Xa xa, Lâm Trường Thiên cho dù không biết những người đó đang nói gì, nhưng mà hắn thấy được tất cả, điện thoại di động trong tay bị hắn bóp thành bụi phấn, hai tròng mắt đỏ như máu!
"Diệp Thiên Dật, ngươi chết không được yên thân!"
Hắn tức giận đi tới, cổ họng còn phát ra tiếng gầm nhỏ.
Sau khi Diệp Thiên Dật hôn xong, hắn lại nhìn Bạch Hàn Tuyết cười.
"Vậy ngươi có thể hôn lại ta một cái không?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Bạch Hàn Tuyết không trả lời, nàng không dám mở miệng nữa.
Nhưng mà cho dù nàng không lên tiếng, sau khi Diệp Thiên Dật hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại sáp gần Diệp Thiên Dật, hôn nhẹ lên má hắn một cái.
Mọi người:???
Răng rắc ——
Vô số âm thanh tan nát cõi lòng vang lên rất rõ ràng.
Đời này, nàng từng gặp qua nhiều chuyện ly kỳ, trên người cũng xảy ra không ít chuyện ly kỳ, nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng mà lần này...
Nhất định là Diệp Thiên Dật thi triển yêu pháp lên người nàng! Nhất định là như vậy!
Trong lòng nàng thật sự rất hận tên cặn bã này!
Nàng không quan tâm danh dự, không quan tâm người khác gièm pha nói xấu, thanh giả tự thanh (người ngay thẳng), nàng không cần những lời đánh giá của người khác, chuyện hôm nay nàng không thèm quan tâm, nhưng mà liên quan tới Diệp Thiên Dật...Lần này tất nhiên nàng muốn lăng trì hắn, coi như hắn là em trai của Diệp Tiên Nhi cũng không thể bỏ qua!
Nhưng mà...Tại sao nàng lại đưa tay ra xin hắn đừng đi chứ? Ngươi buông ra, ngươi buông ta ra!
"Họa Thủy, cùng đi nào, cùng đi dạy dỗ tên khốn kiếp đó!"
Có người dừng lại bên cạnh Họa Thủy, dẫu sao trong học viện Họa Thủy cũng là cao thủ, hơn nữa nàng không sợ trời không sợ đất, mấy người bọn họ có lẽ thật sự không dám, nhưng có nàng ở đây nhất định có thể dạy dỗ thật tốt Diệp Thiên Dật.
"Ta muốn được yên tĩnh..."
Họa Thủy mệt mỏi nói một câu...
Thua rồi, thua rồi!
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nàng sẽ bại trong tay một tên phế vật như vậy, trong tay một tên cặn bã! Nàng cũng không nghĩ đến đường đường Bạch Hàn Tuyết cũng bị đánh bại bởi hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Hàn Tuyết không muốn cử động, nhưng cơ thể không tự chủ mà đuổi theo hướng Diệp Thiên Dật.
Mãi cho đến khi chạy đến một con hẻm nhỏ gần Thành Thánh Thiên Thủy, Diệp Thiên Dật mới dừng lại, thở hổn hển.
Xong rồi!
Đối với một võ giả cấp một sao của mặt đất, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tối thượng của hệ thống Thiên Tú, phần thưởng nhiệm vụ được nhân đôi, nhưng nhân đôi thì sao? Cảnh giới ban đầu thăng cấp thứ năm, lại tăng gấp đôi lên cấp 10. Một sự thăng cấp của một đại cảnh giới, thật là tuyệt! Đây được coi là thiên tài, tu luyện từ Trúc Khí cảnh đến Minh Khiếu cảnh cũng phải mất mấy năm, đúng không?
Phần thưởng của nhiệm vụ thứ hai, thiên phú tu luyện cấp Nghịch Thiên... Nếu như một lần nữa lại tăng thêm gấp bội...
Nghịch Thiên tăng thêm gấp bội một lần nữa nghĩa là gì?
Lẽ nào đó là...
Ultraman?
Đôi mắt của Diệp Thiên Dật đột nhiên lóe sáng.
Có điều tất cả chuyện đó là điều sẽ được biết sau một giờ nữa, và bây giờ...
Hình bóng của Bạch Hàn Tuyết đã xuất hiện bên cạnh Diệp Thiên Dật.
Sâu trong mắt nàng là sự chán ghét cùng tức giận!
Diệp Thiên Dật biết rằng sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với nàng ta, nhưng vì nhiệm vụ, hắn cũng không còn cách nào khác.
"Ê, ta xin lỗi nhé."
Diệp Thiên Dật nhìn nàng và nói.
Diệp Thiên Dật là một tên cặn bã, nhưng thân là một con người đến từ Trái đất, hắn cũng cảm thấy có chút gì đó không phải, chuyện ngày hôm nay hẳn là sẽ có ảnh hưởng gì đó đến Bạch Hàn Tuyết, hơn nữa Diệp Thiên Dật cũng biết hiện tại có lẽ nàng ấy cũng đang muốn băm vằm hắn ra mới hả giận. Vậy trước tiên giờ vẫn phải nghĩ cách giữ cái mạng nhỏ này đã.
"Tạm thời hủy bỏ hiệu quả của thẻ khẩu thị tâm phi.”
Diệp Thiên Dật nói với hệ thống trong tâm trí của mình.
Tại sao nói là tạm thời?
Nếu nàng ấy thực sự muốn giết chết hắn thì sao? Sau đó bật lại, ít nhất đảm bảo rằng nó sẽ không bị vô hiệu hóa, dù sao, nó cũng chỉ có thời lượng trong vòng một giờ.
"Ta thực sự cảm thấy đáng tiếc thay cho Tiên Nhi!"
Bạch Hàn Tuyết nói, nói xong nàng rất ngạc nhiên, nàng vừa nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng mình sao! Mà không phải là ngược lại, nàng vẫn bình thường!
Diệp Thiên Dật sờ chóp mũi, sau đó gật đầu.
"Ừm, ta cũng đồng ý với điều đó."
Bạch Hàn Tuyết ngay lập tức đến trước mặt Diệp Thiên Dật, sau đó nắm lấy cổ Diệp Thiên Dậtvà ép hắn ta vào tường, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sự tức giận, và đôi mắt của nàng ta càng thêm kinh tởm và hắt hủi.
"Hôm nay ta không giết ngươi, nhưng ta sẽ bẻ gãy tay ngươi cho bớt giận!"
Nếu không phải là nể mặt Tiên Nhi, nàng ấy thực sự sẽ giết chết Diệp Thiên Dật, bẻ một cánh tay không thực sự là làm đứt lìa nó ra, nó chỉ khiến hắn ta bị gãy xương và cảm thấy đau đớn.
“Này, cho nàng ba giây đồng hồ để thả ta ra, bằng không, ngươi có tin hay không sẽ trở thành như vừa mới làm?” Diệp Thiên Dật bình tĩnh nói.
Hàng lông mày Bạch Hàn Tuyết đột nhiên cau lại, nhưng không có buông ra.
Nàng không tin điều đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT