Sau khi được đưa về sở cảnh sát thì bố mẹ Bạch Khuyển cùng hai em đã đến đón hắn. Bà mẹ kế hắn ngoài mặt thì khóc lóc để gợi lòng thương cảm của bố hắn, trong lòng thì tức tối vì hắn vẫn bình an vô sự. Rõ ràng bà ta đã thuê bọn bắt cóc trông coi kĩ lắm rồi mà, tại sao hắn vẫn có thể thoát ra?
Bạch Khuyển nhếch khóe miệng lộ nụ cười khinh bỉ. Làm sao mà hắn không biết được âm mưu của ả ta chứ? Tất cả mọi thứ hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng nói ra thì ai tin hắn đây? Thậm chí bố hắn sẽ lại mắng chửi hắn vì dám vu oan cho ả nữa là!
Lúc trước hắn vẫn rất ngây thơ với những mưu kế của ả nên toàn bị hãm hại. Từ lúc bị bắt cóc, hắn mới ngộ ra: Cuộc đời này không bao giờ là dễ dàng! Muốn trở nên thành công thì cần độc ác và tàn nhẫn, nếu không thì sẽ bị người ta chà đạp dưới chân. Tới lúc đạt được quyền lực, hắn sẽ trả hết tất cả bọn họ những gì hắn phải chịu đựng, tất cả những ai đã khinh bỉ hắn, ngoại trừ y ra...
Bạch Tuấn lúc ở sở cảnh sát ra vẻ mình lo lắng, quan tâm con trai, nhưng khi vừa bước lên xe, ông đã cho Bạch Khuyển một ánh mắt căm ghét và lạnh lẽo. Hai đứa con còn lại của ông cũng phụ họa thêm, nói rằng mẹ chúng đã khổ sở, vất vả thế nào để tìm hắn. Nhưng tất cả đối với hắn chỉ là giả dối. Bây giờ hắn đang nghĩ về một người khác...
Tiếng nước trong nhà vệ sinh chảy không ngừng. Bạch Tuấn sau khi đón Bạch Khuyển trở về thì liền tức giận mà mắng hắn, tát hắn sưng tấy một bên má. Lí do ông làm vậy không phải vì thương nhớ con quá mà phát điên. Thực ra là do ông thương xót cho cô vợ mới cùng hai đứa con của ả đã lo lắng cho thằng con hoang ấy mà không ăn uống cả ngày nay nên tìm hắn trút giận. Phải, ông luôn coi hắn là thằng "con hoang" của một mụ đàn bà lẳng lơ. Bình thường ông đã ghét hắn, thêm sự việc hôm nay làm ông càng thêm ghét, hận không thể đem hắn gạch tên khỏi gia phả. Vì vậy, ông ra ngoài xả hơi, để hắn và mẹ kế cùng hai con ả ở nhà.
Sau khi Bạch Tuấn đi, Trương Tuệ - mẹ kế của Bạch Khuyển nhốt hắn vào nhà vệ sinh, không cho ăn uống gì cả. Cả ngày nay hắn vẫn chưa ăn gì. Bụng hắn réo um lên. Bỗng hắn thấy một cái bánh được đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ nhà vệ sinh.
Quay trở lại 5 phút trước, lúc này Dạ Nguyệt đã về đến nhà trọ mà hệ thống thuê cho y. Y biến thành mèo, nghịch với cuộn len yêu thích.
[ Đồ mèo ngốc, giờ này còn có tâm trạng vui chơi ư? Nhân viên hốt phân của ngươi bị người ta nhốt vào nhà vệ sinh rồi kìa ] Nói rồi hệ thống chiếu ra màn hình lớn có hình ảnh của Bạch Khuyển hiện tại.
"Cả ngày nay nhân viên hốt phân chưa ăn gì nhỉ" Dạ Nguyệt tròn xoe mắt hỏi
[ Đúng vậy ]
"Ngươi cho ta vay điểm đi mua bánh cho hắn, rồi đặt ở cửa sổ nhà vệ sinh cho hắn"
[ Ok, nể tình ngươi dễ thương, bổn hệ thống đây sẽ giúp ngươi ]
Bạch Khuyển nhìn chiếc bánh ở trên bệ cửa sổ, nhếch mép cười. Hắn biết chiếc bánh này của ai. Hắn ăn một cách từ tốn, sạch sẽ đến mức không rơi vãi dù chỉ một mẩu bánh. Ăn xong, hắn liếm khóe miệng và nâng niu hộp bánh như nâng kho báu.
"Chờ anh!"
Mục đích sống trước đây của hắn rất mờ nhạt. Hắn sống chẳng qua vì mẹ hắn muốn hắn sống, chỉ đơn giản vậy thôi. Nhưng hiện tại, hắn rất khao khát sống...
Sống để trả thù những bọn đã khinh thường và chà đạp hắn, sống để bước lên đỉnh vinh quang, để ai ai cũng phải quỳ dưới chân hắn. Quan trọng nhất, hắn sống vì y...
Hắn muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ y, để giữ y luôn bên cạnh mình. Y chỉ có thể là của hắn, chỉ một mình hắn thôi.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu liếm mép.
"Trò chơi chỉ mới bắt đầu, ta sẽ đem các ngươi từ từ từng chút một cảm nhận được sự đau đớn gấp 10 lần ta đã phải chịu". Nói xong, đôi mắt hắn sáng lên, dù chỉ một giây nhưng nó thể hiện sự quỷ dị đến nhường nào