Tác giả: Cật Thổ Na Hóa

'Mẹ yêu trên cao à, con thấy chân long rồi, ở chỗ phiếu cơm hiện tại của con ấy. Tuy đây chỉ là một thương hội mới khởi bước, hơn nữa còn nghèo đến mức phải bán chủ thương hội đi làm nô lệ (không phải đâu), nhưng thật sự là một nơi rất thần kỳ. Người thế nào cũng có luôn~ Drakon mang dáng vẻ một chân long nghe nói từng là người; Ja'far từng là thủ lĩnh nhóm sát thủ bao gồm cả Vittel và Mahad; Hinahoho, Rurumu và Pipirika đến từ vùng cực hàn phương bắc, còn cả đứa nhỏ mới một tuổi nhưng đã cao như đứa ba bốn tuổi nhà người khác của Hinahoho và Rurumu nữa, bé biết chạy nhảy, còn nói rất sõi, trước đó còn gọi con là dì nữa~ Vui ghê ấy~; còn cả kỵ sĩ đến từ vương quốc Sasan - Mystras Leoxses; có cả Pisti Artemina có thể khống chế quái điểu to lớn từ Artemyra; cuối cùng là Fanalis Masrur con quen ở thương hội Mariandel, đó là một dân tộc không khác Yato lắm, chỉ là không sợ ánh mặt trời thôi, hâm mộ ghê ấy~ Nghe Kagura nói cha già đã đến địa cầu chơi với nó lễ Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh là gì vậy? Lần sau con tới đại cầu cũng dẫn con đi với nhé.'

Kamiya lật người, chôn mặt vào gối ôm, một lát sau đã ngủ mất rồi, không biết mơ thấy chuyện gì tốt, ý cười bên môi không hề tan đi.

Kamiya ngủ sớm dậy sớm, trời còn chưa sáng đã lười nhác vươn vai đến đại sảnh thương hội, phát hiện có người còn dậy sớm hơn mình, là Mystras Leoxses ra ngoài tập thương xong quay về, chào nhau cái xong, Kamiya nhàm chán cầm ô ngồi xổm ở cửa thương hội chờ ăn cơm, chờ chờ, chờ được Vittel định đi kiểm tra hàng ở bến tàu, dù sao còn lâu mới đến giờ cơm, thế là cô đi theo hỗ trợ, chỉ huy công nhân dọn hàng hóa ở bến tàu về thương hội xong, hai người cũng hoàn thành kiểm kê quay về, đúng lúc đến giờ cơm.

Hiếm khi bữa sáng đông đủ người, thường sẽ có mấy người ngủ nướng đến trưa mới dậy.

Chỉ thấy mọi người tràn ngập tò mò và chờ mong nhìn Kamiya bưng bát của mình đi đơm cơm, trở về, ngồi xuống, cái miệng nhỏ liên tục ăn.

"..." Hơi thở thất vọng bỗng xuất hiện trong nhà ăn.

"Này, Sin." Hinahoho tiến đến bên tai Sin, "Không phải cậu bảo sáng dậy xem Kamiya ăn cơm à? Có chuyện thần kỳ gì sẽ xảy ra sao?" Chuyện này không phải rất bình thường à?

"Chuyện này..." Sinbad gãi đầu, "Ai bảo cô ấy không ra bài theo kịch bản..."

"Oáp~" Ja'far ngáp một cái, "Sớm biết thế tôi ngủ thêm lúc nữa." Hôm qua bận rộn đến tối muộn.

"Tôi ăn no rồi." Kamiya buông chén đũa, "Cám ơn đã khoản đãi."

"Hả?" Mọi người nhìn Kamiya rời đi, có hơi sững sờ.

"À~ Hết cơm rồi." Mystras Leoxses nhìn mấy thùng cơm, "Vừa tròn mười thùng..."

'Leng keng'

Tiếng nĩa rơi trên mâm hấp dẫn ánh mắt mọi người nhìn qua phía Drakon.

Cậu ta dùng đôi mắt như sắp khóc để chứng minh cho mọi người cậu ta chấn động đến nhường nào.

"Drakon, cậu thấy gì thế?"

Trong ánh mắt tràn ngập tò mò của các bạn nhỏ, Drakon nuốt nước miếng tìm về thanh âm của mình, run rẩy nói, "Tàn ảnh, tàn ảnh ăn cơm."

"Hả?" Nghe hổng hiểu, cô ấy vẫn luôn ngồi đây ăn cơm mà, sao lại có tàn ảnh.

"Thật ra, ngồi đây ăn cơm là tàn ảnh của cô ấy, bản thân cô ấy thực tế đã đi đơm cơm, trước lúc mắt người phản ứng lại, cô ấy đã ngồi về chỗ, lặp đi lặp lại. Tôi cũng thấy rất nhiều tàn ảnh lui tới giữa thùng cơm và bàn ăn."

"..." Cằm các bạn nhỏ rơi trên đất, không thể thu về.

Kamiya không hề biết mình đã thành một truyền thuyết của thương hội Sindria, sau khi ra khỏi thương hội thì nhận nhiệm vụ được phân công: Tiếp nhận, kiểm kê và vận chuyển hàng hóa từ bến tàu về.

Gió biển vi vu, trời trong nắng ấm, thời tiết đẹp như vậy, nhưng Kamiya lại đau đầu.

Sao lại có nhiều thuyền hàng như thế! Bận tới chiều, chân không chạm đất, Kamiya cảm thấy tay đã không còn là của mình nữa, ở tinh cầu lạc hậu đến mức máy tính còn không có này, Kamiya cảm giác được thế nào là mệt tâm.

"U, có quen không?"

Bả vai bị vỗ, Kamiya quay đầu lại, là Sinbad, nhưng mà: "Quần áo mới?" Không giống lắm, đường may cứ sao sao.

Sinbad nhìn quần áo của mình, xua xua tay, ngượng ngùng gãi đầu, "Là quần áo của tôi trước kia, vì bị rách nên Serendine mang đi sửa lại, ha ha."

"... À." Bàn tay rũ bên người của Kamiya nắm chặt lại: "Anh rất vui vẻ? Vì cô ấy sửa quần áo cho anh?"

Sinbad cảm thấy ngữ khí Kamiya hôm nay quái quái, "Còn dược, sao vậy?"

"Không có gì." Kamiya bước về phía thuyền hàng ngoài cảng, "Tôi đi làm việc."

"Thật kỳ lạ..." Sinbad gãi gãi nhìn Kamiya rời đi, nhanh chóng đuổi kịp cô, nhận lấy sổ sách trong tay cô, "Tôi giúp em cho."

"Ừ." Kamiya nghĩ chủ tịch không cần mình tới tính, xem ra là trước mình nhầm rồi.

Ngay sau đó.

"Chị gái xinh đẹp này~ Thương hội Sindria chúng tôi vừa mới nhập một lô trang sức dân tộc rất đáng yêu đấy~ Tới thử một lần đi, đảm bảo rất thích hợp với chị đấy~ Chị gái đáng yêu như vậy cơ mà~"

"Ấy~ Đáng ghét quá hà~"

"A, chị gái bên kia cũng..."

Kamiya đứng bên cạnh mặt đen như đáy nồi, đáng giận là tên hỗn đản Sinbad kia còn vừa lôi kéo các cô gái, vừa 'đắc ý' nhìn cô. Kamiya nắm chặt cán ô trong tay, tận lực khắc chế bản thân không một kích tất sát, đồng thời còn tức giận vì hành động nổi bão của mình. Hừ, còn không phải là lôi kéo con gái sao, có... Liên quan gì đến mình đâu... Nhưng mà, tức ngực quá, rõ ràng hỗn đản Sinbad lúc trước... Tất cả đều là lỗi của anh ta! Hừ!

Kamiya tự xử lý cảm xúc loạn cào cào của mình cả một buổi trưa, cơm chiều trực tiếp xử lý 15 thùng cơm, ăn sạch cơm của toàn thương hội.

Hinahoho và Mystras Leoxses bưng bát không nhìn nhau: Bất thường! Quá bất thường!

Kamiya chạy vòng quanh thương hội một trăm vòng xong, sau đó quay lại bình thường, đúng, chính là như vậy, cô không phải không thấy lo lắng trong mắt Rurumu và Pipirika, vậy nên không thể để các cô ấy lo lắng.

Nhưng quyết định làm ra vẻ như bình thường của Kamiya đã bị Sinbad đập nát vào sáng hôm sau, thấy anh lại một đầu chui vào núi con gái không định đi ra, ý tưởng trong lòng Kamiya là: Má mì mi!

"Em nói muốn đi bảo vệ thuyền hàng?" Rurumu ngạc nhiên hỏi.

Kamiya nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, em nghĩ ghi sổ không hợp với Yato, vậy nên xin hãy để em đi."

Rurumu buồn rầu thở dài, "Được rồi, nếu em đã kiên trì như vậy." Rurumu không hiểu bản tính của Yato nghĩ: Cái tên Yato đáng yêu như vậy, sức chiến đấu hẳn không cao, hơn nữa em ấy còn chưa cao đến 1m6, vẫn nên tìm người đi cùng em ấy, gần đây Sinbad cũng quá đáng, chẳng trách người ta muốn ra ngoài giải sầu.

"Xin hãy để em đi một mình, em hoàn toàn có thể." Kamiya nhìn ra lo lắng của Rurumu, lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy.

"... Được rồi."

"Vô cùng cám ơn!"

"..."

Thật ra lo lắng của Rurumu là dư thừa, vì từ ngày thứ tư ra biển, không ngừng có tin tức truyền về thương hội: 'Kamiya một ô đánh chìm ba còn thuyền hải tặc', 'Kamiya một mình xử một ngàn tên hải tặc', 'Kamiya chạy thẳng đến ổ hải tặc, lật tung nó lên luôn rồi', 'Không hải tặc nào dám xuất hiện ở hải vực Kamiya xuất hiện', 'Kamiya...'

Rurumu: "..." Để em ấy ghi sổ quả là nhân tài không được trọng dụng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play