Dọc theo đường biển, khung cảnh hai bên bầu trời như được nhuộm màu vàng cam. Cảnh vật từ từ tối dần, trên nền trời màu đen lấp lánh vài ngôi sao.
Trong xe bật nhạc của Trần Dịch Tấn, Triệu Hải Khoát rất thích Trần Dịch Tấn, lời bài hát du dương như lọt vào trái tim anh.
“Hai ngày nay thế nào?” Triệu Hải Khoát mở cửa xe, một tay đặt lên cửa sổ, tay còn lại để trên vô lăng.
“Triệu Hải Khoát, tôi phát hiện anh không chỉ là huấn luyện viên ưu tú mà còn là hướng dẫn viên du lịch xuất sắc nữa nha.” Triệu Hải Khoát được Vô Niệm khen, anh mỉm cười, Vô Niệm cũng cười theo.
Triệu Hải Khoát phát hiện cô thay đổi, nhất là dạo gần đây, cô hay cười hơn, tính cách cũng rộng rãi phóng khoáng, còn hay trêu anh như trẻ con, nhưng anh không biết Vô Niệm thay đổi trở thành Nghiêm Á Nam đơn thuần ngây ngô ngày xưa.
Nhìn cô như vậy, anh càng yêu cô hơn.
“Sếp, chị với Triệu Hải Khoát đi tới đâu rồi? Cuộc vui chỉ thiếu hai người thôi đó.” Vu Tình gọi điện tới, giọng điệu hờn dỗi bảo.
“Tầm 20 phút nữa là về tới nơi.” Vô Niệm luôn cảm thấy Vu Tình rất đáng yêu, nếu không có cô nàng hoạt bát đó sống bên cạnh, không biết cô sẽ sống ở đây thế nào.
“Lâu thế á, không được, chờ hai người về phải bị phạt 3 ly.” Vô Niệm nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại, là đám người bên Trùng Lãng Đi3m.
Triệu Hải Khoát cầm điện thoại, “Đừng khoe khoang nữa, chờ anh về mấy đứa cứ liệu hồn.” Đầu dây bên kia lặng im như tờ, chỉ có tiếng ríu rít của Vu Tình.
Cúp máy, Vô Niệm nói với Triệu Hải Khoát: “Xem ra anh là huấn luyện viên hay bắt nạt người khác đúng không, anh đáng sợ quá.”
Câu này động tới nghề nghiệp của Triệu Hải Khoát, anh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt không ngừng, bảo là huấn luyện không phải là mục đích mà là quá trình, là cây cầu để dẫn tới ước mơ, quá trình này phải vững chắc, gió thổi không đổ, mưa rơi không thấm, không ai có thể phá tan được.
Nhất là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thuộc tuýp người có thiên phú nhưng lại quá lười, phải liều mạng, chăm chỉ nỗ lực hơn nữa. Nhắc tới Tiểu Vũ, Triệu Hải Khoát tức sôi máu, tố cáo tội trạng của cậu ta với Vô Niệm.
“Tiểu Vũ á hả, ơ ơ, tôi còn chưa nói xong mà, cô làm gì thế?” Triệu Hải Khoát còn chưa nói xong, Vô Niệm nhét bánh mì mua từ sáng hôm qua vào miệng anh.
“Đừng giận nữa, ăn bánh mì đi, hôm nay vui vẻ thế này sao cứ để bản thân khó chịu chứ.” Vô Niệm không thích nghe anh nói nhiều.
“Không phải bánh mì này mua sáng hôm qua ư? Trời nóng như thế chắc là hỏng rồi.” Triệu Hải Khoát nhai mấy miếng, cảm thấy mùi vị rất lạ, phỉ đống còn lại vào túi.
“Xin lỗi, tôi không nghĩ tới chuyện đó.” Lần này là cô sai thật.
“Lấy cho tôi chai nước, tôi phải súc miệng.”
“Đây.” Vô Niệm đưa nước cho anh.
“Đút cho tôi.”
“Ò.” Vô Niệm nghiêng chai nước cho Triệu Hải Khoát uống.
“Ầy cô thử đi, nước hôm nay ngon lắm.” Triệu Hải Khoát cười hì hì, hắng giọng ngân nga.
Trên sân thượng ở Trùng Lãng Đi3m, cả đám người ngồi vào chỗ, Vu Tình nhìn ngang ngó dọc tìm xe ô tô SUV của Triệu Hải Khoát.
“Sao hai người họ còn chưa về nữa.” Vu Tình chống cằm, bụng cô nàng kêu òng ọc, “Các anh nói xem, hai bọn họ đi chơi cái gì nhỉ, hai người họ như hai kẻ ngốc ấy thì đi đâu?”
“Ôi dào, một người 30 tuổi, người còn lại cũng chẳng bé bỏng gì, cô nghĩ xem hai người họ sẽ làm gì?” Anh ta nói tiếp: “Cô với lão Điền lúc cô nam quả nữ bên nhau thì làm cái gì?”
Không khí ngập trong gượng gạo, Vu Tình thẹn thùng huých tay Điền Triết Kiệt, im lặng không nói gì.
“Tôi về rồi này.”
Cách đó không xa, Triệu Hải Khoát vẫy tay lắc lư với đám người trong quán.
“Mấy người xem Triệu Hải Khoát ngốc chưa kìa, hai ngày này chắc nó vui sướng lắm.” Điền Triết Kiệt hiểu rõ người anh em của mình nhất.
Trên bàn có 6 chai bia ở hai vị trí trống.
“Không phải phạt ba ly ư? Sao lại thành 3 chai?” Triệu Hải Khoát hỏi.
“Không may là sau lúc cúp máy, bọn em thay đổi chủ ý, anh phải uống hết, còn phần của sếp em thì cứ để em uống cũng được.” Vu Tình hớn hở nói.
“Hôm nay mấy người to gan thật đó, dám bắt nạt tôi.” Triệu Hải Khoát hiểu ra, đám người này muốn chuốc say anh.
Triệu Hải Khoát còn chưa động vào thì Vô Niệm giơ một chai lên, “Để tôi uống trước, hôm nay không cần Vu Tình uống hộ, tự tôi uống được.”
Cả đám sững sờ, thật ra Vô Niệm uống bia rất vui vẻ, cô cảm nhận được thú vui lúc nhậu nhẹt, “Sao mấy người cứ nhìn tôi thế, uống đi chứ.”
“Sếp ơi, em cảm động quá, hôm nay hai bọn mình phải uống với nhau với được, em nói chị nghe này, nhất định phải không say không về đấy nhé.” Tửu lượng của Vu Tình khá tốt, uống lèo một phát hết nửa chai.
“Nào nào, mọi người đứng dậy uống đi.” Cuộc vui náo nhiệt bắt đầu.
Vô Niệm uống hết 3 chai, Triệu Hải Khoát lo lắng nhưng không cản được, đành để cô uống.
Không biết Vu Tình ngồi cạnh Vô Niệm từ bao giờ, lại không biết đám con gái nói chuyện gì, mắng đám con trai là đồ đểu.
“Tôi kể cho các cô nghe nè, bạn trai cũ của tôi á, anh ta tới đây, bảo là nhất kiến chung tình với cái làng chài này, mọe nó, ngủ với nhau được hai lần thì không liên lạc được, đm tức quá.”
“Đàn ông con trai ông nào chả thế, mọi người đừng thấy lão Điền tốt với em thế, chắc chắn sau lưng em anh ấy còn liên lạc với bạn gái cũ, em đều biết hết đấy, anh ấy còn lừa em nữa chứ.” Điền Triết Kiệt ngồi đối diện nghe tâm sự ‘bí mật’ của tụi con gái.
Anh ta còn đang định giải thích mình không nhắn tin gọi điện gì với người yêu cũ, chỉ là cô bạn gái cũ kia gọi tới, nói vài câu thì thôi.
Nhưng cả đám con gái uống say không cho anh ta có cơ hội xen vào, tất cả đều nhắm vào Điền Triết Kiệt, mắng anh ta là đồ đểu.
Vô Niệm đứng dậy, từ từ đi tới cạnh Điền Triết Kiệt, nhìn anh ta chằm chằm, Điền Triết Kiệt nghiêng đầu nhìn cô, Vô Niệm nắm cổ áo anh ta: “Cái tên xấu xa này, anh biết tôi ghét nhất là mấy người có người yêu lại còn vụng trộm như anh không, anh tưởng anh có tiền, là phú nhị đại, thấy mình đẹp trai có mị lực nên cứ thích cô nào là tán cô ấy đúng không, còn lừa tôi là phải làm việc các thứ các kiểu nữa chứ.”
“Vô Niêm, cô say nhận nhầm người rồi, tôi nghèo lắm mà.” Điền Triết Kiệt luống cuống gạt tay cô ra.
Vô Niệm không buông, chỉ vào mũi anh ta, nói tiếp: “Anh lừa tôi vất vả quá nhỉ, tặng tôi đồng hồ Hermes, đồ tặng kèm thì tặng người khác, đồ không biết xấu hổ, dám lừa tôi.”
“Tôi làm gì có tiền mua đồng hồ Hermes chứ, cô nhận nhầm người rồi.” Giọng anh ta run rẩy đáp.
Trên sân thượng, ai uống say thì uống tiếp, còn người tỉnh thì ngẩn ngơ nhìn nhau.
“Cô uống say rồi.” Triệu Hải Khoát ôm Vô Niệm rời khỏi đó, đưa cô về phòng mình.
“Anh là ai, thả tôi ra, tôi còn chưa nói xong mà.” Triệu Hải Khoát túm tay cô lại.
“Cô nói gì thì cứ nói với tôi ấy.”
“Nói hả, anh là người xấu, sao lại lại vứt bỏ tôi, sao anh nhẫn tâm lừa tôi.” Vô Niệm uống say, nhìn ai cũng giống Lục Hàng.
Đột nhiên cô không nói nữa, nước mắt rơi lã chã.
Triệu Hải Khoát nhìn dáng vẻ bi thương của cô, anh ôm cô vào lòng, an ủi cô, nói: “Không sao, bất luận trước kia cô gặp phải ai, nhưng mà bây giờ tôi sẽ không để cô chịu tổn thương, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
Cái ôm ấm áp làm Vô Niệm bình tĩnh lại, cô dựa vào vai anh, hơi thở vững vàng rồi ngủ đi.
Thấy cô yên lặng, anh đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô. Anh vén tóc Vô Niệm, nhẹ nhàng xoa mặt cô, đôi mắt, mũi rồi tới miệng.
Triệu Hải Khoát vô thức nuốt nước bọt, có lẽ vì tác dụng của rượu, cũng có lẽ vì hormone, anh dựa sát vào người Vô Niệm, nhắm mắt lại, môi anh chạm vào môi cô.
10 giây sau, Triệu Hải Khoát tỉnh táo lại, anh đứng phắt dậy, hung hăng tát mình một cái.
“Sao mình lại lợi dụng người ta lúc say thế này chứ?” Triệu Hải Khoát lẩm bẩm, mặt anh đỏ bừng.
Anh ra khỏi phòng, đi tới bờ biển để bình tĩnh lại.
Cuộc vui vẫn còn náo nhiệt nhưng Triệu Hải Khoát lại chẳng còn tâm trạng gì.
“Cậu nói xem trước đây cô ấy yêu phải một người thế nào?” Điền Triết Kiệt nhớ những lời cô mắng mình.
“Không biết nữa.” Anh cười lạnh, nói: “Tên đó kì lạ thật, tôi yêu Vô Niệm như thế mà cô ấy còn chẳng để tâm, không hiểu một cô gái tốt như thế sao anh ta lại nhẫn tâm lừa cô ấy chứ.”
“Đúng đấy, kì lạ, tôi đối xử với Vu Tình tốt thế, yêu cô ấy muốn chết mà Vu Tình còn nghi ngờ tôi.”
Đôi bạn thân cùng cảnh ngộ chỉ biết nhìn nhau cười.
Bởi vì lần trước uống say, thế nên sáng hôm sau khi tỉnh lại, Vô Niệm biết mình nằm trên giường Triệu Hải Khoát.
“Oài, có phải hôm qua tôi lại uống say không.” Vô Niệm hỏi Triệu Hải Khoát.
“Ờ, cô uống quá nhiều, mà tôi còn chật vật mãi mới ôm cô về được.” Triệu Hải Khoát đặt điện thoại xuống, nói: “Về sau cô đừng uống thế nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Bây giờ tôi biết sao Vu Tình lại bảo ‘cho dù đầu óc nổ tung nhưng vẫn muốn không say không về’ rồi, tôi thấy hơi đau đầu nhưng mà thoải mái lắm, không biết diễn tả thế nào luôn.” Vô Niệm vui vẻ đi giày, “Cảm ơn anh nhiều nhé, tôi về đây.”
“Trưa cùng ăn cơm nhé.”
“Không được, tôi bận rồi, anh ăn với người khác đi.” Vô Niệm vội vàng về nhà.
Tối qua Vu Tình cũng say, không để ý Điền Triết Kiệt ngồi cạnh mình một lúc lâu.
“Điền ca, sao anh lại ở đây?” Vu Tình tỉnh dậy, mơ màng ngáp một cái.
“Em nhớ hôm qua uống say rồi nói gì không?”
Thấy anh ta ngồi nghiêm chỉnh, Vu Tình còn tưởng mình làm chuyện gì sai, lập tức ngồi dậy.
“Em không nhớ, say rồi em có nhớ cái gì đâu…”
“Được, vậy giờ em nghe anh nói này. Mấy hôm trước bạn gái cũ đúng thật gọi cho anh, nhưng anh chỉ nhấc máy nói mấy câu khách sáo thôi, không hề nói chuyện phiếm, cả cuộc gọi chưa tới 1 phút, anh cũng nói với cô ấy rồi, anh có bạn gái, bảo cô ấy đừng gọi nữa.”
“Vì chuyện này mà hôm qua em giận anh à?” Vu Tình thấy chuyện này hơi nghiêm trọng.
“Không phải, sếp của em suýt nữa ăn tươi nuốt sống anh đó.” Điền Triết Kiệt nhớ lại, rụt rè nói: “Tình Nhi, về sau nếu có chuyện gì thì em cứ hỏi thẳng anh này, đừng giữ trong lòng, anh sẽ không nói dối em, cũng không hy vọng giữa hai chúng ta có nghi ngờ gì.”
“Vâng, em biết rồi, xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh.” Vu Tình rúc vào ngực Điền Triết Kiệt, hôn cằm anh ta, hờn dỗi nói: “Điền ca, anh cạo râu đi, cọ vào má em, đau quá.”
“Thật hả? Đau thế ư? Thử lại lần nữa xem.” Điền Triết Kiệt còn chưa nói xong thì ôm cô nàng vào lòng.
Sáng hôm qua ở hiệu sách, Vô Niệm đọc được rất nhiều câu chuyện, cô có rất nhiều điều muốn viết ra.
Đây cũng là lý do cô không đi ăn trưa với Triệu Hải Khoát, cô cần có thời gian để viết bài.
Vô Niệm tắm xong, không còn cảm giác say nữa, cô uống ly trà bưởi mật ong, ngồi trên bàn dài, bắt đầu viết truyện.
Vì có linh cảm, vậy nên bao nhiêu hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Vô Niệm viết 3 chương từ 9 giờ sáng tới 1 giờ chiều, cô kiểm tra lại rồi mới gửi đi.
Viết văn làm Vô Niệm có cảm giác thành tựu không biết diễn tả thế nào, mãi cô mới để ý giờ đã qua giờ cơm trưa.
Cô hâm lại pizza đông lạnh, ngồi đọc sách.
3 giờ chiều, Vô Niệm xuống quán trà sữa, Vu Tình đi tới, nhỏ giọng bảo: “Sếp, chị có nhớ hôm qua xảy ra chuyện gì không?
“Hôm qua tôi uống say, giờ chẳng nhớ gì cả.”
“Hóa ra chị cũng say bất tỉnh nhân sự như em hả. Thôi vậy, em còn đang định hỏi không biết hôm qua em làm gì, mới sáng sớm Điền ca ngồi cạnh em, nghiêm túc nói chuyện gì đó cơ.”
“Cô say rượu như điên luôn, cô phải học tôi này, say là ngủ, không làm phiền người khác.”
Vô Niệm không biết lúc uống say mình sẽ làm loạn giống như Vu Tình.
“Thật hả?” Vu Tình nghĩ lại, sao Điền ca lại bảo Vô Niệm túm cổ áo mình nhỉ, thế ai mới nói thật đây?
“Đương nhiên, rượu phẩm của tôi tốt lắm.” Vô Niệm tự tin nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT