Thăm dò Ngô Hưng lẫn Thẩm Bằng Phi đều gặp trắc trở, Cung Tố Tâm nhận ra mọi chuyện khó hơn cô ta tưởng tượng gấp trăm lần, nhưng sinh hồn Cung Liệt vẫn còn nằm trong tay người không rõ lai lịch, sao cô ta dám trì hoãn? Nhưng Ngô Hưng và Thẩm Bằng Phi cắn chặt không chịu mở miệng, cô ta biết phải làm sao đây? Lòng Cung Tố Tâm nóng như lửa đốt, Đinh Hoằng Nhất lại mang nhiệm vụ đến cho cô ta.
Hắn bảo cô ta bám sát từng cử động của Thẩm Bằng Phi, đồng thời tìm cách lấy kế hoạch làm việc trong nửa tháng sắp tới của Thẩm Bằng Phi cho hắn.
Quỷ con lại lần nữa về tay, Cung Tố Tâm làm việc tiện hơn rất nhiều. Nhưng hai tên vệ sĩ được Mẫn Ngạn sắp xếp đưa tới dạy cho cặp song sinh cũng thường xuyên quan sát cô ta, hơn nữa bọn chúng còn có thể giao lưu trực tiếp với quỷ con, trải qua nhiều chuyện như vậy, Cung Tố Tâm không dám hoàn toàn tin tưởng quỷ con. Chẳng qua quỷ con lại rất nghe lời cặp song sinh, Cung Tố Tâm sợ mình bị lộ tẩy, cho nên tìm cách âm thầm nói lại với chúng, để chúng sai quỷ con lặng lẽ đi điều tra.
Cặp song sinh rất nghe lời cô ta, được cô ta dặn dò cũng ngậm chặt miệng. Hai người Mẫn Ngạn phái tới phát hiện quỷ con biến mất, hỏi chúng quỷ con đi đâu, chúng chỉ nói quỷ con ra ngoài tìm đồ ăn giúp bọn chúng, không tiết lộ nửa câu.
Quỷ con biến dị lấy linh hồn làm thức ăn, cặp song sinh cũng hay ăn hồn phách do nó bắt về, cả hai không nghi ngờ gì nó.
Quỷ con nhanh chóng tìm thấy thông tin Cung Tố Tâm cần. Thông qua giấc mơ, lịch trình của Thẩm Bằng Phi rơi vào tay Hạ Mạc.
Thẩm Bằng Phi lèo lái tập đoàn nhà họ Thẩm to như vậy, dù ông ta có ở ru rú trong nhà như thế nào cũng phải đích thân đi xử lý một ít việc, tham gia một số cuộc họp quan trọng.
Mỗi lần Thẩm Bằng Phi ra ngoài đều rất phô trương, thư ký, trợ lý, vệ sĩ v…v… một đám người bọc trước bọc sau. Mà tổng công ty ông ta làm việc cũng canh gác rất nghiêm, rất khó trà trộn vào, muốn tiếp cận tới gần Thẩm Bằng Phi là không thể. Thẩm Bằng Phi đã lớn tuổi, địa vị xã hội cao, gần như rất ít khi tham gia vào mấy bữa tiệc chiêu đãi hay xã giao của các thương nghiệp khác, những việc này đều có mấy đứa con của ông ta lo. Vì vậy trừ ở nhà ra, Thẩm Bằng Phi ở công ty nhiều nhất. Trong lịch trình Cung Tố Tâm có được, mấy ngày sau Thẩm Bằng Phi sẽ tham gia diễn đàn hoạt động kinh tế mậu dịch cấp quốc tế do chính phủ tổ chức thông qua thân phận khách mời đặc biệt.
Đây là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Sau khi được Hạ Mạc hứa mua cho một đống đồ ăn vặt đang thành hot trend trên mạng, Chuột Con nhiệt tình chạy tới nơi tổ chức nghiên cứu địa hình, tốn vài ba ngày để thông thuộc ngóc ngách. Vào ngày tổ chức, vì có rất nhiều quan chức nước ngoài quan trọng tới tham gia hội nghị nên an ninh vô cùng nghiêm ngặt. Tối trước đó Chuột Con đã nấp vào lễ đường hội nghị, nó trốn phía sau cái đèn lớn trên đỉnh sân khấu, trước ngày tổ chức, người sắp xếp hội trường cũng đã bày đủ số ghế cho khách quý. Chuột Con vẫn luôn chờ tới khi Thẩm Bằng Phi xuất hiện rồi đi vào tòa nhà mới lặng lẽ chạy từ trên đỉnh đèn xuống.
Tuy nó hơi béo nhưng cái đầu lại nhỏ, dễ dàng nhảy tới dưới chỗ Thẩm Bằng Phi. Thừa dịp Thẩm Bằng Phi đang nói chuyện phiếm với các nhân vật máu mặt xung quanh, Chuột Con lặng lẽ dùng đuôi vén ống quần Thẩm Bằng Phi lên, quẹt ngang bắp đùi ông ta, thần không biết quỷ không hay cấy Mộng Chủng lên người ông ta.
Xong việc, Chuột Con bỏ chạy như bôi dầu vào chân, Thẩm Bằng Phi chỉ thấy cẳng chân hơi nhói lên thì cũng không để ý lắm, ông ta đang bận trò chuyện với mấy con cáo già khác, hoàn toàn không quan tâm.
Hoạt động được tổ chức tới tận chiều, sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Bằng Phi và mấy ông bạn già tề tụ một phen, mãi tới hơn mười một giờ tối mới về nhà. Thẩm Bằng Phi được trợ lý nâng từ trên xe xuống, mệt đến mức bước không nổi, lại cố gắng chống đỡ không chịu cho người ta tới nhìn trộm. Ông ta chống cây trượng, từ từ đi vào phòng làm việc, phất tay đuổi trợ lý đi, run tay lấy một cái bình sứ trắng như ngọc khỏi ngăn kéo, dốc một viên thuốc màu xanh lá ra ngửa đầu nuốt xuống, một lúc sau, ông ta thở phào một hơi, sắc mặt nhanh chóng trở về như bình thường, toàn bộ mệt mỏi thoáng cái thành hư không.
Không bao lâu sau, người vợ hiện tại của ông ta gõ cửa đi vào, bưng một bát canh bổ dưỡng mà bà ta nói là tự tay mình nấu. Thẩm Bằng Phi lấy cớ có việc phải làm, bà chủ Thẩm nói ông ta nhớ chú ý nghỉ ngơi, để bát canh lại, thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi cửa phòng khép lại, Thẩm Bằng Phi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, không biết nghĩ gì, nghĩ một lát thì ngủ mất.
Trong lúc hoảng hốt, ông ta đã mơ thấy rất nhiều chuyện trước kia.
Từ khi ông ta vội vã rời khỏi đại lục cho đến lúc tới HongKong đứng vững gót chân, nhờ có ánh mắt nhạy bén và thủ đoạn quyết đoán, cuối cùng ông ta đã sáng lập ra nhà họ Thẩm trăm tỷ như bây giờ. Nhưng ông ta còn chưa kịp đào tạo ra người thừa kế đủ tư cách, thậm chí có rất nhiều kế hoạch chưa kịp thực hiện thì đã đột ngột mắc bệnh nan y.
Sét đánh giữa trời quang.
Cái chết càng lúc càng tới gần, Hạ Mạc nấp ở trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi có thể thấy rõ nỗi sợ của ông ta. Ông ta có được quyền lực hô mưa gọi gió, không gì không làm được, nhưng khi cái chết ở trước mặt, ông ta không khác gì những người mắc bệnh nan y khác.
Cái chết kéo tới, ai cũng như nhau.
Nhưng ông ta không cam lòng!
Đúng lúc này, Thẩm Tòng Lễ giới thiệu Ngô Hưng cho ông ta. Ngô Hưng lấy mấy viên thuốc quý báu từ huyền môn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã cứu ông ta ra khỏi bờ vực của cái chết. Ông ta mừng như điên, hận không thể tôn thờ Ngô Hưng. Ông ta quen biết không ít đại sư, nhưng chưa ai có được bản lĩnh như Ngô Hưng.
Hạ Mạc ẩn thân trong giấc mơ, nhìn thấy Ngô Hưng liên tục ra vào nhà họ Thẩm, Thẩm Bằng Phi khôn khéo một đời dần cởi bỏ phòng bị dưới những lời lẽ xảo trá của Ngô Hưng, cực kỳ tin tưởng ông ta. Thẩm Bằng Phi vốn hơi mê tín, sau khi tiếp xúc với Ngô Hưng thì dần trầm mê vào, thậm chí còn mời Ngô Hưng làm cố vấn riêng cho mình. Từ nhà đến công ty, toàn bộ đều sắp đặt theo những gì Ngô Hưng nói, cố gắng tạo ra thế phong thủy có lợi nhất. Mà những người cạnh ông ta cũng đều do Ngô Hưng xem bát tự, phàm những ai gây bất lợi đều bị âm thầm tách ra khỏi người, thậm chí bị đuổi thẳng ra khỏi công ty nhà họ Thẩm.
Tuy chuyện ông ta mắc bệnh nan y đã được giữ kín, nhưng có thể giấu được những người khác lại không lừa nổi con cái và các nhân viên cấp cao thường xuyên qua lại. Mà những người Ngô Hưng bói ra không hợp bát tự với ông ta lại gần như là bộ phận cấp cao, Thẩm Bằng Phi nhân cơ hội gạt chân bọn họ, lần nữa nắm giữ chặt chẽ công ty trong tay.
Không biết có phải do tâm lý hay không, sau khi những người này rời đi, ông ta cảm giác không chỉ công ty làm ăn càng ngày càng thuận lợi mà ngay cả cơ thể cũng dần khỏe lên.
Ông ta cứ thế càng tin tưởng Ngô Hưng hơn.
Mấy phe phái trong nhà họ Thẩm thấy Thẩm Bằng Phi không chết, hơn nữa tham vọng đã lâu bị Thẩm Bằng Phi gạt phăng đi, trong lúc nhất thời không dám làm càn nữa, trên nói dưới theo, cả đám dốc hết sức mình làm thân với Ngô đại sư, cầu xin Ngô đại sư nói tốt vài câu cho mình với ông cụ.
Có lẽ Thẩm Nặc là người duy nhất không ham muốn gì khối gia sản khổng lồ của nhà họ Thẩm, hắn thân ở ngoài cục nên thấy rất rõ, nhiều lần nhắc nhở Thẩm Bằng Phi đừng tin Ngô Hưng quá, bằng không sẽ dẫn tới họa ngập đầu cho nhà họ Thẩm.
Lời nhắc của hắn bị người ta đồn vào tai Ngô Hưng, không lâu sau Ngô Hưng đã tỏ vẻ khó xử nói với Thẩm Bằng Phi rằng bát tự của Thẩm Nặc quá cứng, là loại Thiên Sát Cô Tinh, khắc chết cha mẹ người thân, nếu để hắn lại bên cạnh sẽ gây bất lợi cho ông ta, làm giảm tuổi thọ.
Lúc đó Thẩm Bằng Phi vẫn rất xem trọng Thẩm Nặc, bán tín bán nghi lời của Ngô Hưng, tuy không đến mức đưa Thẩm Nặc ra khỏi nhà họ Thẩm nhưng cũng không dẫn theo bên mình đích thân dạy dỗ như trước nữa. Không rõ là ai truyền lời Ngô Hưng đi, khiến mọi người trong nhà họ Thẩm đều biết. Tất cả đều xem Thẩm Nặc là một cái gai lớn, tuy lúc này Thẩm Nặc mới chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, nhưng làm gì có đứa trẻ cùng lứa nào một mình tự học xong chương trình đại học, được ông cụ khen không ngớt lời như hắn? Cũng may hắn đang còn nhỏ, bằng không chờ đến lúc trưởng thành rồi, nhà họ Thẩm còn có phần cho bọn chúng không?
Có Ngô đại sư đoán đâu trúng đó, phe bà hai và bà ba như bắt được nhược điểm trí mạng của Thẩm Nặc, vừa cô lập hắn vừa mách lẻo trước mặt ông cụ.
Trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi, số lần xuất hiện của Thẩm Nặc không nhiều, thế nhưng trông hắn cực kỳ im lặng bình tĩnh, vô dục vô cầu, dù bị người nhà họ Thẩm cô lập hay cụ Thẩm xa cách, Thẩm Nặc đều rất thờ ơ. Nhưng Thẩm Tòng Lễ lại nóng nảy.
Gã không ngừng ra ngoài tìm gái, tuy vậy chỉ có hai đứa con là Thẩm Nặc và Cung Liệt. Cung Liệt chắc chắn không thể bước chân vào cửa nhà họ Thẩm, bây giờ Thẩm Nặc cũng bị ông già ghét bỏ, gã biết mình đến đâu, không có ai nối nghiệp, gã lấy gì đấu lại phe bà hai, bà ba?
Đúng lúc này, Lưu Tình có thai.
Trong giấc mơ của Thẩm Bằng Phi không chiếu tới cảnh Lưu Tình mang thai, nhưng trước đó Thẩm Nặc được Ngô Hưng cứu tỉnh, mối quan hệ giữa Lưu Tình và Ngô Hưng vô cùng thân thiết, độ tin tưởng của bà đối với ông ta hoàn toàn không thua gì Thẩm Bằng Phi bị mê hoặc. Sau khi Ngô Hưng nói Thẩm Nặc có mệnh Thiên Sát Cô Tinh, Lưu Tình không chỉ không trách Ngô Hưng mà lại còn nghe lời, dần dần xa cách đứa con mình luôn chăm sóc.
Đúng lúc này Lưu Tình lại mang thai, nói không mờ ám ai mà tin?
Cứ thế đến mấy tháng sau, Thẩm Nặc đột nhiên nổi cơn đẩy Lưu Tình xuống cầu thang, khiến Lưu Tình một xác hai mạng. Thẩm Bằng Phi không thể tin nổi Thẩm Nặc lại làm ra chuyện điên rồ như vậy, ông ta từng lén hỏi Thẩm Nặc có phải hắn đẩy Lưu Tình không. Thẩm Nặc thừa nhận ngay, nhưng lời của hắn rất kỳ lạ: “Là cháu, nhưng người cháu đẩy không phải mẹ.”
Thẩm Bằng Phi cho rằng hắn không biết ăn năn hối lỗi, chửi ầm lên: “Thằng khốn nạn! Không ngờ mày còn nhỏ mà đã ác độc như thế, đó là mẹ mày đấy!”
Ánh mắt Thẩm Nặc sâu thẳm mà trầm tĩnh, thái độ lại cực kỳ kiên quyết: “Không phải.”
“Cút, mày cút ra ngoài cho tao, nhà họ Thẩm bọn tao không có cái loại trời đánh thánh đâm như mày!”
Thẩm Nặc xoay người bỏ đi không hề lưu luyến, cứ như không thèm quan tâm lời của Thẩm Bằng Phi.
Thẩm Bằng Phi suýt nữa đã tức chết.
Không lâu sau, Thẩm Tòng Lễ ngỏ ý muốn cưới Cung Tố Tâm, lúc đó Cung Tố Tâm đã là một ảnh hậu công thành danh toại, tuy rằng ông ta vẫn khinh thường lai lịch của cô ta, nhưng có Ngô Hưng nói ngọt thay Cung Tố Tâm, cuối cùng Thẩm Bằng Phi vẫn gật đầu.
Từ những hình ảnh vụn vặt trong giấc mơ, Hạ Mạc nhìn thấy Thẩm Nặc như một u linh âm thầm sống trong nhà họ Thẩm khổng lồ, thông qua ánh mắt hắn, Hạ Mạc luôn cảm thấy hắn như đã nhìn thấu gia tộc thối nát tới tận xương tủy. Nhưng Hạ Mạc không hiểu, vì sao Thẩm Nặc không rời khỏi đây? Là vì hắn quá nhỏ ư? Nhưng với năng lực của Thẩm Nặc thì hắn không nên bị giam cầm ở đó mới đúng.
Giấc mơ biến ảo, bệnh của Thẩm Bằng Phi nhanh chóng tái phát, thậm chí còn dữ dội hơn hồi trước. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tế bào ung thư đã di căn vào não, xương và các cơ quan nội tạng khác, bác sĩ nói với ông ta rằng từng giây từng phút ông ta còn sống sót đều là kỳ tích.
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Ông ta hết cứu rồi.
Mà lúc này đây, ngay cả Ngô Hưng cũng bó tay chịu chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT