Nhận được tin nhắn xin nghỉ của Vu Tình, Vô Niệm đồng ý, cũng không nói thêm điều gì.
Tải bản thảo vừa mới viết xong lên mang, cô rót một tách trà rồi chuẩn bị đi ra bờ biển
Đi xuống lầu, cô ghé vào Nhất Túc, thấy Vương Vũ Điềm đang dọn dẹp ly cốc, cô bắt đầu sắp xếp lại ghế ngồi.
“Sếp, chị không cần làm đâu, tự em làm được, chị cứ nghỉ ngơi đi.” Nhìn thấy bà chủ đang làm việc, Vương Vũ Điềm vội vàng nói.
“Một người làm sẽ rất mệt. Cứ để tôi giúp cô. Hai ngày nữa Vu Tình xin nghỉ. Quán sẽ mở cửa lúc 3 giờ đến 5 giờ chiều. Cô vất vả rồi!” Vô Niệm nói nhàn nhạt.
“Không sao, 8 giờ tối đóng cửa là được rồi, em không mệt lắm.”
Đối mặt với sự quan tâm đột ngột của Vô Niệm, Vương Vũ Điềm vẫn có chút không quen.
“Rõ ràng là mệt muốn chết, rất vất vả, tại sao lại nói không?”
Vương Vũ Điềm không biết nên trả lời Vô Niệm thế nào, chỉ ngây người đứng tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Em, em không muốn chị nghĩ rằng em là một nhân viên không đủ điều kiện làm việc, em sẽ làm việc thật chăm chỉ, em hy vọng chị có thể hài lòng với em, chị sẽ không phải hối tiếc thuê em….”
“Suy nghĩ của người khác quan trọng như vậy sao? Quan trọng hơn cả là cảm nhận của chính mình, cô có thể nghỉ ngơi, đây là quyền lợi của cô, nhưng cô cũng có quyền từ chối. Cô đang làm việc cho tôi chứ không phải bán mạng. Quán sẽ đóng cửa lúc 5 giờ chiều, nhớ đấy.”
Vương Vũ Điềm nhìn Vô Niệm rời đi, cảm thấy mình thật may mắn.
Cô đi tới bãi biển, nhớ lại những gì Vương Vũ Điềm vừa nói, nhận ra cô ấy rất giống với mình thời còn trẻ.
Lần đầu tiên bước vào nơi làm việc, trong lòng cô tràn đầy cảm kích, mệnh lệnh của ông chủ giống như thánh chỉ vậy, không màng vất vả, không chút do dự làm việc như bán mạng, về nhà liền lăn ra ngủ. Vất vả như vậy, mệt mỏi là thế, sao có thời gian nghĩ đến mấy vấn đề kia.
Nghĩ đến đây, cô cười lạnh, thở dài một hơi, cất những năm tháng xưa cũ đau buồn ấy vào đáy lòng.
“Trăng hôm nay thật đẹp. Mặt trăng nhiều nơi khắp đất Trung Quốc không bằng trăng ở làng chài này đâu.”
Triệu Hải Khoát ngồi trên bờ rào chỗ cửa hàng lướt sóng, thầm nghĩ xem mình có nên bắt chuyện với Vô Niệm không? Anh nhạy xuống đi về phía cô, nhưng đi được vài bước thì quay lại, nhìn cô đang đứng phía xa, lấy hết cam đảm đi đến nói chuyện với cô, mãi mới nói được câu vô vị kiểu này.
“Tại sao anh lại quấy rầy tôi?”
Mắt Vô Niệm sắc bén hướng về phía anh, như thể giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống anh vậy.
“Ồ, hóa ra là cô à, tôi không biết người này là cô đâu, tôi thấy có người đứng ở đây, chỉ muốn nói vài câu, người làng chài chúng tôi niềm nở, hiếu khách, thân thiện.”
“Vậy anh từ từ ngắm trăng đi”, cô nói với anh một câu rồi quay đầu rời đi.
Triệu Hải Khoát vò đầu bứt tai gõ đầu mình, “Tôi sẽ không thèm nói chuyện với cô nữa đâu.”
Anh nhìn ánh đèn sáng trong phòng cô, nói “Cô cứ đợi đấy, rồi có ngày tôi sẽ làm cho cô chủ động nói chuyện với tôi.”
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm rồi thứ sáu… sau đó, Triệu Hải Khoát chạy bộ bám theo Vô Niệm.
Sáng nay, cô vẫn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng, anh vẫn chạy theo cô, người chạy trước kẻ theo sau.
“Nếu cô thích lướt sóng, tôi có thể dạy cô. Tôi là huấn luyện viên nổi tiếng đấy, cũng là kim bài của cửa hàng này, không nói ngoa đâu nhé. Kĩ thuật tốt, dạy cũng tốt, cô mà được tôi dạy sẽ nhanh biết lắm, sẽ không bị thương đâu, cô có hứng thú không?”
“Cô đến đây cũng được một thời gian rồi, nhưng tôi chưa thấy cô bơi bao giờ, cô không phải là không biết bơi đấy chứ? Tôi có thể dạy miễn phí cho cô, tôi lớn lên ở đây, thích biển rộng, thích vùng vẫy trong sóng nước, kĩ thuật của tôi tốt lắm nhé, cô yên tâm đi, thầy tốt dạy trò giỏi, tôi sẽ dạy cho cô bơi tự do, bơi ếch, bơi ngửa, đánh bắt cá, tất cả đều học, đề nghị của tôi oke chứ?”
“Sao cô không đi chơi đêm? Cô đến chợ đêm ở làng tôi chưa? Có một quán hải sản nướng ở phía đông của chợ, tôi ăn từ lúc bé đến lớn, hương vị là số 1 đó, hôm nào tôi sẽ dẫn cô tới ăn thử.”
Triệu Hải Khoát thao thao bất tuyệt không ngừng, nhưng Vô Niệm chẳng nói chẳng rằng, tuy rằng đây là điều trong dự liệu của anh, nhưng cô cứ hờ hững như vậy anh vẫn cảm thấy khó hiểu, không thể vui nổi.
Anh đi một bước dài, đứng trước mặt cô, nói to: “Cô nhìn tôi đẹp trai như vậy, nói chuyện với tôi khó lắm sao?”
Vô Niệm không hoang mang, nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt anh.
“Anh lấy đâu ra dũng khí mà thấy mình đẹp trai vậy? Tóc thì như rong biển, áo rộng màu xám lại mặc thêm quần cam”. Vô Niệm cười lạnh, nói tiếp: “Nào, ai cho anh can đảm, đẹp trai? Đẹp trai sao? Anh không thấy buồn nôn hả?”
Vô Niệm lắc đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Triệu – tự luyến – Hải Khoát chết sững tại chỗ, bị lời nói của Vô Niệm làm khiếp sợ, không nghĩ rằng cô gái này lại lớn tiếng với anh như vậy, lại còn là lần đầu tiên, anh cảm giác như là đang xúc phạm tổ tông mình vậy.
Anh cúi đầu đi về cửa hàng lướt sóng, hỏi mấy cô gái trẻ trong quán: “Thấy tôi đẹp trai không?”
“Đẹp trai, anh là người đẹp trai nhất đó”, cô gái nói có lệ.
“Cô thấy tóc tôi giống rong biển không? Quần áo trông khó coi lắm sao?”, Triệu Hải Khoát dùng ánh mắt tinh vi hỏi.
“Nhìn kĩ… ờm… quả tóc này của anh thực sự rất giống, quần áo thì không đẹp tí nào, vóc dáng của anh đẹp thế, cơ bụng đẹp này, bắp tay cũng đẹp này, anh không cần mặc quần áo đâu, che mất cái đẹp”.
Triệu Hải Khoát lại hỏi mấy chàng trai khác cũng nhận được câu trả lời như vậy: “Anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp, phong lưu phóng khoáng, giống như kiểu người mà con gái đều thích, kiểu như giống các oppa Hàn Quốc.”
Nghe xong lời mấy cô gái nhận xét, lại nghe anh em huynh đệ của mình đánh giá, Triệu Hải Khoát nhận ra một điều, con trai trong mắt anh với con trai trong mắt mấy cô gái căn bản không phải là cùng một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT