'"Hôm nay cô thấy thế nào?"
Cố Hành Khiêm vừa mới bước vào phòng bệnh, trên tay là chiếc kẹp tài liệu màu xanh lá quen thuộc.
Đã ngày thứ mười ba Thanh Lam ở bệnh viện, còn vài ngày nữa là tới tết nguyên đán. Nếu không phải bệnh tình quá nghiêm trọng thì mọi người đều xin xuất viện sớm hơn dự tính vì muốn đoàn tụ với gia đình. Vì vậy mặc dù căn phòng có tất cả sáu chiếc giường nhưng lại chỉ có mình Thanh Lam là chưa xuất viện.
Thanh Lam quay đầu nhìn Cố Hành Khiêm, không nói gì.
Cố Hành Khiêm đã quen với kiểu im lặng này của cô, không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại vẫn duy trì nụ cười trên mặt, ở con người anh luôn toát ra một vẻ dịu dàng ấm áp.
Anh bắt đầu tự tay tháo băng cho Thanh Lam, kiểm tra các vết thương xong, cảm thấy không có gì đáng ngại nữa mới nói:
"Được rồi, hôm nay cô có thể xuất viện về nhà được rồi."
Trên mặt Thanh Lam có bốn đường rạch dài, do từng có dấu hiệu nhiễm trùng nên hồi phục rất lâu, hiện giờ vẫn chưa đóng vẩy cứng, nhưng may mắn là đã khép miệng vết thương, chỉ cần bôi thuốc và uống thuốc đều đặn là sẽ hồi phục.
Cố Hành Khiêm nhìn mặt Thanh Lam, phát hiện cô vốn không hề né tránh. Cố Hành Khiêm làm bác sĩ, không phải lần đầu tiếp nhận một bệnh nhân bị thương ở mặt, có người mới bị rách một vết đã hét ầm lên, đây cũng là lần đầu anh thấy một người bình tĩnh giống Thanh Lam.
Tựa như vết thương trên mặt và cô vốn chẳng liên quan gì đến nhau.
Mười ngày sống ở bệnh viện rất yên ổn, mặc dù chán ghét không khí của bệnh viện, nhưng cô phải thừa nhận nó thoải mái hơn ở căn biệt thự tối tăm kia.
Giống như một giấc nghỉ trưa yên ả vô tình tràn tới, hiện tại đã tới lúc kết thúc.
Trước khi Cố Hành Khiêm mở cửa bước ra ngoài, Thanh Lam gọi anh:
"Bác sĩ Cố."
"Hửm?"
Hiếm khi Thanh Lam mới chủ động gọi anh một tiếng bác sĩ Cố này, vì vậy anh hơi bất ngờ, nhưng cũng có chút vui vẻ trong lòng.
Thanh Lam ngước mắt nhìn anh.
"Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi."
Mười ngày qua ở viện tuy không giao tiếp với người khác, tới bác sĩ điều trị Cố Hành Khiêm cũng chẳng có cơ hội nói được với cô mấy câu, nhưng Thanh Lam biết anh đã đặc biệt quan tâm cô rất nhiều.
Nếu không phải thế, thì giường bệnh của cô đã không được mắc rèm che.
Cố Hành Khiêm biết Thanh Lam sợ người lạ, luôn cảm thấy không an toàn, đã nhờ hộ lý mắc thêm một tấm rèm vải màu xanh.
Giường bệnh của cô ở sát góc tường, một bên hướng ra cửa sổ, còn lại bị rèm vải quây vào, chỉ khi ở góc riêng của mình như thế, Thanh Lam mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Cố Hành Khiêm cười lên trông càng anh tuấn hơn: "Đừng khách sáo."
Đều là anh tình nguyện muốn giúp cho cô gái nhỏ. Không hiểu tại sao, nhưng Cố Hành Khiêm luôn cảm thấy muốn tiến gần Thanh Lam hơn một chút.
Thanh Lam có lớp phòng thủ quá kiên cố, sẵn sàng sống chết với ai dám xông vào thế giới nội tâm của cô, hôm nay nhận lời cảm ơn của Thanh Lam, Cố Hành Khiêm cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Nếu có một ngày tôi có thể tự do, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa cơm. Thanh Lam nghĩ như vậy, nhưng cô không nói ra, vì cô không dám chắc bản thân mình liệu còn có được một ngày như thế hay không.
Thanh Lam lặng lẽ nhìn Cố Hành Khiêm mở cửa rời khỏi phòng, cô lại nhìn ra cửa sổ ngay bên cạnh.
Thanh Lam nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, trời âm u không có nổi một vạt nắng, năm nay thời tiết khắc nghiệt hơn bình thường, mà nỗi đau cô phải gánh chịu cũng nhiều hơn bình thường.
Giữa trưa, Thanh Lam xuất viện trở về, cả căn biệt thự bốn lầu vắng vẻ không một bóng người.
Dương Minh Trác có lẽ đã tới công ty, còn Vân Nhã và Kim Loan chắc ra ngoài ăn trưa bởi vì không có người nấu.
Vào nhà, đập vào mắt trước tiên kệ để giày dép vô cùng lộn xộn, Thanh Lam không nghĩ một người ưa gọn gàng sạch sẽ như Dương Minh Trác lại có thể chịu được cảm giác bừa bộn này.
Cô mới đi tới phòng khách, một giọng nói vang lên phía sau
"Vân Nhã có nhà không?"
Xuất hiện là một người đàn ông, gã mặc quần bò rách và áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm một cái sơ mi hoa văn màu nâu, mái tóc rối bù, ngũ quan cân đối hài hoà nhưng thần sắc trên gương mặt lại bộc lộ vẻ hung ác.
Sau khi hắn thấy Thanh Lam quay người, phát hiện gương mặt cô quấn băng trắng thì cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền hất hàm hỏi: "Vân Nhã đâu rồi?"
Ban nãy Thanh Lam đi vào quên không khóa lại cổng, vì vậy người này mới có thể tùy tiện vào tới tận cửa nhà, Thanh Lam lắc đầu: "Cô ta không có ở đây."
Nghe thấy Thanh Lam nói xong lập tức giận dữ quát: "Nói dối."
Sau đó xông tới định đi qua Thanh Lam để lên lầu tìm người, Thanh Lam bắt được cánh tay của anh ta.
"Anh làm gì vậy, đây là nhà tôi. Anh như này là đột nhập bất hợp pháp."
Nói xong câu này, chính Thanh Lam cũng hơi sững sờ, trong vô thức cô đã bật thốt ra rằng đây là nhà mình, hóa ra cô vẫn chưa buông bỏ ý niệm coi đây là nhà của mình.
Đúng là nực cười.
Đối phương nhân lúc Thanh Lam còn đang suy tư thì hất mạnh ta ra, Thanh Lam mất đà loạng choạng về sau, còn hắn vội vã hướng tới cầu thang, bước chân to và vững vàng, miệng liên tục quát lớn: "Vân Nhã. Vân Nhã con mẹ nó cô đừng có mà trốn."
Người kia càng nói càng hung tợn, giống như chỉ cần Vân Nhã xuất hiện trước mặt hắn lúc này thì nhất định sẽ không ngần ngại cho cô vài bạt tai.
"Vân Nhã, cô mau ra đây."
Thanh Lam đuổi tới lầu hai, người đàn ông kia bực bội đá tung cửa mấy căn phòng.
"Vân Nhã, cô dám trốn tôi sẽ nói cho hắn biết cái thai cô đang mang là của tôi."
Sau câu nói này dường như không gian xung quanh bị chững lại, người đàn ông đột nhiên bất động, trong lúc giận dữ không ngờ lại lỡ miệng nói ra một việc quan trọng như vậy.
Mà Thanh Lam đang đứng ở đầu cầu thang tất nhiên cũng đang yên lặng nhìn gã chăm chăm.
"Cô..nghe thấy gì rồi?"
Khí thế ban nãy suy nhược hẳn, gã ta ngờ vực hỏi một câu, nhưng chính gã cũng biết lời này chắc chắn là thừa thãi, ban nãy gã ta gào to như thế, cho dù ở dưới tận tầng một cũng nghe thấy. Đừng nói khoảng cách hiện tại của gã và Thanh Lam chỉ khoảng năm mét, hắn đứng ở hành lang trước cửa một căn phòng trên tầng hai, Thanh Lam đứng bất động ở đầu cầu thang.
Sau đó, đồng thời với lúc Thanh Lam quay người bỏ chạy thì bước chân của gã ta cũng ngay lập tức dịch chuyển, đuổi theo phía sau cô.
"Con ranh con, mày mau đứng lại đó."
Vết thương trên người vẫn đang trong quá trình hồi phục, bây giờ bởi vì theo hoạt động gấp rút của cô mà đau như muốn nứt ra.
Nhưng Thanh Lam cô rất sợ thái độ hung hăng của gã đàn ông xa lại này, nên vẫn cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy, ra khỏi cổng lớn, vọt thẳng tới đường chính.
Đằng sau gã đàn ông phóng tới, chỉ còn cách vài bước chân, miệng liên tục chửi thề, quát tháo.
"Mày đứng lại đó cho ông."
Két!!!!
Tiếng xe phanh gấp làm Thanh Lam giật mình sợ hãi, phát hiện mình chỉ cách đầu mũi xe đen bóng có hai bước nhỏ. Người đàn ông trung niên từ trong xe hạ cửa kính ló đầu ra, ông lớn tiếng tức giận.
"Cô gái, cô đi không nhìn đường sao? Suýt nữa thì đã..."
Thanh Lam ngước mắt nhìn lên, ánh mắt vẫn còn lộ rõ sự hoảng hốt, có phần yếu đuối bất lực, khiến tài xế lái xe cũng sững người, không biết có nên trách móc thêm vài câu hay không.
Thanh Lam vội vàng vòng qua đập cửa kính xe bằng hai tay, liên tục nói:
"Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với."
"Hả?"
Tài xế nhíu đôi lông mày, dò xét người phụ nữ đang luôn miệng kêu cứu, kính xe cũng được hạ hẳn xuống.
"Cứu tôi, hắn định gϊếŧ tôi."
"Mày còn dám chạy."
Thanh Lam vừa nói xong, gã đàn ông hung hăng đã đuổi tới nơi, đay nghiến nhả ra một câu, ngay lập tức vươn tay nắm lấy mái tóc của Thanh Lam, giật ngược lại.
Da đầu truyền tới một trận đau buốt, Thanh Lam khẽ la một tiếng, gã đàn ông vẫn tiếp tục phun ra những câu từ khó nghe.
Gã định lôi Thanh Lam đi, đột nhiên cửa sau của chiếc xe mở ra, cổ tay Thanh Lam được một bàn tay giữ lấy, không dùng nhiều sức, nhưng năm ngón tay trắng gầy bao bọc hoàn toàn lấy cổ tay của cô, kéo cô quay trở lại.
Gã đàn ông thấy thế, trợn mắt quát vào trong xe:
"Mày muốn gì, đây là vợ tao. Chuyện gia đình tụi tao mày quản được à?"
Trôi chảy như vậy, cứ như đây không phải lần đầu gã ta dùng mưu hèn kế bẩn này để bắt ép một cô gái.
"Ê, rác rưởi."
Đột nhiên có giọng nói vang lên. Gã côn đồ theo phản xạ nhìn về phía nơi phát ra giọng nói, gã còn chưa kịp đánh giá người đàn ông mới bước ra từ cửa phía bên kia còn chiếc xe để áp sát người gã thì đã cảm nhận được họng súng đen đang dí thẳng vào ngực trái của mình.
Cạch!
Súng đã lên nòng. Chủ nhân của khẩu súng mặc quần âu, sơ mi đen, dáng người cao lớn, lông mày đen rậm hơi nhướn lên, lộ vẻ ngang tàn bất kham, hất hàm, khóe miệng nhếch một đường lạnh lẽo, cao giọng hỏi tên côn đồ:
"Nếu tao thích quản thì sao?"