Từ Tử Dụ vui muốn chết, vội vươn một cái tay khác ra, sau đó hai chân nó cũng ra theo, cuối cùng Thẩm Nặc lột đi lớp da trên đầu nó. Từ Tử Dụ nhìn tay rồi lại nhìn chân mình, cuối cùng còn chạy đến gương chiếu trên ô tô, trong gương không phải là đầu gấu mà gương mặt thu nhỏ phiên bản đầy thịt của bố.

Đẹp trai quá!

Từ Tử Dụ chưa bao giờ hài lòng với khuôn mặt mập mạp của mình như thế.

“Chú ơi, cảm ơn chú! Anh bạn nhỏ, cảm ơn cậu nữa!” Từ Tử Dụ cảm ơn từ tận đáy lòng, giây tiếp theo, hư vô yên lặng bỗng xao động, Từ Tử Dụ vẫn là trẻ con, hồn phách còn đang bị thương, giấc mơ thoắt cái đã bị hư vô cắn nuốt sạch sẽ.

Sáng hôm sau, Từ Tử Dụ mở mắt phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, nó vừa cử động, người đàn ông ghé vào ngủ một bên lập tức tỉnh dậy.

“Cục cưng, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ, con tôi tỉnh lại rồi, bác sĩ mau tới khám cho nó đi!” Nam trung niên mặt mũi hung dữ, râu ria xồm xoàm hô lớn.

Sau một hồi gà bay chó sủa, Từ Tử Dụ còn bị chích mấy mũi, khó có khi nó không cứng đầu như mọi hôm, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp. Chờ sau khi nhân viên rời đi, mẹ và ông bà đều vây quanh nó hỏi han ân cần.

Chiều hôm trước Từ Tử Dụ đang say sưa chơi xúc cát trong công viên trẻ em bỗng ngất đi, không dưng hôn mê suốt một ngày một đêm, bác sĩ cũng không kiểm tra ra nguyên nhân, bọn họ sốt ruột tới mức muốn đưa nó đi nước ngoài chạy chữa, nó lại đột ngột tỉnh lại.

Từ Tử Dụ thuận miệng nói: “Con chỉ ngủ thôi, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.” Hình như trong mơ nó biến thành một con gấu bông, hình như có Autobot có quái vật, nó cùng Autobot đánh chết quái vật. Đúng rồi, nó còn mơ thấy một chú tuấn tú cực giống thần tiên, sau lưng hắn có cái bóng rắn vừa to vừa dài, giống hệt như rồng vậy!

Người lớn không ai xem giấc mơ kỳ lạ của Từ Tử Dụ là thật, chỉ nghĩ nó ngủ đến mức lú lẫn. Bệnh viện đưa Từ Tử Dụ đi kiểm tra toàn thân, nhưng tra tới tra lui, Từ Tử Dụ trừ việc quá cân thì không có vấn đề gì khác, nhưng không biết vì sao sau khi tỉnh lại nó cực kỳ thích ngủ, tinh thần cũng không bằng trước kia. Hồi trước khi nó giở chứng cứng đầu thì đến bố cũng phải ngại, thường xuyên còn mắng nó hoặc dùng cách phạt về thể xác, nhưng bây giờ khi con trai mình bệnh ốm, ông là người sốt ruột hơn bất kỳ ai.

Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, bố Từ Tử Dụ chưa bao giờ tin thần phật, lúc này lại thấy bố mẹ mình nói rất đúng, không chừng con trai gặp phải thứ dơ bẩn gì đó nên mất hồn thật. Khi ông nội Từ Tử Dụ chưa về hưu đã từng làm một chức quan không nhỏ, khá có quyền lực, bây giờ tuy đã lui về sau đài nhưng quan hệ vẫn còn đó. Không biết ông đã nhờ ai mà mua được một miếng ngọc khắc hình cầm tinh từ một cao nhân trong Đặc Điều Xử cho Từ Tử Dụ, cũng dặn Từ Tử Dụ nhất định phải đeo bên mình mọi lúc, không thể tùy tiện tháo ra.

Cũng không biết có phải bùa hộ mệnh có tác dụng thật hay không mà Từ Tử Dụ càng ngày càng khỏe lên, dần dần trở lại dáng vẻ hoạt bát hiếu động như xưa. Chẳng qua sau khi trải qua việc này, Từ Tử Dụ đã ngoan ngoãn hơn trước nhiều, không hề nổi giận lung tung, không hề tùy tiện bắt nạt những đứa bạn khác, dù tức giận cũng sẽ không ném đồ đạc loạn xạ, người lớn chỉ nghĩ nó bị bệnh một trận nên trưởng thành hiểu chuyện hơn.

Từ Tử Dụ hiểu chuyện cũng làm một chuyện không thể nào hiểu nổi, vất vả lắm mới xuất viện, vậy mà nói sao nó cũng không chịu về nhà, vừa nói quay về liền khóc lóc ầm ĩ, nói trong tiểu khu có quái vật.

Nó khóc cực kỳ to, mà nhà nó không chỉ có căn nhà này, hơn nữa trong lòng người lớn cũng nghi ngờ nó gặp phải thứ dơ bẩn gì đó, vì thế bọn họ mới dọn vào một căn nhà khác ở. Về sau bố Từ Tử Dụ bảo quay về ở vài lần, Từ Tử Dụ không chỉ không muốn về mà còn không cho họ về, còn nói ở đó có quái vật. Bố nó bó tay, cuối cùng đành phải bán đi căn phòng đó, mua một căn biệt thự trong tiểu khu xa hoa khác.

Chỗ ở đã thay đổi, vì để tiện cho việc đi học nên Từ Tử Dụ cũng được chuyển trường theo. Tới trường học mới rồi, dù tính tình Từ Tử Dụ đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn không được chào đón lắm, các bạn mới trong lớp luôn đi vòng khi thấy nó.

Chắc chắn là vì trông mình quá dữ!

Từ Tử Dụ bám lấy mẹ, đòi mẹ dẫn đến một tiệm salon tóc xa hoa đổi sang kiểu tóc mới, nhân tiện sửa lại lông mày nó một chút. Mỗi lần mẹ nó đổi một kiểu mày là sẽ đẹp một kiểu khác, chắc chắn nó có thể đẹp lên.

Vốn nghĩ thì đẹp, nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc.

Thay đổi kiểu tóc, thay lông mày, Từ Tử Dụ nhìn bản thân trong gương, khóc không ra nước mắt.

Hình như nó xấu hơn, hung dữ hơn rồi!

Lại nói bên Cung Tố Tâm, sau khi cặp song sinh phát hiện con gấu đồ chơi bị giúp việc vứt vào bãi rác thì vô cùng tức giận, hai chúng nó vừa la lối khóc om sòm vừa nhào vào giúp việc cắn xé, hàm răng chúng sắc nhọn cộng thêm lực cắn vượt xa người bình thường, giúp việc không thể nào khống chế được bọn chúng, bị chúng cắn đến mức vết thương chồng chất. Bà thấy tình hình không ổn, cầm cái chổi đánh cặp song sinh vài cái mới chạy thoát ra ngoài. Cung Tố Tâm những không trách còn đưa bà ta đi viện khám, chi trả hết viện phí, nhưng có nói sao cũng không chịu tiếp tục làm việc cho nhà họ nữa, ngay trong ngày dọn hết đồ đạc rời đi.

Sau khi giúp việc đi rồi, cuối cùng Cung Tố Tâm không giữ nổi vẻ bình tĩnh, Lâm Nam nấp bên ngoài chỉ thấy cô ta tức hộc máu kéo cặp song sinh đi, nhốt chúng vào phòng chơi, dù cặp song sinh có gào khóc đập cửa cô ta cũng không quan tâm, lạnh lùng đến mức không giống một người mẹ.

Cặp song sinh bị nhốt tới tận khuya, khóc tới mất tiếng mới được cô ta thả ra.

Với cặp song sinh quái vật này, đối diện với Cung Tố Tâm, chúng giống hệt những đứa trẻ cùng tuổi, có vẻ vô cùng ỷ lại Cung Tố Tâm, biết mình chọc giận mẹ, chúng cẩn thận lấy lòng cô ta, chỉ sợ mẹ sẽ không cần mình nữa. Lại nhìn Cung Tố Tâm, sau khi giúp việc rời đi, cả tòa biệt thự to như vậy cũng chỉ có cô ta và hai đứa trẻ, cô ta hoàn toàn bóc đi lớp mặt nạ mẹ hiền, thái độ với cặp song sinh vừa lạnh lùng vừa mất kiên nhẫn. Nhưng cô ta càng như vậy, hai đứa trẻ kia lại càng không dám lỗ mãng, một trái một phải quấn lấy mẹ, thật thà như hai con chó con sợ làm sai sẽ bị chủ vứt bỏ.

Qua ngày hôm sau, Cung Tố Tâm tuyển một giúp việc mới tới với mức lương cao. Sau khi giúp việc mới vào nhà, cô ta lại biến về thành một người mẹ hiền. Nhưng cặp song sinh lại đổ bệnh, lúc nào cũng thích ngủ. Giúp việc mới là một tay già đời, từng trông nom rất nhiều trẻ con, chỉ cần lũ trẻ bị bệnh vặt gì bà nhìn một cái sẽ nhận ra ngay, nhưng lại không nhìn ra cặp song sinh bị bệnh gì. Bà đề nghị đưa bọn chúng tới bệnh viện kiểm tra thử, Cung Tố Tâm lập tức từ chối ngay, sau đó giấu giúp việc cho cặp song sinh mỗi đứa uống một viên thuốc nước màu xanh lá, cho uống liên tục mấy ngày, cặp song sinh mới từ từ hồi phục lại.

Mà đúng lúc này, Cung Liệt lại xảy ra chuyện.

Trong khoảng thời gian gần đây Cung Liệt vẫn luôn chìm vào sâu trong ác mộng, hơn nữa còn gặp phải xui xẻo không ngừng, cậu ta tin rằng Đinh Hoằng Nhất ám mình, dù đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn. Cung Liệt sợ tới mức cửa cũng không dám ra, cả ngày nhốt mình trong phòng ngủ, cậu ta sợ không dám xem TV, máy tính, di động, thậm chí là gương, bởi vì bóng ma Đinh Hoằng Nhất sẽ luân xuất hiện bất cứ đâu trong số những thứ kia, cậu ta cũng không dám ngủ, bởi vì vừa ngủ sẽ mơ thấy đủ loại ác mộng, mà Đinh Hoằng Nhất cũng luôn xuất hiện trong những ác mộng đó.

Tự nhốt mình trong không gian kín, ngày qua ngày sống trong lo lắng sợ hãi không chỉ phá hủy tinh thần của Cung Liệt mà càng khiến cậu ta hoàn toàn mất đi sự tin tưởng bền vững đối với Cung Tố Tâm, bây giờ có thể nói hắn hận Cung Tố Tâm muốn chết.

Nếu không phải vì cô ta, sao Đinh Hoằng Nhất có thể ám cậu ta không rời?

Nhưng cậu ta hận cô ả thì có tác dụng gì? Thậm chí cô ta không thèm quay lại  liếc cậu ta lấy một cái. Rõ ràng cậu ta cũng là con trai cô ta, vì sao cô ta có thể yên tâm thoái mái làm bà chủ họ Thẩm, cậu ta lại phải sống như chuột? Rốt cuộc cậu ta đã làm sai điều gì mà phải chịu trừng phạt như vậy? Rõ ràng cậu ta không nuôi quỷ con, hại chết Đinh Hoằng Nhất cũng không phải cậu ta!

Cung Liệt càng nghĩ càng tuyệt vọng, để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi cắt cổ tay tự sát.

Khoảng thời gian này tinh thần Cung Liệt không bình thường, bố mẹ trên danh nghĩa vẫn luôn ở nhà với cậu ta, lúc cậu ta cắt cổ tay đã được bọn họ phát hiện, đồng thời đưa đến bệnh viện.

Lúc bọn họ phát hiện thì cậu ta vẫn còn tỉnh táo, còn ồn ào la hét không cho cứu mình, trên xe cấp cứu bác sĩ khám sơ rồi nói vết cắt không sâu, phát hiện cũng kịp thời, không nguy hiểm tới tính mạng. Khi tới bệnh viện, bác sĩ xử lý đơn giản, đến cả truyền máu cũng không cần, chẳng qua trạng thái tinh thần của hắn thật sự không tốt lắm, bác sĩ đề nghị để cậu ta nằm viện quan sát thêm.

Sau khi truyền dịch xong, Cung Liệt đi vào giấc ngủ, nhưng cậu ta ngủ rồi không tỉnh lại nữa.

Toàn bộ chỉ số cơ thể đều bình thường, nhưng người gọi mãi không tỉnh. Một giấc ngủ này đã biến Cung Liệt thành người thực vật.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bố mẹ Cung Tố Tâm cực kỳ sợ hãi, nhanh chóng liên lạc với Cung Tố Tâm. Bọn họ vốn cảm thấy Cung Tố Tâm có mối quan hệ tốt, xem liệu có thể mời mấy chuyên gia cho Cung Liệt không, để bọn họ khám cho cậu ta. Cung Tố Tâm lập tức nghe ra chỗ không bình thường, chỉ e bệnh của Cung Liệt có mờ ám phía sau.

Trước đây Cung Liệt luôn nói Đinh Hoằng Nhất biến thành quỷ tới ám cậu ta, cô ta hết cách đành phải nhờ Ngô Hưng cầu xin người kia giúp cô ta. Ông ta là chủ nhân thật sự của quỷ con, cái chết của Đinh Hoằng Nhất do một tay ông ta thao túng, nhưng sau khi quỷ con cắn nuốt hồn phách Đinh Hoằng Nhất thì mất tích. Đinh Hoằng Nhất lần nữa hiện thân, cô ta muốn mời ông ta thử xem, rốt cuộc có thể nhân cơ hội tìm thấy Đinh Hoằng Nhất hay không.

Nhưng thông tin Ngô Hưng có được lại là có người mượn lôi kiếp để hoàn toàn tiêu diệt quỷ con, vì vậy người kia bị thương rất nặng, dạo gần đây vẫn luôn bế quan, cho nên thông tin không truyền ra ngoài.

Đinh Hoằng Nhất bị quỷ con cắn nuốt, quỷ con tan thành tro bụi, sao Đinh Hoằng Nhất có cơ hội tồn tại? Thứ ám Cung Liệt chắc chắn không thể nào là quỷ hồn Đinh Hoằng Nhất, về sau Ngô Hưng sắp xếp học trò của mình âm thầm canh giữ Cung Liệt, bên người cậu ta vốn không có dấu hiệu quỷ hồn lui tới nhưng lại bị người ta hạ chú. Thế nhưng học trò thiên phú cực cao của Ngô Hưng đã bị Đặc Điều Xử dẫn đi, học trò đầu tiên không nhìn ra Cung Liệt trúng chú gì. Ngay sau đó cô ta cũng trúng chú thuật, hoàn toàn chống đỡ dựa vào miếng ngọc Ngô Hưng cho mình.

Nhưng người hạ chú pháp lực cực kỳ cao thâm, bây giờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, miếng ngọc cũng đã bị chú lực ăn mòn đến mức sắp nát.

Hiện Cung Liệt xảy ra chuyện, Cung Tố Tâm cảm thấy mình như một con sâu bị mạng nhện dính chặt, con nhện không biết đang nấp ở đâu, hứng thú nhìn cô ta phí công giãy giụa.

Rốt cuộc Cung Tố Tâm đã được nếm thử cảm giác bị xem như con mồi mà dày vò.

Trong lòng cô ta ngập tràn bất an và lo âu, nhưng lại không thể nào bỏ rơi Cung Liệt. Cung Liệt, chỉ có Cung Liệt mới là con trai của cô ta, là đứa con trai duy nhất, cặp song sinh chỉ là một đôi quái vật khiến người khác ghê tởm. Sự tồn tại của chúng là lời nhắc nhở luôn hiện hữu, nói cô ta chỉ là một quân cờ đáng buồn, bị người ta lợi dụng mà không biết. Chẳng qua lúc này đây, có lẽ bọn họ vẫn còn chút tác dụng.

Cung Tố Tâm gọi điện an ủi bố mẹ vài câu, sau đó dẫn theo cặp song sinh, vội vàng lái xe tới bệnh viện.

******************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play