Tuy Hạ Mạc đã từng nghe bà Mạc kể về tình hình thi của bà, nhưng dù sao cậu cũng không đích thân tham gia, cho rằng người bình thường bị quỷ đánh tường kích thích rất bình thường, nhưng cậu đã xem nhẹ một điều rằng những người bình thường trong mắt cậu lại không phải người bình thường thật, bọn họ đều là những tinh anh đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Họ từng gặp không biết bao nhiêu xác chết, thậm chí còn từng điều tra khám nghiệm những hiện trường hung án đáng sợ, cũng không phải chưa từng gặp các thi thể đáng sợ hơn cả quỷ.

Có thể khiến cho bọn họ hét thảm thiết như vậy chắc chắn không phải gặp con quỷ đơn giản.

Mà trên thực tế, trong tình huống không phải thí sinh nào cũng có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi, trừ mê trận trên núi ra thì chỉ có động vật hoang dã, không có quỷ.

Hạ Mạc không biết chuyện đó, nhưng nhóm giám khảo dưới chân núi lại biết, nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết kéo dài hết đợt này sang đợt khác trên núi liền nhận ra có điều bất thường.

Kết thúc cuộc thi, lên núi tìm cách cứu viện.

Nhóm giám khảo nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng giây tiếp theo, bọn họ chợt phát hiện mình đã nghĩ quá đơn giản, bởi vì họ bị một thế lực vô hình ngăn cản không cho vào núi.

Xem ra đây không phải là sự cố ngoài ý muốn, nhóm giám khảo tức tốc gọi điện báo cho tổng bộ Đặc Điều Xử xin chi viện. Chỉ mong các thí sinh bên trong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì mới ổn, trong số nhóm thí sinh này chỉ có mình Hạ Mạc là người giới huyền môn, không biết cậu có được kế thừa bản lĩnh của Mạc tiên cô không, chỉ mong có thể chống đỡ được đến lúc cứu viện đến…

Trong núi hoang.

Hạ Mạc tựa lưng vào thân câu, hơi thở thật dài, có vẻ đang ngủ một giấc ngon lành. Bỗng tay cậu xẹt qua như chớp, bắt lấy tay quỷ trắng bệch đang vươn ra từ phía sau túm chặt, một con quỷ khuôn mặt vặn vẹo bị cậu kéo ra phía trước. Hạ Mạc từ từ mở mắt, vừa thấy đã không khỏi cau mày: “Quỷ nô?”

Mấy năm nay Hạ Mạc đã đọc hết tất cả sách cổ gia truyền của bà Mạc. Cũng không biết tổ tiên nhà bà có lai lịch như thế nào mà những món đồ truyền lại vô cùng chi tiết, tạm không nói truyền thừa cực kỳ hoàn chỉnh, các bí pháp của nhiều môn phái lớn đều được ghi chép lại, càng có vô số tà pháp không đếm xuể. Mà truyền thừa của nhà họ Mạc có tất cả các ngón pháp của những gia tộc khác, chính tà khó phân lại không dễ học, uy lực phi phàm. Chỉ tiếc đời sau đi xuống, tới bà Mạc đã có thể xem là không chút thiên phú, chỉ hời cho người khác họ như Hạ Mạc.

Quỷ nô là một trong số rất nhiều ngón tà pháp. Truyền thừa nhà họ Mạc cũng có cách luyện chế quỷ nô, nhưng thông qua cải biến của tổ tiên, từ tà pháp kết hợp với bí thuật chính pháp, cách luyện chế của nhà họ Mạc vô cùng cao tay, nhưng trong mắt Hạ Mạc, thủ đoạn luyện chế con quỷ nô này có thể nói là đơn giản mà thô bạo.

Bây giờ Hạ Mạc không giống khi còn nhỏ, cậu đã có thể thuần thục khống chế hơi thở trên người mình, trong tình huống bình thường, chỉ cần cậu không để lộ, hơi thở không tầm thường trên người cậu sẽ rất khó bị nhóm yêu ma quỷ quái phát hiện.

Cũng như lúc này, trong mắt quỷ nô bị luyện chế, Hạ Mạc là một người thường yếu đuối dễ nhát, so với những thí sinh sát khí nặng khác, hơi thở trên người Hạ Mạc sạch sẽ như đống thức ăn được chế biến ngon lành nằm gọn trong đĩa, đặt trên bàn trong một bữa tiệc lớn, hấp dẫn mời gọi người khác đến thưởng thức.

Nhưng không biết vì sao, khi bị “bữa tiệc lớn” này bắt lấy, nó lại không thể cử động. Thậm chí “bữa tiệc lớn” còn quan sát nó một cách đầy hứng thú: “Chẳng phải đây là ngón của phái Mao Sơn sao? Chọn đường tắt quá nhỉ, thủ đoạn cũng độc ác, dùng người sống luyện hồn, chắc Đặc Điều Xử sẽ không chào đón loại rác rưởi giới huyền môn vậy đâu?”

Đúng lúc này, Chuột Con hóa thành một luồng sáng bạc vọt tới trước mặt Hạ Mạc, miệng nói tiếng người: “Đại ca đại ca, không hay rồi, trên núi có rất nhiều quỷ dữ không biết chui từ đâu ra, chúng nó đang đuổi giết các thí sinh khác.”

Hạ Mạc nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày: “Thú vị phết.”

Bây giờ Vương Quân đang cố gắng chạy trốn, dù gã đã từng điên cuồng vật lộn một mình với sát nhân biến thái hay ở mấy ngày trong núi hoang rừng thẳm cũng chưa từng chật vật tới vậy.

Mẹ nó gã gặp quỷ.

Gặp – quỷ – hàng – thật – giá – thật.

Mẹ nó, cuộc thi này của Đặc Điều Xử ác quá rồi đấy? Không biết mấy người đi trước đã thi đạt kiểu gì.

Đừng nói là súng, đến cả dao cũng không có, đương nhiên dù có thì có lẽ cũng chẳng dùng được. Thứ có ích duy nhất chính là lá bùa nằm dưới cùng balo, nhưng nó đã bị con quỷ này phá mất, lá bùa rách nát không còn gì, chỉ sợ cào thêm vài cái nữa sẽ mất đi tác dụng.

Vương Quân cúi người lăn đi, khó khăn lắm mới tránh được móng vuốt con quỷ nhào tới, nhưng gã còn chưa kịp thở lấy hơi, lệ quỷ đã há cái mồm to như bồn máu định lao vào cắn. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Vương Quân đã phản ứng trước cả đại não, đột nhiên giơ tay dán lá bùa rách lên trán lệ quỷ. Lá bùa ánh lên tia sáng nhàn nhạt, lệ quỷ đột nhiên vặn vẹo ngã cái phịch, Vương Quân ngã lộn nhào bò ra khỏi cơ thể con quỷ, còn chưa kịp thở, sau lưng lại có tay quỷ vươn tới cào một nhát lên lưng gã. Chỉ một chốc, dưới lớp áo rách nát lộ ra mấy vết xương trắng, da thịt rách toạc, máu tươi nhanh chóng thấm ướt toàn bộ lưng gã.

Vương Quân nhịn không được phát ra tiếng hét đau đớn, đúng lúc này, lá bùa dán trên đầu một con quỷ khác không chống đỡ nổi nữa, tự cháy thành một nhúm tro tàn, biến mất giữa bóng đêm vô tận.

Con quỷ vặn vẹo cơ thể, loạt soạt đứng lên nở nụ cười dữ tợn, há to cái mồm như bồn máu bay về phía Vương Quân.

Vương Quân điên cuồng chạy về phía trước, nhưng giây tiếp theo đã bị một bức tường vô hình chặn đứng, không còn đường lui.

Hai con quỷ kia nhanh chóng tới gần, Vương Quân theo phản xạ dùng hai tay ôm đầu, bảo vệ phần quan trọng nhất của mình. Tới giờ phút này, Vương Quân đã nhận ra sự việc không còn bình thường nữa, chỉ sợ cuộc thi này gặp phải sự cố ngoài ý muốn.

Sắp chết rồi.

Trong đầu gã trống rỗng, chỉ còn sót lại suy nghĩ này.

Một giây, hai giây, ba giây, cơn đau đớn đoán trước không kéo đến, gã không khỏi ngẩng đầu, nương theo ánh đèn pin đã sớm mờ đi, thấy thiếu niên gã nghi đi cửa sau cả ngày nay nhẹ nhàng chộp lệ quỷ truy sát gã vào ngõ cụt trong tay, bình thản xé ra. Con quỷ kia như một tờ giấy mỏng bị cậu xé rách đôi, thoáng cái đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tay… tay không xé quỷ.

“Anh không sao chứ?”

Không biết là vì có tố chất tâm lý vượt trội hay vì hôm nay đã chịu kích thích quá nhiều nên chết lặng, Vương Quân bây giờ vô cùng bình tĩnh: “Bị cào mấy vết, chắc không chết được… đâu.” Chắc bị quỷ cào sẽ không để lại di chứng đâu nhỉ? Vương Quân không chắc lắm.

Hạ Mạc vươn tay đỡ gã lên, quan sát vết thương trên người gã, sau đó mở balo lấy một xấp giấy vàng, một cái bút lông với một lọ nhỏ. Cậu lắc cái chai rồi mở nắp, dùng bút chấm lấy nước chu sa, đầu bút lướt qua, chỉ trong chớp mắt, một lá bùa đã được vẽ xong.

Hạ Mạc vẽ một mạch mười lá, sau khi vẽ xong, cậu lấy một tờ trong số đó ra. Chỉ thấy cậu vung tay lên, lá bùa không gió tự cháy, vào khoảnh khắc bùa cháy hết, cậu đổ tro tàn vào bình nước khoáng trong balo, lắc vài cái đưa cho Vương Quân: “Uống đi.”

Vương Quân: …

Vương Quân chết lặng nhận lấy cái chai, uống một hớp lớn nước tro. Nước vừa xuống bụng, gã bỗng cảm thấy cơ thể như có hơi nóng trào ra, hơi nóng quanh quẩn trên người gã hồi lâu, hơi lạnh như dòi trong xương biến mất tăm, ngay cả máu trên miệng vết thương cũng ngừng chảy. Thân là một người đã từng được huấn luyện đặc biệt, Vương Quân hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của mình, tuy rằng vết thương chưa lành hẳn nhưng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.

“Còn đi được không? Nếu đi được thì đi với tôi qua tìm người khác.” Hạ Mạc cất hết bùa đã vẽ vào túi, dọn dẹp các món khác bỏ vào balo.

“Tôi không sao, nhưng ngọn núi này rất kỳ lạ, chỉ e không dễ tìm thấy những người khác.”

“Đừng lo.”

Nói xong, trên đầu Hạ Mạc có thứ gì đó vọt xuống, lúc này Vương Quân mới nhìn ra đó là một con chuột con màu trắng, trông có vẻ hơi bất phàm. Hạ Mạc đặt Chuột Con xuống đất, nó cố gắng ngửi ngửi rồi kêu chít chít, chạy như bay về phía đông nơi họ đang đứng.

“Đuổi theo.” Hạ Mạc vừa dứt lời, chỉ thấy đôi chân dài của cậu cử động, giây tiếp theo đã chạy xa hơn ba mét. Thế nhưng trông cậu chỉ như đang đi bình thường, thậm chí động tác nhìn còn chậm hơn người phàm, nhưng mỗi lần cậu đi đều tạo ra khoảng cách vượt xa lẽ thường.

Súc địa thành thốn(1).

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Vương Quân, nhưng gã hoàn toàn không còn tâm trạng nào để nghĩ kỹ, vì gã không thể không dùng hết sức mình mới miễn cưỡng đuổi kịp Hạ Mạc. Mà Hạ Mạc như đang đi dạo trong sân, cả ngọn núi to như vậy như vườn hoa sau nhà cậu, những thứ vừa vây khốn gã ban nãy thoắt cái biến mất, không bao lâu sau, bọn họ đã tìm thấy một thí sinh khác.

Vương Quân lại được may mắn nhìn thấy Hạ Mạc tay không xé quỷ.

Ừm, màn này đã đủ cho gã đi khoe cả đời. Vương Quân chết lặng nghĩ.

Hạ Mạc cũng cứu thí sinh này bằng cách trước đó, chẳng qua người này bị lệ quỷ làm bị thương nhiều hơn, tuy sau khi uống nước bùa thì vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng vì mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu.

Hạ Mạc đã tính đến trường hợp này, cậu lấy ra mấy lá bùa vừa vẽ, bày một phù trận đơn giản trên đất: “Anh dìu anh ta vào đi, ở trong đó quỷ sẽ không thấy các anh, dù nghe thấy gì cũng đừng rời khỏi phù trận, chỉ cần ở trong đó, các anh sẽ được an toàn. Bây giờ tôi sẽ đi tìm người khác.”

Tình huống bây giờ không cho phép Vương Quân cãi cự, gã tự biết mình không giúp được gì, chỉ có thể quan tâm nói: “Vậy cậu nhớ cẩn thận.”

Hạ Mạc gật đầu, lần thứ hai đi theo Chuột Con biến mất trong bóng đêm.

Không lâu sau, Hạ Mạc kéo một người toàn là máu quay về, sau vài lần như thế, tất cả các thí sinh đều đã được cứu ra. Trong số mấy thí sinh chỉ có Vương Quân và hai thí sinh xuất thân từ bộ đội đặc chủng ổn hơn một chút, người bị thương thê thảm nhất thậm chí đã bị quỷ nô gặm sống cánh tay, chỉ còn dư lại phần xương trắng hếu.

Nếu không được chữa trị, chỉ sợ người nọ sẽ không sống nổi.

Hạ Mạc lấy lại toàn bộ số giấy vàng còn thừa lại trong balo vẽ hết thành bùa giao cho các thí sinh, sau đó nói với Chuột Con: “Mày dẫn bọn họ rời khỏi đây đi, trong núi còn có một con chuột đang ẩn nấp, tao sẽ đi gặp nó.”

“Chít chít, chít chít, chít chít.” Đại ca nhớ cẩn thận, lát nữa em sẽ quay lại tìm anh.

Không biết vì lá bùa của Hạ Mạc có tác dụng hay cậu đã giết chết quá nhiều quỷ nô mà Chuột Con dẫn mọi người xuống núi rất thuận lợi, chưa đến một tiếng sau, nó đã đưa được cả nhóm xuống chân núi, đích thân giao cho Đặc Điều Xử. Đúng lúc này cứu viện Đặc Điều Xử phái tới cũng đã đến. Bọn họ chỉ xem Chuột Con là một con chuột bình thường, cùng lắm chỉ linh tính hơn chuột thường một chút, trong lúc nói chuyện với nhau cũng không tránh mặt nó.

Từ cuộc trò chuyện của cứu viện, Chuột Con mới biết không riêng gì Đặc Điều Xử ở tỉnh S mà các cuộc thi tổ chức đêm nay của Đặc Điều Xử trên cách tỉnh đều không ngoại lệ. Tất cả các tổ chức Đặc Điều Xử đều bị tấn công ở các mức khác nhau, thí sinh khắp các nơi, dù là người huyền môn hay người thường đều thương vong rất nhiều.

Trước mắt thí sinh tỉnh S trừ Hạ Mạc vẫn còn trên núi chưa đi xuống, không biết sống chết ra sao thì chỉ bị thương nặng không chết, xem như đã tốt hơn các tỉnh khác. Đội cứu viện thông qua nhóm Vương Quân biết Hạ Mạc muốn bắt được kẻ đứng sau màn gây chuyện, vội vàng lấy một chút thông tin, sau đó đi theo Chuột Con vào núi.

Hạ Mạc chỉ dùng năng lực của bản thân cứu rất nhiều thí sinh, nhẹ nhàng giải quyết phần lớn lệ quỷ, năng lực không thể nghi ngờ. Chỉ sợ cậu còn trẻ máu nóng, cậy giỏi khinh địch nên sẽ sớm mất mạng.

Chỉ mong cậu đừng xảy ra chuyện gì.

*************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play