Querry làm theo đúng bổn phận của một luật sư cấp cao , Trữ Mạnh trong thời gian xác thực bằng chứng được thả ra như không được rời khỏi thành phố , cái cảnh từ 1 gã nhà giàu hào hoa hôm trước ,hôm nay ăn mặc lôi thôi đi ở trọ ,còn quá đáng hơn là chân bên phải của hắn phải giấu trong ống quần vì cái còng chip cho tội phạm .
Nhục thế là cùng.
Tài sản nhà Quân gia tạm thời bị niêm phong trong quá trình điều tra Phượng Vũ , riêng tập đoàn vẫn hoạt động , Trữ Mạnh biết được , Hiểu Thiên đang là lãnh đạo trong tập đoàn trong lúc này , hắn nghiến răng nghiến lợi , toàn bộ công sức tiền của mưu mô của hắn bỏ ra đều bị đánh bay sạch trong 1 nốt nhạc ,cả bài hát đẹp đẽ mà hắn chuẩn bị kĩ càng đều vì chệch 1 nốt mà đi tong hết.
Khốn nạn hơn điều đó lại trở thành bậc thang cho kẻ khác leo lên.
Hiểu Thiên nghe ngóng được tình hình hiện tại của hắn , ngồi trên chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Quân gia mới toanh , cậu đạp chiếc ghế cũ mà Trữ Mạnh từng ngồi bay nhanh đập va vào tường ngã xuống
- Mày chẳng khác gì thằng chủ cũ của mày cả ! Không còn giá trị liền bị đạp đổ ! Hừ !
Reng reng !! Reng reng ..!
Cạch !
- Alo?
- Mấy lão cổ đông anh xử lí hết rồi ! Cổ phần đã được chuyển giao lại cho em rồi chứ ?
Hiểu Thiên nhìn màn hình máy tính trên bàn đang nhấp nháy biểu đồ số trên , cậu nhẹ nhàng gật đầu
- Ừm , được chuyển rồi ! Cảm ơn anh nhé !
- Em hạnh phúc là được Hiểu Thiên ! Anh sẽ về sớm! Em ăn uống đầy đủ nhé ! 1 tuần anh...
- E hèm ! Được rồi đó ! Em cúp máy đây !
Cúp máy ,cậu sờ sờ 2 cái hai tai, nó nóng lên lúc nào không hay ,Hiểu Thiên soi trong gương 2 cái tai như là dấu hiệu đầu nó đỏ chót lên , cậu sao có thể không hiểu cái ý cái tứ của cái tên sinh lý như quái vật này được chứ.
- Lưu manh không cần hung khí đáng sợ thật đấy !
Cậu nói tới mà ớn da gà
Bên kia , Tử Khuynh đang gói ghém đồ đạc để mai về nước , cô vắng nhà quá 3 tuần rồi , việc học toàn bị réo không .
Cái máy bị cô bỏ xó một góc suốt thời gian qua , vừa có pin lên đã hiện toàn cuộc gọi nhỡ của Nguyệt Kỳ, mẹ cô gọi cho cô rồi nhắn ,ôi cái máy đáng thương của tôi.
Hoàng Vi ngồi 1 bên tựa vai cô ,nhìn cuộc gọi nhỡ của người mang tên Nguyệt Kỳ ,không biết thế nào lại cảm giác rất không hài lòng với người mình chưa bao giờ gặp này .
- Cô nàng đó có vẻ là một lớp trưởng tốt !
Tử Khuynh đang bấm xóa bớt cuộc gọi nhỡ, nghe thế dừng tay
- Ý chị là sao ?
- Em không thấy kì sao ? Một người lạ mới quen , gọi là bạn cũng không thể nói là bạn thân được , học hành của em tốt hay dở chưa đến mức phải gọi nhặng như người ta bị bệnh thế được !
- Thì em nói em bị bệnh mà ! Haha !
Hoàng Vi ngọng lưỡi , má phồng lên 1 bên tỏ vẻ dỗi
- Cứ cho là cô ấy có quan tâm đi chăng nữa , nhưng em đã có người trong mộng rồi mà !
Tử Khuynh hôn lên tóc cô ,ôm lấy người con gái hở tí là ghen vào lòng an ủi
- Chỉ vài tháng nữa là được mà !
Hoàng Vi thoáng để ý cái cổ trắng nõn đang lấp ló dưới ánh đèn , tiện một thể rướn người đánh dấu một cái điếng người .
Cả đêm hôm đó ,ngoài tiếng hét ai oán của ai kia , thì chúng ta còn nghe được cả tiếng khóc của gã tù tội nào đó .
- Tao bắn tiền rồi , hàng đâu !
Dưới ánh đèn đường của 1 con hẻm nhỏ , tàn thuốc còn đỏ bay theo gió , ánh sáng yếu ớt từ tàn thuốc mờ ảo chiếu hồng lên một nửa đôi mắt người còn vương tơ máu .
Kịch !
Chiếc hộp sắt được đặt xuống nặng nề trên mặt đất , tên kia cúi xuống định sờ vào chiếc hộp , ngay lập tức bị tên kia dùng chân dẫm lên chiếc hộp
người đàn ông đội mũ nỉ rút điện thoại trong túi áo ra , xem xét một lúc gật nhẹ rút chân về , người lần nữa cúi xuống nhặt, một bàn tay nhanh nhẹn búng cây thuốc còn cháy dở trên miệng hắn xuống đất , dùng chân dẫm lên đó không thương tiếc
- Chậc chậc , muốn chết sớm thì đi chỗ khác , chú còn non và xanh lắm!
Nói xong người đàn ông quay người rời đi , chiếc xe cheverlot sáng đèn một tiếng gầm rú vang lên mất hút vào trong màn sương đêm .
- Hừ , cái thằng điên !
Hắn lầm bầm vừa khệ nệ bê chiếc hộp cồng kềnh lên bỏ vào trong xe .
- Hừ , có mày tao sẽ không còn đơn độc 1 mình nữa !