại hoàn toàn không bị hao tổn gì, vẫn còn đang nóng hôi hổi.
Lòng tôi gấp gáp mở cửa cho cậu ta tiến vào: “Tôi chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, cậu cần gì đến đây chứ.”
Cậu ta vẫn ngốc nghếch nở nụ cười: “Thì tôi chán mà, cô cũng biết rồi còn gì.”
Cậu ta đã từng kể với tôi, do ba mẹ vẫn luôn bận rộn với việc ở công ty nên đến bây giờ vẫn luôn không thèm quản cậu ta. Một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, cậu ta không hề muốn như vậy chút nào, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể chơi một mình. Thật đúng là khó cho cậu ta, thế mà cậu ta lại có thể trở thành chàng trai hoạt bát, tỏa nắng như bây giờ.
Tôi nhận lấy bát canh súp cay, thúc giục cậu ta mau chóng đi tắm rửa bằng nước ấm, nhân tiện gọi điện thoại cho lễ tân nhờ bọn họ mua giúp vài vật dụng cũng như quần áo của đàn ông.
Toàn bộ quá trình Lâm Phi Vũ đều cười như tên ngốc, trước khi tiến vào phòng tắm còn không ngừng khoe khoang: “Tôi cao 185 lận đấy.”
"Đã biết đã biết.” - Tôi không nói gì, buồn cười giục cậu ta: “Nhanh đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh."
Nửa giờ sau ngoài cửa có tiếng gõ, tôi mở cửa nhận quần áo. Ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy một người, nháy mắt cả người liền sợ hãi.
Hạng Quân.
Anh ta tựa người vào khung cửa đối diện, dù bận vẫn ung dung nhìn tôi, thật giống như gã thợ săn đã chờ con mồi của mình hồi lâu.
Lâm Phi Vũ vừa vặn tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm hỏi: “Làm sao vậy, Lạc Lạc?”
Hạng Quân nghe thấy liền dời tầm mắt về phía cậu ta, hơi hơi nhướng mi, hai bên má phồng lên.
Ba năm quen biết đủ để tôi hiểu hắn, đây là dấu hiệu biểu thị cho việc anh ta tức giận.
Bây giờ có lẽ anh ta đang rất không sảng khoái.
Lúc này tóc Lâm Phi Vũ ướt sũng, có vài giọt văng đến chỗ tôi. Tôi phục hồi tinh thần, lấy vận tốc ánh sáng đóng cửa phòng lại, đem quần áo đưa cho cậu ta: “Không có việc gì, cậu mau thay đi.”
Tên ngốc đó hồn nhiên không hay biết gì, cầm quần áo vui vẻ đi thay.
Tôi nhân cơ hội ngồi lên giường bình phục lại tâm trạng.
Vừa rồi là do cách tôi mở cửa không đúng?
Nói không chừng là do tôi gõ chữ, gõ đến nỗi sinh ra ảo giác rồi đi?
Dù sao thì thành phố S cùng thành phố A cách nhau xa như vậy mà.
Cứ như vậy tôi đã tẩy não mình, wechat lúc này lại hiện ra một lời mời kết bạn: Hạng Quân, “Vừa rồi chính là tôi.”
Lại một tin nữa: “Không chấp nhận, tôi liền tới gõ cửa đấy.”
Hạng Quân hoàn toàn là người có thể làm ra loại sự tình này.
Tôi theo bản năng cảm thấy, mình nhất định không thể để cho anh ta cùng Lâm Phi Vũ gặp nhau. Thế là tôi đành phải chấp nhận lời mời kết bạn, sau đó lật người thiết lập tin nhắn thành chế độ không làm phiền.
Hôm nay rõ ràng là một ngày tốt lành, kết quả lại gặp phải anh ta, thật xui xẻo mà.
Lấy buồn bực làm động lực, tôi lại gõ tiếp mấy ngàn từ thẳng đến kết cục, sau khi cảm thấy mỹ mãn mới xoay xoay thắt lưng, lúc này mới chú ý tới Lâm Phi Vũ vẫn đang ngủ ở một bên.
Trước giờ cậu ta luôn mặc quần áo đắt tiền nhưng trông rất giản dị, hôm nay lại mặc áo sơ mi trắng phối hợp với dáng vẻ yên lặng khi ngủ, trông có vẻ nhã nhặn hơn nhiều. Hai cúc áo không cài lại, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo. Đi xuống dưới là cơ bụng ẩn hiện, xuống chút nữa thì giáo viên sẽ không cho viết đâu.
Tóm lại rất đã mắt.
Thật khó tưởng tượng đây là đứa con ngốc của một gia đình làm lớn.
Tôi lẳng lặng nhìn cậu ta, trong đầu còn đang nghĩ đến đoạn văn mình mới vừa viết xong, viết đến ngọt như vậy, thật không hổ là tôi mà.
Không biết qua bao lâu, Lâm Phi Vũ đã từ từ tỉnh lại, ngồi xếp bằng đối diện tôi, nửa tỉnh nửa mê gọi tôi: “Lạc Lạc.”
Giọng nói vừa mới tỉnh ngủ mang theo vài phần khàn khàn.
Tên nhóc con này thật biết câu dẫn người khác.
Tôi chỉ thời gian trên di động: “Bên ngoài hết mưa rồi, cậu nhanh đi đi.”
Vẻ mặt cậu ta có chút cô đơn: “Vừa hay đã đến giờ ăn cơm rồi, không cùng nhau đi ăn một bữa cơm sao? Tôi mới vừa phát hiện ở Thành Đông có một quán ăn ngon lắm, còn muốn dẫn cô đi ăn đấy.”
Nếu là trước đây khẳng định tôi sẽ đáp ứng, nhưng hiện giờ Hạng Quân lại đang ở đối diện phòng của tôi. Anh ta tựa như một quả bom nổ chậm, không biết chính xác khi nào thì thẹn quá hóa giận chạy lại đây gõ cửa nữa.
Cũng không phải chột dạ gì đâu, chỉ là tôi không thích phiền toái thôi, hơn nữa tôi không muốn Lâm Phi Vũ bị liên lụy vào.
Nhưng đối diện với sự mất mát trong đôi mắt cún lông vàng kia, tôi nâng tay xoa xoa đầu của cậu ta: “Cậu đã ở chỗ của tôi cả một buổi chiều rồi. Ừm… lần sau nếu có cơ hội tôi lại cùng cậu đi ăn, thế nào?”
Lúc này cậu ta nhanh chóng phản ứng lại: “Lời này của cô có ý gì? Cô sắp phải đi rồi sao?”
Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Tôi ở thành phố S này đã được hơn nửa tháng, cũng nên về nhà thôi?”
Kế hoạch ban đầu của tôi vốn là chỉ đến đây một tuần rồi lại đi đến nơi khác, nhưng vì Lâm Phi Vũ mà đã hoãn lại rồi.
Đôi mắt của cậu ta đầy trông mong nhìn tôi: “Không đi có được không? Ở nơi đó chẳng phải cô vẫn thuê nhà hay sao? Hay là tôi mua nhà ở đây cho cô nha.”
Này này cục cưng ơi, nhà không phải nói muốn mua là mua được đâu ha.
Tôi trừng cậu ta: “Để làm chi? Còn muốn dùng tiền bao nuôi tôi?”
Cậu ta rụt cổ lại, ai oán nói: “Tôi còn muốn cho cô một thân phận bạn gái danh chính ngôn thuận nữa đấy nhưng cô có cần đâu.”
Đúng vậy, Lâm Phi Vũ với tôi quen biết nhau sau ba ngày cậu ta liền thổ lộ tình cảm, hơn nữa trước sau còn liên tiếp thổ lộ đến năm lần, chính thức hay không chính thức đều có. Tôi cự tuyệt nhưng cậu ta vẫn nề hà bám riết không tha.
Bởi vì phải rời khỏi nên tôi quyết định hôm nay sẽ cùng cậu ta nói chuyện cho rõ ràng, kết quả mới vừa bày ra thái độ nghiêm trọng một chút, cậu ta liền giành nói trước: “Tôi đói bụng rồi, tôi đi ra ngoài ăn cơm trước đây.”
Tôi buồn cười nhìn cậu ra chậm chạp đứng dậy, chậm chạp thu dọn đồ đạc, lại chậm chạp tiến đến phía cửa phòng.
Đi chưa được vài bước cậu ra đã ngoảnh đầu lại, bực mình nói: “Cô một chút cũng không giữ tôi lại sao?”
Tôi cười ra tiếng: “Cậu không phải đói bụng sao? Tôi ngăn cậu ăn cơm để làm gì chứ.”
Cậu ta nhìn tôi cả nửa buổi, đặt mông ngồi xuống bên người tôi, cúi đầu rầu rĩ nói: “Cô một chút cũng không thích tôi sao? Rõ ràng chúng ta đã đi chơi cùng nhau rất vui vẻ mà.”
Có gì nói nấy, tôi cùng với cậu ta quả thật đã đi chơi với nhau rất vui. Hơn nữa cậu ta còn làm cho người ta có cảm giác yên tâm rất nhiều, bằng không tôi cũng sẽ không bao giờ quen biết với một người chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi mà đã dám cùng người ta cô nam quả nữ sống chung một phòng.
Nhưng có một số việc, không phải cứ vui vẻ là được.
Tôi giữ mặt cậu ta, thẳng thắn nói: “Tôi rất vui, khoảng thời gian ở cùng cậu thực sự rất vui vẻ.”
“Nhưng chuyện tình cảm không đơn giản như vậy đâu. Tôi lớn hơn cậu những năm tuổi, hơn nữa không có nhiều tiền như cậu. Tôi phải bôn ba vì cuộc sống, không thể luôn đi chơi cùng cậu được. Giả dụ tôi và cậu ở bên nhau sẽ rất vất vả, tôi không có cách nào rời khỏi thành phố S, phải phiền cậu chạy tới chỗ tôi thôi, sau đó thì sao? Chẳng lẽ cậu vẫn phải cùng tôi ở trong ngôi nhà cho thuê đó sao?”
“Khoảng cách tầng lớp của chúng ta vốn rất lớn, chỉ là cậu vẫn chưa nhận ra thôi. Chờ đến khi yêu đương rồi, sống chung trong khoảng thời gian lâu ngày, một số chướng ngại sẽ xảy ra, mỗi một chuyện sẽ ngày càng khó có thể vượt qua hơn trước. Đến lúc đó cậu sẽ phát hiện, tôi chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng của cậu. Phát hiện tôi keo kiệt, nhỏ nhen, có đủ loại tật xấu. Sau này cậu sẽ gặp được người mình thích, đến lúc đấy cậu sẽ nhận ra người như vậy mới thích hợp với mình.”
Tôi nhìn thấy đôi mắt cún của cậu ta càng ngày càng rũ xuống, nhẫn tâm nói ra một câu cuối cùng: “Nói khó nghe một chút thì Lâm Phi Vũ, tôi không nhìn thấy tương lai của mình khi ở bên cậu, cậu có thể hiểu không?”
Tôi rất ít khi kiên nhẫn nói nhiều như vậy, chỉ là Lâm Phi Vũ cô độc thuần khiết làm cho tôi nghĩ tới bản thân hồi còn học đại học, không khỏi có chút mềm lòng.
Cuộc sống không phải tiểu thuyết ngôn tình, cuộc sống vốn rất phức tạp.
Đây là một cuộc gặp gỡ lãng mạn, tôi không muốn kết thúc là cảnh gà bay chó sủa.
Lâm Phi Vũ nhíu mày trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giữ chặt một mảnh góc áo của tôi, thật cẩn thận nói: “Vậy cô, cô không phải là không thích tôi, có đúng không?”
Chẹp, lời này đã nói rồi mà.
Tôi rõ ràng lưu loát: “Tôi cũng thích cậu, nhưng chút yêu thích ấy không đủ để tôi dũng cảm, cậu có thể hiểu không?”
Cậu ta giống như một đóa đột nhiên nở rộ, mặt mày hớn hở hướng về phía tôi: “Tôi hiểu rồi.”
Hmm trông cậu cũng không giống như là thực sự hiểu nha…
Đại khái đã hiểu nên không nói thêm gì nữa, cậu ta nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tâm tình tốt trở lại, rời cửa ăn cơm.
Tôi gật đầu một cái, có chút đau lòng.
Khi nhìn thấy Hạng Quân đã gửi qua một loạt tin nhắn chưa đọc, đầu tôi lại càng đau hơn nữa.
Nói ngắn gọn chính là, anh ta đã biết acclone của tôi rồi, hiện tại muốn nói chuyện với tôi.
Tôi trả lời hắn: “Nói chuyện cái rắm.”
Hơn ba năm qua có khi tôi sẽ mang lòng áy náy đối với Hạng Quân, nhưng giây tiếp theo anh ta sẽ dùng thực lực của mình hung hăng cho tôi một bạt tai, muốn nói cho tôi biết đối với ai áy náy cũng được, không cần áy náy với anh ta.
Chúng tôi đối xử với nhau trước đây, anh ta chưa bao giờ phải chịu khổ. Tôi bám theo anh cũng không phải nói suông, diễn trò làm đủ thứ chuyện, tôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực. Cẩn thận mà nói thì tôi đã gần như đã trở thành kẻ không từ thủ đoạn bám đuôi điển hình rồi.
Cho nên điểm đạo đức của tôi cũng không được cao cho lắm, nhưng nếu so ra, Hạng Quân tuyệt đối không có tư cách chỉ trích tôi.
Bởi vậy tôi, cây ngay không sợ chết đứng, bỏ chạy.
Lần này là trở lại thành phố A.
Theo như tôi biết, Hạng Quân đại khái là vừa mới đi thành phố S công tác, không quá một hai tuần sẽ trở về.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này tôi hoả tốc dọn nhà, trực tiếp chuyển vào căn nhà mới.
Khà khà, không uổng công tôi ở ngôi nhà cho thuê nhỏ hẹp vất vả gõ chữ nhiều năm như vậy, nửa năm trước rốt cuộc cũng đã tiết kiệm đủ tiền để mua được ngôi nhà mình mơ ước đã lâu. Vừa vặn hiện tại nó đã được trang trí xong, mùi cũng đã tan, là lúc thích hợp để vào ở.
Nói chuyện? Nói chuyện cái rắm nè!
Mọi người không gặp nhau trên giang hồ nữa không được sao?
Thấy tôi vẫn chưa có dấu hiệu trở về, Hạng Quân cũng không quấy rầy tôi nữa. Tôi biết, từ trước đến nay bám riết không buông cũng không phải tác phong của anh ta.
Những ngày tháng thần tiên vui vẻ của tôi trải qua ở nhà mới đã được hơn nửa tháng, một ngày nọ khi tản bộ, lại nhìn thấy người nào đó miễn cưỡng đứng ở dưới lầu nhà tôi, bên cạnh đặt một cái vali hành lý.
Tôi như gặp phải kẻ thù, đang động não tìm cách thì anh ta đã nhận ra tôi trước một bước, âm thanh khàn khàn: “Mộc Lạc.”
Cho dù anh ta có đang đứng ngược sáng thì tôi vẫn có thể tưởng tượng ra nụ cười lạnh lùng trên mặt ấy. Lơ đãng cũng có thể làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy tôi không hé răng, anh ta không nhanh không chậm mở miệng: “Trốn tránh tôi làm gì, chột dạ?”
Thúi lắm, tôi làm gì mà phải chột dạ chứ!
Tôi kiên trì làm ra vẻ mặt không hề chột dạ, lôi kéo hắn vào quán cafe ở tiểu khu bên cạnh: “Nói chuyện đi.”
Vì sao không vào nhà của tôi?
Anh ta nào có tư cách vào nhà của tôi chứ!
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT