Qua một thời gian, Vương Vũ Điềm khỏe dần, vui vẻ tới quán làm việc tiếp, nhưng 12 giờ trưa mà Vu Tình chưa đến, gọi điện cũng không nghe máy.

Tới 1 giờ chiều, Vu Tình mới đến, cô nàng ủ rũ tới quầy order.

“Tối qua cậu lại say à?” Vương Vũ Điềm gọt cam, “Nhìn cậu như cương thi ấy.”

Vu Tình ỉu xìu, mãi mới đáp: “Cuộc sống của tớ với rượu bia dính lấy nhau rồi, nhưng mà uống nhiều quá, cả người như trên mây.”

“Sếp vẫn chưa tới nữa.”

Vu Tình cười xấu xa, “Điền ca bảo hôm qua sếp uống nhiều lắm, nhưng mà tớ lại chẳng nhớ chuyện gì hết, không biết sao chị ấy lại say nữa.”

“Thật á? Cậu nói đùa à?”

“Lừa cậu làm gì chứ, tớ cũng muốn biết lắm, nhưng lúc đó Điền ca đưa tớ về nên cũng không biết.”

Một lát sau, Điền Triết Kiệt tới quán thăm bạn gái, “Lần sau em đừng uống nhiều như thế nữa.” Anh ta sợ cô nàng uống nhiều sẽ hại sức khỏe, nhưng thấy Vu Tình vui vẻ nên cũng không nói nhiều.

“Nhưng em vẫn đam mê lắm.” Vu Tình hớn hở đáp.

“Sao sếp vẫn chưa tới nhỉ? Nhỡ đâu hôm qua uống nhiều lại xảy ra chuyện gì thì sao?” Vương Vũ Điềm nói.

“Chị ấy gửi tin nhắn cho tớ, bảo chiều nay không đến.” Vu Tình cầm điện thoại cho hai người xem, Điền Triết Kiệt đeo tạp dề, lại bắt đầu làm nhân viên quán trà sữa part-time.

Vô Niệm ngủ tới 2 giờ chiều, lúc cô ngủ dậy, Triệu Hải Khoát nhìn cô chằm chằm làm cô sợ gần chết, cô nhìn xung quanh, đây là là nhà anh.

Thấy cô sắp nổi giận, anh vội vàng nói: “Tối qua cô uống nhiều quá, tôi lại không biết mật khẩu nhà cô nên mới tới đây.”

Vô Niệm chỉ nhớ hôm qua mình uống rất nhiều.

Vô Niệm đeo giày, đứng lên định nói cảm ơn, nhưng cô còn chưa kịp nói thì cả đầu đau như búa bổ, cô lảo đảo đứng không vững, ngã vào lòng ngực anh, hơi thở ấm áp phả vào người Triệu Hải Khoát, tim hai người đập loạn xạ, còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Vô Niệm muốn tránh nhưng không đi nổi, chân cô mắc vào chân anh, hai người ngã xuống giường, Triệu Hải Khoát đè lên người cô, mùi rượu còn chưa hết, không khí tràn ngập ái muội.

Hai người nhìn nhau, mắt đối phương như biển sâu không đáy.

“Anh còn không chịu dậy hả?”

“Ồ.”

Triệu Hải Khoát xoay người, anh đặt tay trước ngực, tròn mắt nhìn trần nhà.

Vô Niệm sợ hãi, cô men theo mép giường rồi đứng dậy, cô gõ đầu mình mấy cái rồi về.

Triệu Hải Khoát nằm im trên giường, anh che ngực mình lại, cười ngẩn ngơ như trẻ con.

Vô Niệm về nhà, cô uống mấy ngụm nước, lúc sau mới ngửi thấy cả người mình toàn mùi rượu, lại nhớ lúc nãy ôm Triệu Hải Khoát, Vô Niệm xấu hổ, thở dài một hơi.

Trước đây cô chưa uống rượu bao giờ, sau tối qua cô lĩnh hội một chân lý: uống rượu vào thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Cô uống cốc sữa, thêm chiếc bánh bao là xong bữa trưa.

Cô vào phòng tắm, nước nóng xua tan đi mệt mỏi, nghe một bản nhạc jazz, không nghĩ những chuyện kia nữa, chỉ hơi ngẩn người.

Cô cảm thấy uống say cũng tốt, có thể dễ ngủ hơn.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường sáng lên, khách trong quán dần về hết, Vương Vũ Điềm và Vu Tình đừng ở quần order, cười đùa vui vẻ.

Vô Niệm mặc áo trắng quần trắng, cô ngồi xuống, nghe hai người họ nói chuyện.

“Sếp, thấy bảo hôm qua chị uống nhiều hơn em nữa đó.” Vu Tình trêu.

“Thế nên bây giờ tôi vẫn thấy khó chịu, còn đau đầu nữa.”

“Thế chị ăn cơm chưa? Em dẫn chị tới một nơi nhé, đi ăn giải rượu luôn.” Vu Tình đập bàn, cô nàng đứng phắt dậy.

Lúc chiều Vô Niệm chỉ ăn bánh bao và cốc sữa, cô hơi đói, thấy Vu Tình nói thế, mắt cô sáng lên.

“Trưa nay tớ chưa ăn gì, đói cực kì luôn.” Vương Vũ Điềm gật đầu như giã tỏi.

“Đóng cửa quán đi, đói thì đi ăn.”

“Sếp, bây giờ còn chưa tới 8 giờ mà.” Vương Vũ Điềm nói.

“Tôi là chủ, tôi có quyền quyết định.” Vô Niệm cười nói, “Mau đi thôi.”

Ba người như sói đói, nhanh nhanh chóng chóng tắt đèn, đóng cửa rồi phóng xe tới quán ăn.

“Đây là quán lẩu mà? Cô muốn ăn lẩu để giải rượu à?” Vừa dừng xe, Vô Niệm hỏi.

“Sếp ơi, bọn mình ăn lẩu cay, ăn cay k1ch thích vị giác làm đổ mồ hôi, mồ hôi tản đi mùi rượu, chị cứ tin em, em là ‘tấm chiếu cũ’, kinh nghiệm đầy mình.”

Vương Vũ Điềm bật cười, Vu Tình kéo hai người vào quán.

“Hóa ra Vương Ngọc Khiết với Tiểu Đa yêu nhau hả, hồi trước hai người họ bị paparazzi chụp trộm nhưng còn phủ nhận cơ.” Gọi đồ xong, ba người bắt đầu buôn chuyện.

“Đấy, lúc đấy tớ đã nói rồi mà, nhưng lúc đấy fans còn bảo không yêu đương, yêu đương là ngu ngốc.” Bình thường Vương Vũ Điềm ít nói, động đến chuyện này, cô nàng nói nhiều hẳn.

Vô Niệm ngây ngốc nhìn hai người tán phét với nhau.

“Sếp, không phải chị không biết Vương Ngọc Khiết với Tiểu Đa đó chứ?”

“Không biết”

Vương Vũ Điềm kéo tay Vô Niệm, cô nàng cầm điện thoại, bắt đầu nói 7749 chuyện về giới showbiz.

Vô Niệm cả kinh, không phải cô ngạc nhiên vì lùm xùm yêu đương của hai nghệ sĩ kia, mà Vương Vũ Điềm biến thành một người khác, giống như ‘Vu Tình’ version 2.

“Sếp ơi, bình thường cậu ấy lạnh nhạt ít nói lắm, nhưng bản chất chính là kiểu này đó.”

Vu Tình chưa nói xong, Vương Vũ Điềm che miệng cô nàng lại, không cho Vu Tình nói nữa, hai người họ bắt đầu ‘đánh’ nhau.

“Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa, ăn đi.” Vương Vũ Điềm với Vu Tình cãi nhau chơi chơi, lát sau lại tiếp tục nói về drama kia.

Vương Vũ Điềm là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, trước mặt người lạ thì rụt rè như chú thỏ con, tới lúc thân nhau rồi sẽ cười đùa không ngừng, thế nên cô nàng với Vu Tình với là bạn thân.

“Sếp, chị có đu ai không?” Vương Vũ Điềm hỏi.

“Lúc trước tôi thích Chân Kiệt Luân, coi như là đu idol đi.” Vô Niệm không hay ăn cay, cô thở hổn hển đáp.

“Vậy chị biết Tiểu Đa, Triệu Tĩnh Sâm, Lan Vũ không?” Nói đến đây, Vương Vũ Điềm như cô giáo, đôi mắt sáng ngời, thấy Vô Niệm không hiểu, cô nàng giải thích, “Chính là nhóm AT đó, hót hòn họt luôn, nhóm bọn họ có một bài hát tên là Love you, nổi tiếng trên douyin lắm.”

Vô Niệm mờ mịt nhìn Vương Vũ Điềm, cô nàng cầm điện thoại, mở video nhảy nhót của nhóm AT, còn bảo idol của mình ưu tú quá, vừa học giỏi lại còn đáng yêu…

Vô Niệm nghĩ, lúc trước cô cũng từng như thế, cũng từng lên mạng đọc drama trong showbiz, cô từng đi xem concert của Châu Kiệt Luân, ca từ trong lời bài hát làm cô bật khóc, lúc ấy, cô dựa vào vai Lục Hàng, còn cảm tạ trời xanh để cô có anh bạn trai tuyệt vời như thế.

Sau đó, cuộc sống của cô thay đổi, cũng không bận tâm những điều ấy nữa.

Ăn một bữa cơm, ba người dần thân nhau hơn, Vương Vũ Điềm bộc lộ tính cách thật của bản thân, mà Vô Niệm cũng hòa đồng hơn, cùng hóng chuyện với hai người họ, cũng cười vui vẻ, kể chuyện của mình cho họ nghe.

Nhưng cô không biết, cô vui vẻ hơn trước rất nhiều, mà những lúc bản thân vui vẻ thì sẽ quên đi những điều khổ đau.

Ba người ở trong quán tới lúc quán lẩu đóng cửa, chủ quán tới nhắc thời gian, 3 người no căng bụng, đứng dậy về nhà.

Vô Niệm về tới nhà là lúc hơn 10 giờ.

Thấy cô về, Triệu Hải Khoát vội vàng nhảy xuống hàng rào, anh chạy tới trước mặt cô.

“Trùng hợp thế, tôi định đi dạo một lúc.” Triệu Hải Khoát nói dối không chớp mắt. Hơn một tiếng trước, anh thấy tầng 2 nhà cô không bật đèn, không thấy cô ngồi trên bờ cát, anh đành ngồi ở hàng rào chờ cô về.

“Vậy anh đi đi, tôi về đây.” Vô Niệm ăn lẩu cay, cả người cô vẫn nóng.

“Vu Tình bảo các cô đi ăn lẩu hả?” Vu Tình hay báo cáo hành tung của Vô Niệm cho anh.

“Ừ.” Cô không biết nói gì.

“Mới ăn xong nên đi xuôi cơm, cô đi cùng tôi không? Tối nay trời có gió, mát mẻ lắm.” Triệu Hải Khoát biết cô sẽ từ chối, nhưng anh vẫn nói thế.

“Được.”

“Bọn mình đi bên này đi… à không đi hướng kia đi.” Triệu Hải Khoát còn chưa hoàn hồn, anh bối rối không biết đi đâu.

Hai người đi dọc bờ cát, trước đây họ cũng từng đi với nhau, nhưng hôm nay lại khác.

“Cô…”

“Tôi…”

Hai người vốn đang im lặng, đột nhiên đồng thanh nói.

“Anh nói trước đi.” Cô bảo.

“Hay cô nói đi.” Anh đáp.

“Ò…” Vô Niệm suy nghĩ một lát, lời nói đến miệng rồi lại thôi, “Anh cứ nói đi.”

“Được, thế tôi nói trước. Hôm đó ăn hải sản tiêu hơi nhiều tiền, tôi muốn mời cô bữa cơm, bắt đầu từ hôm sau, tôi sẽ lo liệu bữa tối của cô.” Triệu Hải Khoát vỗ ngực, chân thành nói.

“Anh muốn làm thế thật à? Lúc đấy tôi nghĩ anh chỉ đùa thôi.”

“Tôi không đùa đâu.”

“Được, thế về sau anh cứ nấu bữa tối cho tôi nhé.” Vô Niệm nhìn Triệu Hải Khoát, mỉm cười nói.

Đây là lần đầu tiên cô cười với anh, Triệu Hải Khoát cũng cười theo. Cô chưa nhận ra, tình yêu cứ thế len lỏi vào cuộc sống của cô.

“Trước đây anh là vận động viên lướt sóng à?”

“Ừ, lúc ấy tôi còn trẻ, cũng từng nổi tiếng đó.” Triệu Hải Khoát kiêu ngạo nói, sau đó, ánh mắt anh buồn bã, anh không thể quên chuyện lão K.

“Anh kể đi.”

Triệu Hải Khoát kể vì sao mình lại học lướt sóng, giới thiệu cho cô vài nhân vật giỏi giang, rồi lại nói đến lúc thi đấu quốc tế, nói về đảo Bali – thánh địa của lướt sóng, anh khua chân múa tay, hớn hở nói với cô. Anh yêu lướt sóng, yêu cả trời xanh biển rộng.

Nói đến chuyện mình thích là quên hết cả những điều xung quanh, thao thao bất tuyệt không ngừng.

Vô Niệm thấy anh phấn khích, cô nghĩ người có ước mơ là người không sợ cô đơn, vì luôn luôn có điều những thứ gắn bó với bản thân, là linh hồn của con người. Mà cô lại chẳng ao ước gì hết, chưa bao giờ sống vì chính mình.

Vô Niệm tưởng tượng ánh chiều tà trên biển, còn có cảnh anh lướt sóng trên mặt nước.

“Này, vượt sóng với bắt sóng là gì thế?” Triệu Hải Khoát nói đến mấy từ này nhưng cô không hiểu.

Triệu Hải Khoát nói: “Muốn biết thì ngày mai tới quán tôi, tôi dạy cho cô.”

“Không cần đâu.” Vô Niệm vội vàng nói: “Tôi còn không biết bơi.”

“Không sao, để tôi dạy cô bơi cũng được.”

“Nhưng tôi không thích.” Vô Niệm nhớ hai cánh tay của mình đầy sẹo, cô vô thức nhớ tai nạn mấy năm trước, trên đùi cũng có vết sẹo dài.

Triệu Hải Khoát thấy cô rất lạ, anh thay đổi đề tài, nói mình rất yêu nơi này.

Hai người cứ đi về đằng trước, cách xa quán trà sữa.

“Hay bọn mình về thôi, tôi không đi nổi nữa.” Hôm qua Vô Niệm say khướt, hôm nay vẫn thấy mệt, hai người đi dạo một tiếng, cô không đi được nữa.

“Không đi được hả?”

“Chắc là do hôm qua uống nhiều, hôm nay tới đây thôi, về đi.”

“Vậy để tôi cõng cô nhé.” Triệu Hải Khoát quay lưng về phía cô, anh khom người xuống.

“Không cần đâu, tôi đi được.” Vô Niệm còn chưa nói xong, Triệu Hải Khoát ôm chân cô, để cô dựa vào người mình, Vô Niệm nằm trên lưng anh, đặt tay trên vai Triệu Hải Khoát, hai người đi về nhà.

Đi về mất một tiếng rưỡi, Vô Niệm bảo cô tự đi được nhưng anh không thả cô xuống, nhưng Triệu Hải Khoát là kiểu người khẩu thị tâm phi, mồ hôi đầy người, thở hồng hộc.

Tới quán trà sữa, anh đặt cô xuống, há miệng thở hổn hển.

“Tôi đã nói rồi mà, anh không cần cõng tôi, trông anh mệt mỏi lắm.

Triệu Hải Khoát không ngừng xua tay, ra vẻ không sao hết, nhưng mồ hôi đầm đìa trên trán, không thể che giấu nổi.

“Tôi về đây, tạm biệt.” Vô Niệm mỉm cười. Thấy cô đi, Triệu Hải Khoát nằm phệt dưới đất, mãi mới về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play