Đầu sỏ tạo ra loạt phiền toái ấy ngủ tới trưa hôm sau mới dần tỉnh lại.

Cơ thể vẫn còn chìm đắm trong dư vị của cực lạc, giữa lúc hốt hoảng, Hạ Mạc bỗng không biết hôm nay là ngày nào. Mất một hồi lâu hồi hồn lại, chiếc giường đôi to như vậy đã bị hun nguội lạnh, đêm qua liều chết quấn lấy nhau như một giấc mộng xuân. Mộng hoàng lương tỉnh lại, người tình trong mộng không thấy bóng dáng, thứ mộng xuân để lại làm kỷ niệm chỉ có một cái quần lót bẩn.

Ừ, cái quần lót bẩn đầu tiên trong cuộc đời.

Đối với một nam sinh chính trực đang độ dậy thì mà nói thì đúng là khó mà tưởng tượng, nhưng trước đó quả thật Hạ Mạc không có xúc động nên có như đám bạn cùng lứa. Mặc dù cũng đã xem một ít phim cấm, đọc truyện người lớn nhưng mãi vẫn không thể khơi dậy dục vọng trong lòng cậu, Hạ Mạc từng lo có phải mình bị liệt hay không. Về sau khi hóa thân thành Mộng Mô trong mơ, phát hiện mình vẫn còn là con non, cậu nghĩ hẳn là do cậu chưa hoàn toàn trưởng thành.

Tối hôm qua trong giấc mơ, cậu lo mình lòng nhiều lực ít, kết quả không cẩn thận để Thẩm Nặc ăn sạch.

Sự thật chứng minh cậu chẳng có bệnh gì cả, sự thật còn chứng minh đám đàn ông bị dục vọng chi phối đều là cầm thú! Chắc chắn Thẩm Nặc là cầm thú trong cầm thú! Một người lang thang trong hư vô như Thẩm Nặc sao lại biết nhiều thứ đa dạng như thế?

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh nóng bỏng đêm qua, tai Hạ Mạc lặng lẽ đỏ lên, cậu khẽ xoa mặt ra vẻ bình tĩnh rồi xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm cởi đồ kỷ niệm ném vào sọt rác, xoay người mở vòi sen xối nước lạnh, cơ thể khô nóng lúc này mới dần trở lại bình thường. Ngay sau đó, Hạ Mạc lập tức phát hiện điều bất thường.

Hình như vai cậu hết đau rồi.

Cậu nghiêng đầu nhìn bả vai bị thương, chỉ thấy vệt máu bầm trước nay chưa từng biến mất lại biến thành một dòng hoa văn to bằng hai ngón tay. Hoa văn kéo từ bả vai lan đến xương quai xanh phía trước, sau thì lan đến xương bả vai, màu đậm ở giữa, càng sang hai bên càng nhạt dần.

Hoa văn này rất giống vệt vằn khi cậu hóa thân thành Mộng Mô trong mơ, chẳng lẽ cơ thể cậu cũng sắp bắt đầu yêu hóa?

Suy nghĩ vừa lóe lên, Hạ Mạc nhắm mắt lại thử cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, trong lúc lơ đễnh, một tia yêu lực trút ra, Đại Hắc, Chuột Con và Khổng Tô đang ngồi trong phòng khách chờ cơm trưa thoáng cái cứng đờ, cơ thể không khống chế nổi run lên, sinh lòng thần phục. Cây tử đằng tinh đang bận rộn trong bếp vút cái lùi về, từng nụ hoa tím rụng lả tả xuống đất. Cặp song sinh bị phong ấn trong trận pháp bỗng mở mắt, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập sợ hãi và tham lam.

Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài đổi màu, gió thổi giông lên.

Trong nhà ăn Đặc Điều Xử, cáo hai đuôi đang ăn gà và báo gấm đang ăn thịt bò sống như cảm nhận được gì đó, gần như ngẩng đầu cùng lúc, nhìn bầu trời đột nhiên đổi màu bên ngoài, khó tin nhỏ giọng nói: “Vương… Là hơi thở của yêu vương!”

Không chờ chúng nó cảm nhận kỹ hơn, hơi thở cực kỳ nhỏ bé ấy thoắt cái biến mất không còn tăm hơi như chưa bao giờ xuất hiện.

Cáo hai đuôi bỗng ầng ậng nước mắt: “Ê báo, có khi nào là vương không? Có phải vương còn chưa chết không?” Không biết có phải do nó gặp ảo giác hay không, nó cứ có cảm giác hơi thở chợt lóe rồi biến mất vừa rồi khá giống với vương.

Báo gấm đau khổ lắc đầu: “Đó không phải hơi thở của vương, hẳn là có yêu vương mới xuất thế.”

Yêu không được hậu thế dung thứ, nhưng nếu Thiên Đạo cho phép yêu vương mới ra đời, vậy có phải cũng đồng nghĩa Thiên Đạo đang cho yêu tộc một con đường sống? Hay đây chỉ là một khúc nhạc dạo cho sự hủy diệt của yêu tộc?

Ý trời khó dò.

Hạ Mạc còn chưa biết mình đã khiến đám cáo hai đuôi chấn động tới mức nào, vào khoảnh khắc Thiên Đạo cảm ứng thấy, cậu đã hoàn toàn thu hơi thở lại, ngơ ngẩn nhìn tay mình, mắt lộ vẻ chấn động.

Chỉ trong một đêm, sức mạnh trong cơ thể cậu đã tăng lên gấp bội! Vì sao lại thế? Chẳng lẽ là vì Thẩm Nặc?

Bên ngoài bỗng có tiếng quái vật gầm gừ truyền đến, tiếng va cửa hỗn loạn, một lát sau liền nghe thấy đám Chuột Con gọi ngoài cửa: “Đại ca, hỏng rồi hỏng rồi, lũ quái vật con kia tỉnh rồi! Cánh cửa giữ chúng hư mất rồi!”

“Trông coi đừng để chúng chạy ra ngoài, tao tới ngay.” Hạ Mạc nói xong, đóng chốt vòi hoa sen, lấy khăn tắm quấn quanh người, sải bước ra khỏi phòng tắm, cầm lấy miếng vuông chất ngọc dưới gối, quay người đi ra ngoài.

Chân trước vừa ra cửa, cặp song sinh đã biến thành quái vật phá cửa thoát ra. Giờ phút này trông bọn chúng giống hệt quái vật trong giấc mơ của Từ Tử Dụ, chỉ khác ở chỗ trên người chúng tỏa ra hơi thở tựa yêu không phải yêu, tựa quỷ không phải quỷ. Không biết do vừa bị Hạ Mạc kích thích hay do nguyên nhân gì khác, chúng trở nên vô cùng táo bạo, ngập tràn tính công kích. Tay chân chúng chấm đất giống con thú, khớp xương kéo dài thành đuôi vỗ mạnh xuống, miệng đầy răng nhọn, vừa ra khỏi phòng đã lập tức bọc trái bọc phải đánh về phía Đại Hắc.

Đại Hắc đã chuẩn bị sẵn, linh hoạt tránh đi đòn tấn công của chúng, nhảy phắt lên đèn treo trên sảnh. Nhưng nó còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cặp song sinh quái vật đã dán vào vách tường nhanh chóng bò lên như thằn lằn, tốc độ cực kỳ nhanh, trong lúc thở thì chúng đã bò gần tới đèn treo.

Đại Hắc thấy thế liền nhảy thẳng xuống dưới, hai người chúng theo sát phía sau, đồng thời cũng nhảy vồ vào Đại Hắc. Đại Hắc khó khăn lắm mới né qua, sau khi rơi xuống đất lại biến thành một vệt dài nhảy ra sau lưng Hạ Mạc. Cặp song sinh tấn công thất bại, tiếng vuốt xé gió xẹt qua, để lại từng vết cào dài trên vách tường trống, trong đó có một vết nằm trên mặt tường có gắn đèn, chiếc đèn bằng đồng nứt làm đôi rơi xuống đất.

Sức chiến đấu của cặp quái vật con này so với lão quỷ và nam trung niên trước đây cậu giết chết chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Thậm chí bọn chúng còn không phải uống thuốc như lão quỷ và nam trung niên đã có thể yêu hóa.

Là vì người tạo thể song sinh cho chúng đã dùng tế bào trứng của yêu ư? Vậy hơi thở của quỷ trên người chúng đến từ đâu? Chỉ sợ thí nghiệm mà tên Edmond kia thực hành trên người chúng không đơn giản như gã đã nói với Cung Tố Tâm.

Bây giờ cặp song sinh này mới chỉ ba bốn tuổi đã có sức chiến đấu mạnh như thế, có thể nói tiềm lực không lường nổi, một khi chúng trưởng thành, chỉ sợ sẽ trở thành một cặp song sát. Nếu Song Loa Hoàn có thể liên tục tạo ra những quái vật song sinh như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nhưng từ thái độ của Ngô Hưng và Edmond, lại kết hợp với cách đánh số thí nghiệm cặp song sinh, có thể thấy bọn chúng chỉ tình cờ thành công, Song Loa Hoàn hẳn vẫn chưa thể sản xuất quái vật hàng loạt như vậy. Kể từ đó, đối với Song Loa Hoàn, giá trị của cặp song sinh có khi còn quý giá hơn cậu nghĩ nhiều.

Chưa biết chừng bọn chúng sẽ còn dùng thủ đoạn khác để dò tìm vị trí của cặp song sinh.

Không thể câu giờ nữa.

Hạ Mạc vung tay lên, trong bàn tay trống rỗng xuất hiện hai chiếc roi dài màu đen bán trong suốt. Roi dài vung ra bay phấp phới, sau đó chúng nó vươn dài ra như dây leo. Chiếc roi được ngưng tụ từ yêu lực thuần túy, tuy miếng ngọc có thể ngăn cản yêu khí tiết ra ngoài, lấy công đức lừa gạt Thiên Đạo, nhưng đứng ở khoảng cách gần như thế, đám quái vật con có thể cảm nhận rõ ràng yêu lực lớn mạnh mà đáng sợ của roi dài.

Thật đáng sợ.

Hạ Mạc không biết cặp song sinh không chỉ ăn hồn phách mà còn định kỳ uống thuốc được luyện chế từ máu thịt của yêu, cho nên chúng có bản năng ham muốn cắn nuốt những con yêu khác, yêu càng mạnh lại càng bổ với chúng nó.

Nhưng bây giờ bọn chúng không có nổi chút ham muốn nào, trong đầu chỉ có một chữ.

Trốn!

Chỉ tiếc là đã muộn.

Chỉ trong chớp mắt, roi dài vụt tới trước mặt chúng, hai con quái vật không có bất cứ cơ hội chống cự nào đã bị trói chặt lại.

Trước kia chúng bị Hạ Mạc đánh ngất trong lúc lơi lỏng phòng bị, mà bây giờ cuối cùng chúng cũng biết sợ. Cặp song sinh lớn đến ngần này, tuy thỉnh thoảng sẽ bị Cung Tố Tâm đối xử thô bạo, nhưng dù Cung Tố Tâm ra sao thì chúng vẫn thích mẹ nhất, nhưng đối với chúng mà nói, Hạ Mạc hoàn toàn là một người xa lạ. Bị roi dài trói chặt rớt xuống đất, cặp song sinh biến về hình dáng trẻ con, nước mắt tràn đầy trong hốc, òa khóc nức nở.

“Người xấu, thả cháu ra, thả cháu ra…”

“Mẹ, cháu muốn mẹ, hu hu hu…”

Hạ Mạc bị chúng làm ồn tới nhức cả đầu: “Im mồm!”

Cặp song sinh sửng sốt một giây, sau đó la hét gọi “Mẹ ơi mẹ ơi”, tiếng gào cực lớn, mái nhà sắp bị bọn chúng hét bay.

Hạ Mạc: … May mà cậu với Thẩm Nặc không sinh được em bé.

Búng tay một cái, cái roi biến thành một bàn tay to đánh úp xuống, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Hạ Mạc và đám Đại Hắc không khỏi thở phào một hơi.

Hạ Mạc thu yêu lực ngưng tụ thành roi dài, một tay xách cặp song sinh quẳng về phòng giam giữ. Sau khi cặp song sinh hóa thành quái vật đã phá hủy trận pháp trong phòng. Hạ Mạc sửa chữa gia cố lại trận pháp, đồng thời còn dán thêm vài lá bùa lên người cặp song sinh, hoàn toàn ngăn cách giữa chúng và thế giới bên ngoài.

Cứ như thế, chờ đến chiều Mẫn Ngạn quay về từ nước Nhật, gã lấy một giọt máu đầu ngón tay của Cung Tố Tâm, nhỏ nó vào một cái la bàn pháp khí màu đồng. Mẫn Ngạn đặt la bàn vào lòng bàn tay, nhỏ giọng đọc chú ngữ, lấy pháp lực của mình thôi thúc pháp khí, một lát sau máu của Cung Tố Tâm hóa thành một đường máu dài chạy vòng quanh la bàn.

Nhưng vệt máu dường như không nhạy như kim đồng hồ, chỉ chạy vòng quanh la bàn mãi mà không thể chỉ ra phương hướng. Mẫn Ngạn thấy thế thì dần tăng pháp lực, chỉ thấy tốc độ chuyển động của vệt máu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, bỗng rắc một tiếng, pháp khi nứt thành một cái khe, Mẫn Ngạn khẽ rên lên, khóe miệng tràn ra vết máu.

Ngô Hưng lộ vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy?” Ông ta đã từng thấy Mẫn Ngạn dùng món pháp khí này để tìm người, lần nào cũng dễ như trở bàn tay, nhưng lúc này đây pháp khí lại bị hỏng: “Chẳng lẽ số năm và số sáu đã bị người ta giết?”

“Không, lệnh bài của chúng không vỡ, chứng tỏ vẫn còn nguyên vẹn.”

“Thế thì sao lại như vậy?”

Mẫn Ngạn theo thói quen vân vê chuỗi vòng gỗ trinh nam trong tay, ánh mắt sâu thẳm: “Hoặc là đối phương dùng trận pháp hay pháp khí phong ấn số năm và số sáu, hoặc là người bắt bọn chúng có tu vi cao hơn tôi.” Dù là loại nào, tình hình đều không được lạc quan.

Chẳng lẽ là Đặc Điều Xử ra tay?

Long Viêm là một người ngay thẳng, bắt cóc trẻ con không phải phong cách của ông ta, đương nhiên nếu biết số năm và số sáu là thể thí nghiệm, chưa chắc ông ta đã không xuống tay. Nhưng gián điệp bọn chúng cài vào Đặc Điều Xử báo nhóm Long Viêm dạo này vẫn luôn bận việc tết Trung Nguyên, không có động tĩnh gì, hẳn là không ra tay.

Nếu là cái sau… Huyền môn trong nước đã từng gặp phải tai họa ngập đầu, bây giờ người trong giới huyền môn phần lớn tốt xấu lẫn lộn. Không phải Mẫn Ngạn tự đắc, hiện tại người có tu vi vượt qua gã ở nước Z chưa đến hai mươi, trong số đó còn có người thuộc tổ chức bọn chúng. Mà có thể vượt xa gã, đồng thời đối địch với tổ chức bọn chúng cũng chỉ có vài ba lão già, mà họ còn cổ hủ hơn cả Long Viêm, không thể làm ra chuyện như vậy.

Rốt cuộc là ai bắt cóc số năm và số sáu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play