Thanh Lam nhìn Từ Vĩ Thanh trả lời: "Đương nhiên là em biết."

Sáu mươi hai ngày, cô đếm từng ngày từng ngày trôi qua bên cạnh Dương Minh Trác, mỗi một ngày nhìn qua đều tưởng rất bình thường, nhưng thực chất lại trải qua vô vàn xúc cảm hỗn độn, ngũ vị tạp trần.

Từ Vĩ Thanh rửa xong bát, anh cầm chiếc khăn khô treo ở bên cạnh để lau tay, sau khi quay ra nhìn Thanh Lam mới nói:

"Thanh Lam, tôi phải nhắc nhở em. Đây là trò chơi, nhưng không phải trò chơi trẻ con."

Nếu như thua, cái giá phải trả sẽ là không nhỏ.

Thanh Lam cụp mi, trên vẻ mặt thoáng sự đấu tranh, mặc dù cô có giấu diếm thế nào thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Từ Vĩ Thanh.

Từ Vĩ Thanh đi lại, anh chống tay xuống mặt bàn, hơi ngả người về phía cô rồi nhìn cô một cách trực diện:

"Em không nỡ sao?"

Thanh Lam lắc đầu, trong nụ cười liễm diễm phô ra được tô điểm thêm một tầng giễu cợt.


"Không." Cô khẳng định chắc chắn với Từ Vĩ Thanh, cũng là khẳng định chắc chắn với lòng mình.

"Không thì tốt." Từ Vĩ Thanh bây giờ mới thôi dùng ánh mắt âm trầm nhìn Thanh Lam, anh đứng thẳng người.

Thanh Lam cũng đứng lên theo Từ Vĩ Thanh, cô nói với anh: "Từ thiếu, anh đã hao phí bốn năm cho em, em nhất định sẽ không làm bất cứ điều gì khiến anh không hài lòng. Thế nhưng mong anh hiểu rằng em cũng có tính toán cá nhân của mình."

Thanh Lam vẫn còn không vui về việc Từ Vĩ Thanh đột nhiên cho người gây chuyện với Dương Minh Trác. Mặc dù cách của anh xét về mặt nào cũng đều rất hợp lý, lại giúp cô không cần động tay động chân thêm cũng tạo ra được thù hằn sâu sắc giữa Dương Minh Trác và Đại Đức Thăng. Thế nhưng một người đang chơi cờ kiêu ngạo đương nhiên không muốn người ngồi xem chỉ chỉ trỏ trỏ dạy mình phải chơi thế nào, Thanh Lam chính là như thế.


Từ Vĩ Thanh nhìn đôi mắt ương bướng của cô mà chẳng hề nổi giận, ngược lại anh thuận theo ý cô mà trả lời: "Được. Sẽ không có lần sau."

Từ Vĩ Thanh có thể làm rất nhiều việc vì Thanh Lam, cũng đã làm rất nhiều việc. Có việc cô biết, có việc cô không biết. Anh trước mặt nghe lời cô, nhưng trong lòng vẫn giữ ý niệm riêng.

Thanh Lam nhìn anh dò xét: "Thật không?"

Từ Vĩ Thanh nói: "Thật."

Cũng có thể không thật. Anh chưa bao giờ nhận bản thân là quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, bởi vì chỉ cần là chuyện liên quan tới Thanh Lam, anh nói dối cũng được, thất hứa cũng được, miễn sao không để cô gặp bất cứ trở ngại cũng như sự tổn thương nào.

"Anh Thanh."

Đúng lúc này Cố Hành Khiêm xuất hiện ở cửa, sau khi chào hỏi Từ Vĩ Thanh thì quay qua nhìn Thanh Lam nói: "Thanh Lam, cô cũng ở đây sao?"


Thanh Lam gật đầu với Cố Hành Khiêm. Thấy Cố Hành Khiêm tới, cô định rời đi, nhưng bị Từ Vĩ Thanh giữ lại:

"Nếu em muốn có một thứ giúp Dương Minh Trác tin tưởng vào tình cảm của em không tới quá đột ngột, vậy hỏi Cố Hành Khiêm đi."

Thanh Lam không hiểu ý của Từ Vĩ Thanh, nhưng cô không hỏi. Cho tới khi ba người ra phòng khách ngồi, Thiệu Thúc quản gia cũng đúng lúc trở về, ông đi pha trà ở trong bếp. Từ Vĩ Thanh và Thanh Lam ngồi cạnh nhau, Cố Hành Khiêm ngồi ở ghế đối diện.

Cố Hành Khiêm lấy trong túi áo vest ra một chiếc túi chân không trong sốt chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, bên trong túi đựng hai viên thuốc con nhộng màu trắng.

Anh không đưa cho Từ Vĩ Thanh mà trực tiếp đẩy về phía Thanh Lam: "Thuốc này cho Dương Minh Trác uống gây ra cảm sốt, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, kéo dài khoảng hai ba ngày."
Thanh Lam ngẩn ra nhìn hai viên thuốc nhỏ, sau đó cô bật cười thành tiếng.

Từ Vĩ Thanh nói đúng, đây không phải là trò chơi trẻ con. Bởi vì có đứa trẻ nào lại nghĩ ra những phương thức quái dị như thế này.

Từ Vĩ Thanh muốn Dương Minh Trác đổ bệnh để Thanh Lam có cớ chăm sóc cho hắn, tạo thành cảnh thuận nước đẩy thuyền.

Thanh Lam quay ra nhìn Từ Vĩ Thanh: "Không phải anh đã đồng ý không động tay vào việc của em trước khi em yêu cầu sao?"

Từ Vĩ Thanh trả lời: "Cái này đã được chuẩn bị từ trước thời điểm tôi đồng ý với em."

Thanh Lam nghĩ ngợi mà không nói.

Một lúc cô mới cầm lấy hai viên thuốc lên, nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng nhếch lên.

"Cố Hành Khiêm, tôi không biết bác sĩ còn có tài năng sáng chế thuốc đấy."

Không biết có phải cô có điều bực tức chưa bộc phát hay không, mà Cố Hành Khiêm nghe lời này của Thanh Lam không được vui vẻ lắm.
Cố Hành Khiêm né tránh nhìn thẳng vào mắt Thanh Lam, anh cầm ly trà Thiệu Thúc mới mang ra uống một ngụm cho đỡ khô cổ rồi mới trả lời:

"Thực chất thì có cả sự giúp đỡ của anh Khâm và Bối Ni, nếu không tôi cũng không thuận lợi như vậy."

Cố Hành Khiêm không giỏi nắm bắt cảm xúc của Thanh Lam, nên mãi cho tới khi Thanh Lam rời đi rồi vẫn còn cảm thấy thấp thỏm không yên.

Từ Vĩ Thanh nhìn ra Cố Hành Khiêm như vậy, anh mở lời: "Yên tâm, cô ấy không giận cậu."

Dương Minh Trác chỉ ở viện đúng một hôm, hôm sau Thanh Lam đã thấy hắn có mặt ở nhà, cổ chân tuy là bị bong gân nhưng không tới mức hắn phải chống nạng như cô nghĩ, hoặc có thể bởi vì đại thiếu gia nhứ hắn quá ngạo mạn, không muốn đổ vỡ hình tượng. Dương Minh Trác đi tập tễnh từng bước.

Thanh Lam nhíu mày nhìn hắn hỏi: "Anh có đi nổi không?"
Tự dưng được Thanh Lam hỏi một câu quan tâm, Dương Minh Trác cảm thấy vừa kì lạ vừa hơi vui vui. Thế nhưng hắn không thể hiện qua nét mặt: "Nếu không đi nổi thì cô đỡ tôi lên à?"

Hỏi như thế thì Dương Minh Trác đã chuẩn bị tâm lý nhận một ánh mắt lạnh lẽo từ Thanh Lam, hoặc cô sẽ cười châm biếm rồi nói ra mấy lời cay nghiệt như mọi lần.

Thế mà không ngờ Thanh Lam lại đứng dậy, đi từ ghế ở phòng khách tới giữa nhà, cũng là vị trí Dương Minh Trác đang đứng: "Tôi đỡ anh lên."

Dương Minh Trác lần đầu tiên cảm giác đoạn đường từ phòng khách lên tầng bốn thực sự quá ngắn.

Hắn chỉ bị bong gân ở chân, chẳng cần cô đỡ cũng sẽ cố gắng đi được, nhưng thời khắc Thanh Lam cầm cánh tay hắn vòng qua vai cô, để hai cơ thể sít sao kề cạnh, thì Dương Minh Trác đột nhiên lại muốn cái chân bị đau nặng hơn một phần.
Trong hai chữ thương hại vẫn có một chữ thương. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Thanh Lam cởi bỏ lớp phòng thủ đầy gai, chấp nhận cho hắn gần cô, Dương Minh Trác nổi lên một cảm giác mới lạ. Ấm áp trong trẻo, lưu luyến vô ngần, nếu có thể ở cạnh nhau như thế này thì cũng tốt.

Mỗi ngày trôi qua, từng giờ từng khắc, Dương Minh Trác nhận ra mình đã không còn một chút bài xích nào với Thanh Lam, mỗi lời hắn nói với cô đều là thật, muốn bù đắp cho cô là thật, muốn cô thu lại nanh vuốt với hắn cũng là thật, xin cô một cơ hội lại càng thật hơn.

Có thể không phải mưu cầu trở thành tình nhân một đời, Dương Minh Trác chỉ đơn thuần cảm thấy Thanh Lam khác những người phụ nữ hắn gặp, khác với cả chính bản thân cô trong quá khứ. Vì khác biệt nên mới bị thu hút, một khi bị thu hút sẽ ngày càng lún sâu.
Dương Minh Trác từng gây ra cho cô quá nhiều sóng gió, trong lòng hắn nhận định không muốn tổn hại tới cô thêm nữa.

Sau khi để cô không còn thù địch với hắn, có lẽ hắn sẽ bình tĩnh để cô rời đi. Cắt đứt mối duyên nợ của hai người bọn họ.

Dương Minh Trác không níu giữ, hắn chỉ đang chuộc tội.

Dương Minh Trác không cầu mong cô tha thứ, hắn chỉ muốn cô an yên. Mà cái an yên ấy chỉ tới khi cô buông bỏ được thù hận với hắn.

"Đến phòng anh rồi." Thanh Lam nói rồi đẩy cửa giúp Dương Minh Trác. Bọn họ đi lên phòng không quá vất vả, nhưng khi cô nhìn Dương Minh Trác thì lại phát hiện gương mặt nam tính của hắn được phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Dương Minh Trác chưa kịp nói cảm ơn thì lại nghe Thanh Lam bảo tiếp: "Tôi đi lấy nước cho anh."

Đây là cơ hội tốt để bỏ thuốc hắn, thời gian còn lại của thời hạn 100 ngày không còn nhiều, Thanh Lam không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.
Dương Minh Trác ngồi ở giường, hiếm khi nhìn hắn yên tĩnh như vậy. Hắn đang chờ đợi Thanh Lam.

Chờ đợi...hai từ này nếu nói ra cho Thanh Lam nghe, nhất định cô sẽ cười đủ.

Sau bốn năm hôn nhân tràn đầy tuyệt vọng hắn gây ra, cùng tất cả những sai lệch nghiêm trọng, hai từ này nực cười biết bao nhiêu.

Hắn đã từng kiêu ngạo như thế, kiêu ngạo tới mức đạp trên tự tôn và quyền hạnh phúc của Thanh Lam, đập vỡ cuộc sống và những ước vọng bình thường nhất mà cô có.

Thế mà giờ này, Dương Minh Trác trong phút chốc trở nên nhỏ bé như vậy.

Hắn chờ đợi cô.

Thanh Lam mang cho hắn một cốc nước đầy. Cốc bằng thủy tinh, bên ngoài có in hoa anh đào hồng nhạt, những bông hoa nhỏ li ti. Dương Minh Trác nhìn một hồi, Thanh Lam cũng nhìn hắn, trong lòng cô thầm nghĩ liệu hắn có thể phát hiện ra ly nước này có điều khác lạ hay không.
Cố Hành Khiêm đã nói thuốc này không có mùi vị, pha vào nước cũng không tạo ra một chút khác biệt nào, nhưng Thanh Lam vẫn không hoàn toàn yên tâm.

Trần Khâm và Cố Hành Khiêm thì có thể tin tưởng, có điều ai mà biết thứ có sự góp mặt của Bối Ni sẽ là thứ bất thường như thế nào.

Dương Minh Trác uống cạn ly nước, hắn nhìn lên thấy Thanh Lam đang trầm tư suy nghĩ, đôi mắt mơ hồ không tiêu cự.

Dương Minh Trác hỏi cô: "Cô sao thế?"

Thanh Lam chớp mắt, cô lắc đầu rồi vươn tay ra lấy lại ly nước trong tay Dương Minh Trác.

Thanh Lam nói với hắn: "Anh ngủ một giấc đi."

Ngủ một giấc, khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ lần nữa đổi khác. Cô dẫn hắn bước gần tới hồi kết của vở kịch này thêm một bước, mà hắn vẫn không hề hay biết gì.

Dương Minh Trác nhìn Thanh Lam ra khỏi phòng, hắn liếm môi, trong nước ban nãy nhận ra một chút vị tanh nhẹ, hình như không đơn thuần chỉ là nước lọc.
Thanh Lam, nếu cô đơn thuần chỉ là vì uất ức nên muốn chơi đùa cho vui, vậy thì Dương Minh Trác sẽ thuận theo cô. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play