Tử Khuynh nói qua chuyện này với Hoàng Vi
- Em biết chị không thích có người khác bên cạnh em mà ?
Hoàng Vi bày tỏ rõ vẻ ghen tuông
- Em thấy bình thường. Dù sao so với chúng ta con bé chỉ là người thường , cũng không thể thích em được !
- Em là Tử Khuynh, Trần Tử Khuynh, nhìn em đi , học giỏi thông minh lại xuất chúng ,con bé mà không thích em mới là lạ !
- Chị cứ làm như ai cũng yêu nữ giới như chúng ta không bằng!
Khuynh ngồi bóc hột lạc nói chuyện rất thảnh thơi
- Em là một cô gái hoàn hảo Tử Khuynh, em là người duy nhất khiến chị hay cả Miles yêu em đến si tình đó ! Miles ..cậu ta không phải kiểu người nhìn cái là yêu ,cậu ta thẳng thắn nhưng nhìn cách cậu ta đối xử với em đi ! Không phải là bạn mà là yêu ! YÊU !
- Miles là Miles , Kỳ là Kỳ , Miles ngay từ đầu không xem em là bạn rồi ! Còn cô bé này đơn thuần hơn! Có tính đến cái thích em thì cũng là ngưỡng mộ thôi ! Bình thường !
- Chị vẫn không thích !
- Em tin tưởng chị ,chị cũng tin tưởng em đi chứ ! Em là cô nàng 1000 tuổi rồi , còn ai có thể yêu em thêm ngàn năm nữa đây !
Hoàng Vi phụng má
- Là chị !
- Bé ngoan giỏi lắm! Mà Thế Long bên đó sao rồi ? Em thấy anh ấy có vẻ khá lạ ,ngoài việc gọi hỏi thăm ra thì..
- Ồ ,cậu ấy bận với bạn tình của mình !
- Bạn tình ?
- Nhà cậu người yêu đó là một gia tộc giàu có , nghe nói bên cậu ta gặp chuyện tranh chấp tài sản kế thừa! Anh của em đang tính kế cứu người đó !
- Trước đây anh Long hay mắng em chõ mũi vào chuyện người khác không yêu mình ,bây giờ có vẻ nghiệp tụ vành môi !
- Khi yêu là thế ! Chị...nhớ em !
Hoàng Vi nói
- Em cũng vậy !
- Thật sự chị vẫn chưa tán thành chuyện đó đâu !
- Em biết rồi , ngủ ngon nhé ! Yêu chị !
- Chị vẫn muốn nghe trực tiếp hơn, yêu em ngủ ngon nhé ! Chụt !
- Bye !
Tử Khuynh cúp máy , cô nằm thả người trên giường , lười biếng vuốt màn hình máy , không ngờ đến người mà cô kèm học lại là Nguyệt Kỳ, một cô nàng thuộc dạng người cô không muốn .
- Để xem ! Mình vẫn chưa cho cô bé đó phương thức liên lạc , hừm ! Tốt đó ! Để xem !
Sáng ngày hôm sau.....
- Tử Khuynh! Cậu ăn sáng chưa ?
Nguyệt Kỳ đến thấy Tử Khuynh đang ngồi trong lớp đọc sách nên hỏi ,cô nàng sau khi biết năng lực thực của Tử Khuynh không thể ngủ nổi cả đêm hôm qua nhưng vẫn rất tươi tỉnh.
- Tôi ăn... À...tớ..! Ăn rồi !
Tử Khuynh quên mất bản thân mình hiện tại đang là một cô bé 17 18 tuổi
- Cậu không cần phải ..chỉnh xưng hô đâu ! Dù gì thì cậu cũng là một bậc tiền bối hơn tớ nhiều ,rất nhiều ,rất rất rất
- Đủ rồi ! Chung chung là một ít , vậy ...cậu không đi tuần à ?
- À ,vẫn chưa đến giờ mà ! Buồn cười thật đấy ...
- Cười gì ?
- Cậu biết đấy ..về ...cậu ! Ý tớ không phải là cười cậu mà là việc cấu giấu chuyện cậu là người giỏi nhưng phải che giấu bản thân mình còn tớ thì nghĩ tớ ...cậu kém ! Xin lỗi !
Nguyệt Kỳ suýt xoa bày tỏ lòng xin lỗi ,Tử Khuynh cũng không biết nên nói gì trong cái hoàn cảnh mà cô không hề biết trước này ,khác hẳn với những lần cô gặp phải trước đây
- Không sao ,tớ không để bụng chuyện đó ,cũng là lỗi phần lớn do tớ!
- Mẹ tớ hỏi cậu là chiều nay đến nhà tớ rồi dùng bữa luôn nhé ! Mẹ tớ làm món tủ của mẹ và nó rất ngon !
- Ừ ,cũng được ! Miễn là nó ngon thì tớ đi !
- Tuyệt ! Vậy nhé !
Nguyệt Kỳ phấn khích đáp
- Hồi nữa vào học gặp nhau sau nhé ! Tớ phải đi rồi !
- Được , lát gặp!
Tử Khuynh nói rồi cắm mặt vào đọc sách tiếp , cô không muốn để ý chuyện khác linh tinh này ,trong lớp không có ai cả ,mọi người đều đi ra ngoài hết cả rồi còn mình cô thôi ,chẳng biết là vì lớp quá yên ắng nên có người lạ vào trong lớp cô, ánh mắt lén lút , đi nhanh tới bàn của cô ,đút cái túi vào trong hộc bàn của cô , người này chỉ mải chú ý bên ngoài mà không biết có Tử Khuynh đang hiện diện ngay đây
- Chào buổi sáng !
Tử Khuynh chào một tiếng làm cậu bạn giật hết hồn
- Aaaaaaaaaa !
- IM ĐI ! ĐIẾC TAI QUÁ ĐÓ !
- Cô..cô ...cô đang làm gì ở đây vậy ?!
- Tôi là học sinh trong lớp này ,câu đó là tôi phải hỏi cậu mới đúng ,cậu đang làm gì trong này vậy !??
Cậu bạn kia lúng túng , chẳng biết trả lời làm sao ,cậu ta không ngờ tới cô lại hiện diện ở đây ,phá bĩnh kế hoạch của cậu
- Nếu không nói tôi sẽ không cho cậu đi mà còn la lên đó !
- Không không , tớ nói tớ nói !
Soạt !
Cậu bạn rút cái bịch túi ban nãy vừa nhét vào học bàn của Tử Khuynh ra ,banh ra cho cô xem.
- Đây là..đồ ăn sáng tớ mua cho Nguyệt Kỳ, tớ yêu thầm cậu ấy nhưng ngại tỏ tình nên mới dùng cách này để tỏ tình dần ! Xin cậu đấy ,tớ thề tớ không có ý khác khi vào đây !
Cậu bạn làm dấu thề với chúa
- Được rồi , cậu để đó đi ! Nhưng nếu Nguyệt Kỳ có đến hỏi thì tôi biết trả lời làm sao được ?
- Cậu có thể tìm đại lí do nào đó mà !
- Cậu dốt lắm, cậu làm vậy chỉ tổ phí tiền phí sức mà thôi , cứ mạnh bạo tỏ tình đi ! Cậu gửi quà mà người nhận không biết mặt cậu thì chẳng phải công cốc , ai biết cô ấy ngày mai yêu người khác thì cậu cam chịu à ?
- Tớ...tớ... Biết vậy nên tớ mới ghi tên tắt lên bịch túi , hi vọng sau này có cơ hội sẽ công khai với cô ấy !
Tử Khuynh lắc đầu ngán ngẩm
- cậu chán lắm chán lắm! Nhát quá !
Anh bạn mặt như bánh bao thiu xịu mặt xuống ngồi xuống ghế chán nản
- Haizzz , biết làm sao được ! Cô ấy giỏi thông minh lại là mỹ nhân của trường ,còn tớ...chẳng có gì cả !
- Cậu còn chưa biết cậu làm được gì mà ? Cứ thể hiện từ từ , đừng làm vậy nữa ! Tôi nhìn còn chán !
- mà sao cậu lại ngồi đây ? Tớ chưa bao giờ gặp cậu cả nhỉ ?
- Là học sinh mới! Hân hạnh và bla bla..
- Cậu kì quặc thật đấy !?
- Tôi còn hơn thế !
Tử Khuynh cười nhếch miệng ,cậu bạn chẳng hiểu sao lại thấy quý cô , có lẽ là vì cô không phải kiểu tọc mạch mà rất suồng sã
- Tớ là Phi , Mã Phi! Tớ ở lớp 12a6!
Mã Phi đưa tay ra bắt, Tử Khuynh cũng thuận theo mà bắt lại
- Tử Khuynh ,hân hạnh !
Tùng tùng tùng !
Tiếng trống làm Mã Phi giật mình
- Tớ phải đi đây , rất vui được làm quen nhé ! Bye ! Nhớ là đừng nói chuyện này với ai đấy nhé !
Mã Phi với đôi chân dài vụt bay ra khỏi lớp cô ,Tử Khuynh nhún vai cũng không biết nói gì thêm
- Bạn mới cũng kì quặc!