Lâm Nam kể lại ngắn gọn sự việc vừa rồi, cuối cùng nói: “Chắc chắn bây giờ em ấy sẽ không đi theo tôi.”

Hạ Mạc nói: “Không đi thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác. Hay là vậy đi, chốc nữa tôi sẽ chia sẻ định vị khách sạn tôi ở cho anh, anh qua đây trước đi, chúng ta gặp nhau rồi nói.”

“Được.” Lâm Nam hơi lo lắng, anh ta hỏi: “Tư Niên sẽ không sao chứ?”

“Theo như những gì anh vừa nói thì có lẽ chúng ta đoán không sai, ý thức của anh ta vẫn còn đó, chẳng qua tình hình hiện tại rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng đến đó mới được.” Hạ Mạc nói.

Hạ Mạc cúp điện thoại, sau đó gọi cho Vương Quân vừa mới tách ra được một lát: “Phía bên Lâm Nam xảy ra chút biến cố, chiều nay tôi không thể theo anh đến hiện trường được. Lát nữa tôi sẽ sai Đại Hắc tới tìm anh, anh đi với nó đi.”

“Đại Hắc? Có tin được nó không đấy?” Trong ấn tượng của Vương Quân, Đại Hắc chính là một con mèo lười béo ú chỉ biết ôm TV ăn cá khô cả ngày, cái miệng còn rất hỗn, trời sinh lốt mèo lại học thói xấu của người.

“Hay để tôi hỏi Đại Hắc hộ anh nhé?” Hạ Mạc nói.

“Thôi thôi thôi, nếu để nó biết lại cào chết anh mất.” Vương Quân cười nói: “Đại Hắc có tìm được anh không? Lát nữa anh chờ nó ở đâu?”

“Anh đến cục cảnh sát bên kia rồi gửi định vị cho tôi, tôi sẽ tìm cách đưa nó tới gặp anh.” Hạ Mạc nói: “Dạy anh một ngón, mua bịch cá khô to vào, đảm bảo Đại Hắc sẽ không gây khó dễ cho anh.”

“Được, lát nữa anh sẽ đi mua.” Vương Quân nói.

Không lâu sau, Hạ Mạc quay về khách sạn đêm qua thuê. Cậu mua ít đồ ăn vặt ở siêu thị gần đó xách về, định làm cơm trưa sớm cho đám Đại Hắc Chuột Con, nào ngờ ba con thú kia đều đã ăn rồi.

“Ai gọi cơm cho bọn mày?”

Tiền phí trong khách sạn cậu thuê không hề rẻ, tiền thuê mỗi ngày đã hơn trăm đồng, nhìn đống bát rỗng trên thảm trên bàn có thể thấy chỉ e chúng nó đã gọi toàn bộ thực đơn bữa sáng của khách sạn, gọi còn chưa tính, mấu chốt là ba cái con này là đồ vô lương tâm, không biết chừa lại một ít cho cậu, báo hại cậu còn mua đồ ăn vặt về cho chúng.

Chuột Con thấy Hạ Mạc không vui, dứt khoát bán đứng đồng đội: “Là Đại Hắc, là nó gọi điện thoại!”

Đại Hắc phất phất cái đuôi trọc lóc, hung dữ lườm Chuột Con, thầm nói: “Đồ phản bội, vừa rồi là ai gào mồm kêu đói? Hừ, về sau có chuyện tốt cũng đừng mong ông đây cho mày hưởng!”

Chuột Con lè lưỡi với Đại Hắc: “Hừ, chắc tôi thèm!” Nó quay lại nhảy lên người Hạ Mạc, chui vào lòng bàn tay cậu rồi ôm lấy ngón tay, mềm giọng làm nũng: “Đại ca đại ca, khách sạn chán quá, em muốn ra ngoài chơi.”

Chỉ có Khổng Tô là thật thà nhất, cúi đầu vẫy đuôi, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Gâu gâu gâu.” Xin lỗi đại ca.

Hạ Mạc vốn đang muốn mắng chúng vài câu, thấy Khổng Tô như vậy lại không đành lòng, ngồi xuống xoa đầu Khổng Tô, cười nói: “Được rồi, chút chuyện vặt vãnh thôi mà? Là do tao sơ suất, quên gọi bữa sáng cho mấy đứa.”

Đại Hắc nhân cơ hội giật sủi cảo nhân tôm vừa bị Chuột Con độc chiếm đến trước mặt mình, lựa cục lớn nhất nuốt xuống, vừa ăn vừa nói thầm: “Thì đúng là thế mà.”

Hạ Mạc đập đầu nó cái bốp, nói: “Đừng tưởng ăn hôi được của tao thì làm càn. Có tin ông đây mà hết tiền sẽ bán mày cho khách sạn không?”

Đại Hắc lợn chết không sợ nước sôi: “Cậu làm đi, dù sao ông đây cũng không phải giống loài quý hiếm gì, cậu có bán bọn họ cũng chẳng thèm đâu.”

Hạ Mạc xách tai mèo Đại Hắc lên, cố ý lạnh lùng nói: “Gan to lên rồi đúng không? Còn muốn đi với tao nữa không?”

Đại Hắc sun vòi lí nhí, thật thà hơn nhiều: “Muốn.” Đây là lần đầu nó tới thành phố B, còn chưa được chơi cho đã ghiền. Nếu để Hạ Mạc tống cổ về chẳng phải sẽ bị mấy con tiểu yêu dưới trướng Hoàng Đại Tiên cười thối mũi? Đừng tưởng nó không biết mấy con tiểu yêu kia đều muốn đi theo Hạ Mạc tới thành phố B.

Hạ Mạc thả tai nó ra, nói: “Mau ăn cho xong đi, lát nữa tao gọi xe cho mày, mày đi gặp Vương Quân đi. Tao vừa nhận một vụ án, mày đi với anh ta đến hiện trường xem sao, nếu hồn người chết còn đó thì dẫn về cho tao, tao có việc muốn hỏi.”

Đại Hắc vốn tính lười, mấy năm nay đi theo Hạ Mạc ăn uống vô lo nên càng lười hơn, bình thường chắc chắn nó sẽ cò kè mặc cả với Hạ Mạc, chẳng qua vừa rồi đã ăn chực của Hạ Mạc một bữa lớn, há miệng mắc quai, vì vậy lập tức đồng ý: “Chờ tôi ăn hết đĩa sủi cảo này rồi đi.”

Khi Lâm Nam tới nơi, Hạ Mạc vừa đưa Đại Hắc lên xe đi nhờ, anh ta đi chung với Hạ Mạc vào phòng khách sạn, kể lại chuyện vừa rồi và phản ứng của Trương Tư Niên cho Hạ Mạc nghe.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao mới có thể cứu Tư Niên đây?”

Hạ Mạc xé gói khoai tây lát vừa mua về, tiện tay lấy vài miếng bỏ vào trong miệng, nửa thật nửa giả nói: “Lát nữa anh dẫn Chuột Con đến gần nhà Trương Tư Niên, Chuột Con sẽ tìm cách đi vào nhà anh ta, lấy mấy sợi tóc của anh ta ra, tôi dùng số tóc đó làm phép là có thể đưa anh đi vào giấc mơ của Trương Tư Niên. Đến lúc đó anh phải tìm cách tìm được Trương Tư Niên chân chính trong giấc mơ, nếu có thể, anh thử kích thích ý chí chiến đấu của Trương Tư Niên xem được không, để anh ta giết chết người chiếm lấy cơ thể mình trong mơ.”

Lâm Nam khó xử nói: “Từ nhỏ Tư Niên đã rất nhát gan, đến cả sâu cũng không dám chạm vào, làm sao dám giết người? Tôi giúp em ấy được không?”

“Cũng không phải là không thể.” Hạ Mạc nói, “Mỗi lần anh giết chết người kia trong mơ sẽ khiến gã yếu đi một chút. Nhưng anh phải nhớ, người có thể xử lý được gã chỉ có mình Tư Niên.”

“Tôi biết rồi.”

Phần lớn những điều Hạ Mạc nói cho Lâm Nam nghe đều là thật, nhưng lại nói dối điểm mấu chốt. Quả thật cậu có thể mượn tóc Trương Tư Niên đi vào giấc mơ của y, nhưng nếu là vậy thì hiệu suất quá thấp, trong tình huống một xác hai hồn, dù là cảnh trong mơ cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy Trương Tư Niên. Ban đầu cậu định để Lâm Nam dẫn Trương Tư Niên ra, gieo một viên Mộng Chủng lên người y, đến lúc đó mượn Mộng Chủng để đi vào giấc mơ của Trương Tư Niên.

Mộng Chủng có thể hút ký ức giấc mơ của chủ rồi tái hiện chân thật lại nó, nếu đúng như Lâm Nam đã đoán, trái tim được cấy ghép cho Trương Tư Niên có điểm mờ ám nào đó, có lẽ bọn họ sẽ tìm ra chút manh mối trong giấc mơ.

Chẳng qua đây cũng là lần đầu Hạ Mạc gặp tình huống một xác hai hồn. Cậu cũng không thể xác định liệu trong mơ có phát sinh tình huống không thể tưởng tượng hay không. Thật ra cậu không sợ gặp nguy hiểm trong mơ, chỉ sợ đến lúc đó giấc mơ không ổn định, bọn họ chưa tìm được Trương Tư Niên thì giấc mơ đã vỡ vụn, thành ra đánh rắn động cỏ.

Mộng Chủng được ngưng kết từ pháp lực của cậu, trừ việc có thể hấp thụ và tái tạo ký ức giấc mơ của chủ thì còn có thể giúp cậu củng cố giấc mơ vào thời khắc mấu chốt, thậm chí cho phép cậu âm thầm tác động vào suy nghĩ của chủ giấc mơ. Hơn nữa cậu mượn Mộng Chủng đi vào giấc mơ, như vậy Mộng Chủng cũng tương đương với một con đường khá ổn định và an toàn, nếu gặp phải tình huống bị nhốt như lần trước gặp Lâm Nam, cậu có thể thử rời khỏi giấc mơ qua Mộng Chủng. Nếu lại gặp được Thẩm Nặc, có lẽ Mộng Chủng cũng có thể kích hoạt tác dụng không tưởng.

Tất nhiên Hạ Mạc không thể kể chuyện về Mộng Chủng cho Lâm Nam nghe, cho nên mới bịa một cái cớ. Trước khi Lâm Nam đến, Hạ Mạc đã giao Mộng Chủng cho Chuột Con, Lâm Nam đâu biết những việc phía sau, chỉ cho là bản thân may mắn gặp được Hạ Mạc chịu giúp mình.

Buổi chiều, Trương Tư Niên ăn cơm trưa xong thì lên giường nghỉ ngơi, đang ngủ ngon lành bỗng thấy lòng bàn chân rất đau, gã mơ màng tỉnh lại, thấy gan bàn chân có một chấm đỏ, chỉ cho là mình bị muỗi cắn, tiện tay gãi vài cái, ngả ra giường lấy di động, nhấn mở trò mạt chược ra chơi tiếp.

Vận khí của gã không tốt lắm, được phát mấy lá bài xấu, chỉ lát sau đã thua hết vàng trong tài khoản. Giao diện thông báo nạp phí hiện lên, gã nhấn vào nạp thêm một ngàn đồng không chút suy nghĩ, chuyển tới giao diện thanh toán, gã nhập sai mật khẩu liên tục ba lần. Gã tức giận ném điện thoại ra ngoài, nhưng khi nhìn mọi thứ quanh phòng, khóe miệng gã lại nở nụ cười thỏa mãn.

Nhìn xem, căn phòng rộng rãi, biệt thự xa hoa, về sau tất cả những thứ này đều là của gã. Tương lai thay đổi rồi, chờ gã khỏe lại, thể nào gã cũng phải tới Úc chơi một trận ra trò, Las Vegas của nước M cũng phải tới, trước kia gã ít tiền quá, bây giờ cả gia nghiệp lớn như vậy đều là của gã, không chừng có khi còn đứng ngang hàng với ông trùm sòng bạc.

Nghĩ một lúc, gã nhịn không được đắc ý ngâm nga, ai mà ngờ Lại Tam gã còn có ngày hôm nay? Chẳng trách ai cũng ghét mấy tên công tử nhà giàu, dân đen khổ cực làm việc quần quật cả đời cũng chưa chắc đã mua được nửa viên gạch ở thành phố B, cái tên ma ốm này không cần làm gì, chẳng qua là tốt số có bố mẹ thành đạt đã được ở trong biệt thự cao cấp, ra ra vào vào đều là siêu xe. Chẳng qua bây giờ mệnh cách tốt đẹp hay bố mẹ yêu chiều đều là của gã.

Trương Tư Niên, không, Lại Tam để lộ ánh mắt tham lam tới tận xương tủy.

Gã nhìn căn phòng được trang trí lịch sự tao nhã mà không mất đi vẻ ấm áp, trong lòng cực kỳ đắc ý, nhìn đi, tất cả những thứ này đều do gã đánh cược bằng cả tính mạng.

Có lẽ đây là lần thắng sướng nhất trong đời gã.

Lại nói, phải cảm ơn người kia, nếu không phải nhờ ông ta, chỉ sợ bây giờ gã đã bị Kim lão cẩu chém thành mười tám miếng vứt xuống biển làm thức ăn cho cá, làm gì có ngày tốt ngày hôm nay?

Đúng rồi, người nọ từng nói phải nhanh chóng nuốt sạch hồn phách thằng nhóc kia. Lại Tam xoa mặt, nhặt di động bị gã quăng trên giường, nghe tiếng nhạc ầm ĩ phát ra, không tự chủ nhấn mở phòng miễn phí.

Thôi kệ đi, chơi thêm mấy ván nữa rồi tính.

Vận may của Lại Tam bỗng tốt lên, liên tiếp được phát bài đẹp, gã chơi một hồi rồi dần chìm vào trong đó, chờ gã bừng tỉnh thì bên ngoài trời đã tối đen. Tiếng mẹ Trương Tư Niên vang lên ngoài cửa, bảo gã ra ngoài ăn cơm.

Gã tiếc nuối buông di động, thầm nói, đêm nay cố gắng một chút, dốc hết sức ăn sạch thằng ranh kia, về sau tất cả những thứ này đều là của gã.

Bên kia, sau khi Lâm Nam dẫn Chuột Con rời đi, Hạ Mạc vốn định ngủ một lát, vừa nằm lên giường, Vương Quân đã gọi điện tới cho cậu.

“Hạ Mạc, trong án tử mà chúng ta tiếp nhận, nửa năm trước con gái người chết được phẫu thuật cấy thận, về sau tính tình hoàn toàn thay đổi.”

Trong nhiệm vụ Đặc Điều Xử đưa ra không nhắc đến chuyện phẫu thuật cấy thận.

Người này sau khi phẫu thuật cấy thận thì hoàn toàn thay tính đổi nết, giết chết mẹ ruột, thậm chí còn ăn thận mẹ mình. Sau khi Trương Tư Niên cấy ghép tim lại xuất hiện tình huống một xác hai hồn, lúc nào cũng có thể bị linh hồn ngoại lai thế chỗ.

Điều này là trùng hợp ư?

Nếu không phải bọn họ gặp được Lâm Nam trên tàu hỏa, bọn họ sẽ không biết chuyện của Trương Tư Niên. Nếu không phải có chuyện của Trương Tư Niên, chỉ sợ Hạ Mạc dù nhận án này cũng sẽ không nghĩ theo chiều hướng khác mà đào sâu như vậy. Nhưng hai án tử lại lọt vào tay bọn họ, dù là Vương Quân hay Hạ Mạc đều cảm thấy rất có thể hai vụ án này có mối liên kết nào đó với nhau.

“Thú vị lắm.” Khóe miệng Hạ Mạc nhếch lên thành một nụ cười, nói: “Chúng ta phải điều tra thật kỹ vụ án này, không chừng lại tóm được một con cá lớn không tưởng nữa đấy.”

Hai người bàn bạc qua điện thoại một phen, sau khi cúp máy, Vương Quân gửi thông tin mình điều tra được từ cục cảnh sát bên kia vào Wechat Hạ Mạc.

Hạ Mạc mở Wechat ra xem.

Những chi tiết có trong vụ án đều được viết rõ trên nhiệm vụ của Đặc Điều Xử, thứ duy nhất không viết là cô con gái An Tình của người chết đã từng phẫu thuật cấy thận vào nửa năm trước. Mà vì nguồn cung thận cho An Tình có vấn đề, cho nên khi bà ta báo cảnh sát đã cố ý giấu giếm sự thật. Mãi tới khi phát hiện xác An Tình dưới sông, cảnh sát khám nghiệm tử thi mới phát hiện cô đã từng được phẫu thuật cấy thận.

Nhưng bọn họ lại không tìm thấy ghi chép giải phẫu của An Tình ở bệnh viện, cũng không điều tra ra được nguồn cung đến từ đâu.

Rồi sau đó, không biết rốt cuộc là phân đoạn nào xảy ra vấn đề, khi Đặc Điều Xử thụ án thì đã rơi mất phần quan trọng như vậy.

Là trùng hợp hay có người nhúng tay?

Hạ Mạc xóa thông tin hiển thị trên di động, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.

Trùng hợp? Trên đời này không có nhiều trùng hợp vậy đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play