Hiểu Thiên được gọi về nhà , Phượng Vũ từ thái độ lạnh nhạt hôm trước hôm nay thay đổi 360 độ yêu quý cười niềm nở , nếu như là ngày trước đây cậu còn cảm thấy nó thật , còn bây giờ...
Hiểu Thiên vẫn đáp lại ông bằng nụ cười , Phượng Vũ không ảo giác cũng nhận ra nụ cười của con ông ta không phải là thật lòng , nó gượng gạo . Phượng Vũ bây giờ chỉ chấp nhận là nó là thật , ông ta không trong mong quá nhiều sau những việc ông ta làm với mẹ con Hiểu Thiên .
- Con trai , tối nay nhà Tuyết gia mời chúng ta đến dự tiệc ! Ta đã cho người chuẩn bị lễ phục cho con rồi !
- Là tiệc gì vậy bố ?
- Là tiệc gia đình !
- Gia đỉnh , có nghĩa là cả vợ cả con cũng đến đúng chứ ?
- À.. Ừm...
Phượng Vũ liên tưởng tới vợ mình hôm trước , nhắc đến ông không thoải mái
- Mẹ con đang trong bệnh viện , không thể đi được mà phải không ? Tiệc gia đình chỉ cần có con cái theo là được !
- Còn anh Mạnh ? Anh ấy cũng đến chứ ?
- Có , nó sẽ đến !
Ông ta chưa thể nói cho cậu sự thật được , nếu nói ra người gặp bất lợi sẽ vẫn là ông ta mà thôi.
- Xin phép bố con lên phòng !
- Ừ ừ , con đi đi !
Hiểu Thiên vừa đứng dậy , Trữ Mạnh đã đến từ lúc nào .
- Anh hai về rồi kìa bố !
Trữ Mạnh thấy Hiểu Thiên còn thấy hai người bọn họ không xích mích , sự bất an trong lòng Trữ Mạnh càng tăng lên.
- Bố , em , con về rồi ! Thiên , em đi chơi về rồi không báo anh một tiếng !
- Anh bận việc như vậy em không dám làm phiền anh , dù sao em cũng tự lập được đâu phải trẻ con nữa đâu! Mà anh về rồi thì em cũng lên lầu thay đồ bố mua cho em ! Đồ bố mua lúc nào cũng đẹp cả !
Hiểu Thiên vừa đấm Trữ Mạnh một bên , bên còn lại tỏ vẻ hiếu thuận với Phượng Vũ, ngoan ngoãn lên lầu .
- Trữ Mạnh, hèm ! Con về đúng lúc lắm! Tối nay nhà Tuyết gia mời chúng ta đến dự tiệc ! Con lên thay đồ đi !
- Tiệc gì ?
- Nhà được mời sẽ đem con cái đến dự ! Là tiệc gia đình!
- Con có đồ rồi chứ ?
Phượng Vũ hỏi một câu khiến Trữ Mạnh ngớ người
- Đồ gì chứ ?
- Là đồ để đi dự tiệc ?
- Làm gì con biết có tiệc mà chuẩn bị , bố mua cho Hiểu Thiên , mà không có cho con sao ?
- Ta... Ta cứ tưởng con phải có rồi ! Còn Hiểu Thiên nó thì không ! Nên ta mua cho nó rồi !
Trữ Mạnh không cam tâm , Trữ Mạnh nuốt cục tức vào trong
- Để con đi chuẩn bị ! Dù sao bố cũng đâu biết gu con là loại gì đâu ! Thế cũng ổn !
Trữ Mạnh lướt qua người Phượng Vũ, không quên liếc xéo ông ta
" Phượng Vũ ông dám chơi tôi , đừng trách Mạnh tôi ác độc với cha con nhà ông , cứ chờ đó "
- Ông chủ , làm vậy có quá đáng quá không ?
- Nó lớn rồi , để nó tự lo , nghe rồi đó , nó nói ta không biết gu của nó là gì ? Thế là tốt !
- Vậy...
- Đủ rồi ! Cậu hôm nay nhiều chuyện quá đấy thư kí Lee !
- Vâng ! Tôi xin lỗi !
- Chuẩn bị xe cộ , đừng để chậm trễ !
- Vâng !
Hiểu Thiên về phòng của mình , vừa bước vào ngay tại giữa phòng một con ma nơ canh vận bộ đồ vest trắng chễm chệ đứng giữa phòng , Hiểu Thiên không vui không khó chịu , cậu đứng nhìn chằm chằm nó một lúc , chưa đi tới chỗ nó , cậu đi tới ngăn tủ lấy cây kéo và hộp màu nước trong đó ra ....
19h40 phút tối , xe gia đình đến , Trữ Mạnh cùng Phượng Vũ đứng dưới lầu chờ Hiểu Thiên quá tam ba bận Trữ Mạnh lại giương cái đồng hồ BK giá 50.000 usd của hắn lên , Trữ Mạnh bắt đầu cáu bẳn càu nhàu
- Hiểu Thiên làm gì mà lâu quá , 8h là tiệc bắt đầu rồi ! Cái thằng ẻo ..
Nói đến đoạn Mạnh thấy Phượng Vũ đang liếc xéo hắn ta , Mạnh nuốt nước bọt như nuốt câu ban nãy vào trở lại , Phượng Vũ chọc chọc cái gậy xuống nền đất
- Nó làm cái gì mà lề mề quá vậy , bình thường đâu có như vậy ! Trợ lý cậu lên xem nó thế nào rồi gọi nó xuống nhanh chân lên !
- Không cần phải gọi , con xuống rồi !
Phượng Vũ nhìn Hiểu Thiên ông ta choáng ngợp, Trữ Mạnh không hiểu gì chỉ chăm chăm nhìn vẻ biểu cảm của Phượng Vũ, Hiểu Thiên thong thả đi xuống dưới , Phượng Vũ nhìn cậu bận đồ , cả bất ngờ lẫn không hiểu
- Th.. Thiên , bồ đồ này .. Làm sao ..
- Con cải tiến nó lên một chút ! Bố thấy thế nào đẹp chứ !
Nguyên một cây vest màu trắng Phượng Vũ sáng nay còn đang ngắm bây giờ chi chít toàn hình vẽ lá tre thúy tề một màu bạc xám hắt lên đó , nhưng ông ta nhìn kĩ càng phát hiện điểm thích thú , gật gù cho qua lệ
- Vậy được rồi , hai đứa lên xe đi !
Hàng ghế sau mở cửa , hay thế nào hai anh em định lên cùng lúc , Hiểu Thiên cười nhẹ
- Anh hai nhường anh cả lên trước !
- Đâu , anh cả phải nhường em út chứ !
Trữ Mạnh đâu dạng vừa , tình anh em giả tạo được gây dựng lên ngay tại chỗ
- Đủ rồi , hai đứa mà không lên thì đi bộ đi !!!
Phượng Vũ quát
Cuối cùng ai sinh trước lên trước ai sinh sau lên sau .
" Thằng nhãi ranh , mày cứ chờ ông xử mày "
" Mạnh còm , anh cứ chờ lấy xem tôi chuẩn bị cho anh món quà gì đặc sắc!