"Tiểu thư, cô không thể tùy ý xông vào."

"Buông ra, tôi đến để gặp chủ tịch nhà các người"

Bên ngoài có tiếng huyên náo, một người phụ nữ nhanh chóng xuất hiện trước cửa, vẻ mặt hung hăng phút chốc biến đổi, Vân Nhã nở một nụ cười rạng rỡ, giơ tờ giấy trong tay ra trước mặt Dương Minh Trác.

"Minh Trác, nhìn xem. Em có thai rồi."

Ánh mắt Dương Minh Trác thoáng qua ngạc nhiên, hai hàng lông mày xô lại với nhau, từ ngạc nhiên chuyển thành không hài lòng, anh ngước nhìn Thanh Thuần: "Một người đàn bà cũng không cản được, tôi còn cần cô làm trợ lý làm gì?"

Thanh Thuần bị dọa cho rét run, vội vàng lôi kéo Vân Nhã.

"Ngô tiểu thư, đây là văn phòng làm việc của chủ tịch, người không có phận sự không thể vào đây."

Vân Nhã vùng vằng muốn thoát khỏi Thanh Thuần, quắc mắt lên đầy vẻ hung dữ: "Ai nói tôi không có phận sự, tôi là con dâu tương lai của Dương gia, hôn sự này do đích thân bà Cao Hà Nhiên và mẹ của tôi quyết định. Bây giờ chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt lập tức cử hành hôn lễ."


Thanh Thuần so với vừa rồi còn sợ hãi hơn, nói đùa gì vậy, dám đem hôn lễ ra để thị uy trước mặt Dương Minh Trác, không biết là người thứ bao nhiêu rồi.

Cao Hà Nhiên, mẹ của Dương Minh Trác có tật cứ gặp ai hợp mắt bèn hứa hôn lên xuống, trong vòng một năm trở lại đây, số người phụ nữ bị Dương Minh Trác đánh ra khỏi văn phòng cũng đã nhiều hơn con số ba mươi rồi đó.

Vân Nhã có lẽ cũng biết điều này, vì vậy cô ta cố gắng phô trương ưu thế hơn người của mình.

"Tôi không giống đám người đó. Tôi đã mang thai con của Dương Minh Trác."

Vân Nhã thoát khỏi Thanh Thuần, tiến lại đặt tờ giấy chuẩn đoán lên mặt bàn, cúi người dùng ánh mắt giảo hoạt thăm dò thái độ của Dương Minh Trác.

"Minh Trác, đây là con của chúng ta."

Vân Nhã không giấu nổi sự vui mừng trên khuôn mặt, bởi vì lần này đứa con cô ta đang mang thực sự là của Dương Minh Trác.


Vân Nhã sợ Dương Minh Trác chưa nhớ ra liền nói: "Một tháng trước anh cùng em ở Thất Sắc, tâm trạng anh không tốt, hai chúng ta uống rượu tới nửa đêm thì đi thuê phòng khách sạn."

Một tháng trước? Dương Minh Trác nghĩ ra đó là khoảng thời gian hắn đang phát khùng vì không tìm ra Bạch Thanh Lam, tâm trạng lúc nào cũng rất buồn bực. Nếu không phải phát tiết lên Vân Nhã thì cũng là người phụ nữ khác.

Phụ nữ lên giường với Dương Minh Trác nhiều vô số kể, với Vân Nhã cũng không phải lần đầu, vì vậy hắn sau khi giải tỏa xong thì không quan tâm nữa. Nhưng là Vân Nhã, hết lần này tới lần khác mang thai.

"Không phải của tôi."

Vân Nhã dường như đã liệu trước được tình huống như vậy, sắc mặt cô vô cùng bình thản.

"Minh Trác, y học hiện tại rất phát triển, có thể xét nghiệm ADN ngay cả với thai nhi, nếu anh nghi ngờ thì hãy thử đi cùng em một chuyến."


"Tôi nói không phải, chính là không phải." Dương Minh Trác ngước mắt lên, ánh nhìn như hắc báo, khiến Vân Nhã bất giác sợ hãi. Nhưng sau khi định thần lại, cô ta nói: "Được, anh không nhận cũng được. Mặc dù anh không nhận mình là ba nó, nhưng em không tin mẹ anh cũng không cần đứa cháu này."

Tuy việc hắn từng kết hôn với Bạch Thanh Lam là điều ai cũng biết, nhưng bốn năm qua Bạch Thanh Lam không rõ tung tích, bên ngoài mọi người đều cho rằng bọn họ đã ly hôn. Mà Vân Nhã thì đương nhiên lại càng biết rõ hơn ai hết, rằng Bạch Thanh Lam thực ra đã chết trong đám cháy ở ngoại thành.

Bốn năm qua đi, Vân Nhã cũng không còn là một cô tiểu thư nông nổi bốc đồng, không kiểm soát được cảm xúc nữa. Cô ta vô tình hơn, càng mưu mô hơn.

Bốn năm lên lên xuống xuống chỉ nuôi duy nhất một mục tiêu đặt chân vào Dương gia, làm vợ của Dương Minh Trác, xem ra bây giờ là thời khắc chín mùi nhất, cô ta không thể bỏ lỡ.
"Bỏ cái thai. Cô muốn gì tôi đều cho cô."

Vân Nhã cười haha: "Bỏ cái thai cũng được, nhưng anh phải kết hôn với em."

Dương Minh Trác cau chặt mày: "Trừ kết hôn."

"Vậy em cũng sẽ không bỏ đứa trẻ này." Vân Nhã không chịu thỏa hiệp, chỉnh lại túi xách trên vai.

"Minh Trác, em nói với anh, dù anh có đồng ý hay không, vợ của anh chắc chắn phải là em." Tự tin nói với Dương Minh Trác một câu, Thanh Thuần đứng ở ngoài cửa thần sắc suy sụp thấy Dương Minh Trác đứng bật dậy. Nhìn xem, chủ tịch lại sắp nổi trận lôi đình. Ngô tiểu thư, cô tự cầu phước đi.

"Á! Anh muốn làm gì?" Vân Nhã hét lên khi bị Dương Minh Trác lôi ra khỏi phòng chủ tịch.

"Minh Trác, anh làm em đau. Anh mau buông em ra." Vân Nhã vừa náo loạn, vừa dùng một tay cậy những ngón tay đang siết chặt cổ tay của cô ta. Tay Dương Minh Trác mạnh mẽ giam giữ giống như muốn bóp cho xương cốt ở cổ tay của cô ta vỡ ra như một cái bánh xốp.
"Anh mang em đi đâu?" Vân Nhã hỏi Dương Minh Trác, mắt thấy Dương Minh Trác bấm tầng F.

"Anh mang em lên sân thượng làm gì?" Cô bắt đầu hoảng sợ.

Vì tầng chủ tịch là tầng đã rất gần với sân thượng, nên chưa ba mươi giây Dương Minh Trác đã lôi Vân Nhã ra sân thượng thành công.

"Ra đây." Dương Minh Trác lạnh lùng ra lệnh, sức lực của hắn quá lớn, dù Vân Nhã có chống đối thế nào thì cuối cùng vẫn bị Dương Minh Trác lôi đi như một chiếc bao tải, lôi mãi ra gần kề với lan can sân thượng.

Chiều tà, nắng mặt trời đã tắt ngấm, ở trên cao gió thổi mạnh bất thường làm mái tóc được chăm chút tỉ mỉ của Vân Nhã bay tán loạn, giọng của cô bị tiếng gió át đi một phần nào đó: "Minh Trác...anh...anh muốn làm gì?"

Không phải đúng như điều Vân Nhã đang nghĩ, Dương Minh Trác muốn gϊếŧ cô sao.
Dương Minh Trác đẩy Vân Nhã tới sát lan can, chỉ cần nhích thêm một chút nữa là cả người cô sẽ bổ nhào xuống bên dưới, xé gió rơi tự do, trong chớp mắt từ một người thành một đống thịt máu bầy nhầy.

"Cô muốn bỏ đứa bé, hay muốn rơi từ trên này xuống?Tự mình lựa chọn."

Thanh Thuần vừa từ bên dưới phi lên đến nơi, sợ chủ tịch nhà mình kích động gϊếŧ chết người phụ nữ kia, bây giờ nhìn thấy cảnh trước mặt mà thần sắc trắng nhợt. Vội vã lên tiếng: "Chủ tịch, chủ tịch anh bình tĩnh. Giao cho tôi xử lý."

Thanh Thuần định tiến lên nhưng bị Dương Minh Trác quát: "Cô đi xuống dưới!"

Thấy Thanh Thuần không chịu nhúc nhích, vẻ mặt Dương Minh Trác càng đáng sợ hơn: "Điếc sao?"

Thanh Thuần khổ sở quay người, chậm rì rì nhích từng bước đi. Sân thượng lại chỉ còn lại Dương Minh Trác và Vân Nhã. Vân Nhã bị dọa sợ quá độ, bây giờ nước mắt giàn dụa.
"Nói. Tôi chưa nghe được câu trả lời của cô." Dương Minh Trác cười nửa miệng, chẳng có chút vui vẻ nào, chỉ toàn cảm giác gϊếŧ chóc đáng sợ. Vân Nhã lắp ba lắp bắp trong hai hàng nước mắt: "Em bỏ. Em bỏ là được. Không cần anh phải làm tới bước này."

Dương Minh Trác nghe Vân Nhã nói bây giờ mới buông ta, cô ta trượt xuống đất, suy sụp tinh thần.

"Ngô Vân Nhã, nếu cô còn dám cợt nhả với tôi thì kết quả sẽ không dừng ở ngang chừng như hôm nay."

Trước khi Dương Minh Trác quay đi hắn nghe thấy Vân Nhã gào lên phía sau: "Minh Trác, có phải anh còn nhung nhớ con đàn bà Thanh Lam."

Vân Nhã thu hết can đảm mà nói chuyện với hắn vào giờ phút này, bởi vì cô cảm thấy không cam tâm một chút nào.

"Trước kia anh đối xử với Bạch Thanh Lam như thế, nếu may mắn còn sống tới tận bây giờ thì cũng nhất định hận chết anh."
Dương Minh Trác dừng chân mấy giây, Vân Nhã nói xong rồi mới thấy sợ, nghĩ rằng nếu Dương Minh Trác quay lại bây giờ thì liệu hắn có ném cô từ trên này xuống thật hay là không.

Nhưng Vân Nhã đã lo lắng quá nhiều, Dương Minh Trác không hề nói gì, cũng không quay lại trừng phạt cô vì cô hồ ngôn loạn ngữ, hắn điềm tĩnh bỏ đi.

Tâm trạng bị Vân Nhã phá hỏng, bực bội tới tận chiều tối, Dương Minh Trác tan làm sớm hơn bình thường.

"Lão đại, tôi đã tìm hiểu. Bệnh viện Kangnam bốn năm trước có tiếp nhận ca phẫu thuật của Jessica Evans, hồ sơ cũng được lưu lại. Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật hiện giờ vẫn làm việc bình thường tại bệnh viện, anh ta cho biết người tư vấn Jessica phẫu thuật gương mặt thành như bây giờ là một người đàn ông."

"Có phác họa được dung mạo của người đàn ông đó không?" Dương Minh Trác hỏi.
"Chúng tôi đang cố gắng. Nhưng bởi vì thời gian quá lâu rồi nên anh ta cũng không nhớ rõ, có khả năng sai lệch là rất cao."

"Được, tôi biết rồi. Có gì tiến triển lập tức thông báo lại cho tôi."

"Đã hiểu." - Ứng Thời nói. Dương Minh Trác gỡ tai nghe bluetooth ra, trong lòng có nghi vấn không biết người đàn ông mà Ứng Thời nói rốt cuộc là ai. Người ấy hẳn có quan hệ mật thiết với Bạch Thanh Lam, chỉ cần tìm ra hắn thì sẽ tìm ra Bạch Thanh Lam.

Một tin nhắn được gửi đến đúng lúc này, Cao Hà Nhiên nhắc hắn tối nay là tiệc mừng thọ ông, nếu tới trễ bà sẽ từ mặt hắn. Dương Minh Trác thở dài, không cần bà nhắc, hắn đương nhiên sẽ tự biết sắp xếp để không tới trễ.

Dương Minh Trác lái xe về biệt thự lúc năm giờ chiều, bốn năm qua hắn vẫn giữ thói quen vừa về nhà đã đi tắm, nhưng nếu không phải thời tiết quá lạnh, Dương Minh Trác đều không dùng tới nước nóng, cũng không dùng tinh dầu tắm.
Ban đầu Dương Minh Trác có mời một vài người giúp việc, nhưng không ai pha ra được mùi hương giống như Thanh Lam từng làm, sau đó hắn cho bọn họ nghỉ việc.

Thói quen đôi khi là thứ đáng sợ. Dương Minh Trác vẫn không thoát được khỏi những thói quen khi Thanh Lam còn ở trong biệt thự.

Không phải nhớ nhung, có lẽ nó giống như phụ thuộc hơn.

Trong lúc vô tình, cả Dương Minh Trác và Thanh Lam đều không nhận ra Dương Minh Trác lại là người dai dẳng đối với quá khứ như thế.

Không rõ có phải thù hận sâu đậm đã làm nên điều đó hay không, nhưng hắn chưa bao giờ quên được.

Cuộc điện thoại cuối cùng, Thanh Lam còn thậm chí còn cầu xin hắn. Miệng thì nói lời tuyệt tình lạnh lẽo, nhưng sau khi ngắt điện thoại, Dương Minh Trác đã lập tức cho người của mình đi tới căn nhà hoang kia cứu cô. Đơn giản vì hắn nghĩ, dù có chết cũng phải khiến cô chết trong tay hắn. Bốn năm qua, Dương Minh Trác đã nhiều lần tự hỏi chính mình, nếu lúc ấy người của hắn đến kịp thì có thể cứu được cô không? Nếu người của hắn đến kịp, thì hiện tại cô có ở bên cạnh hắn không? Bọn họ sẽ tiếp tục dùng thái độ gì để đối xử với nhau.

Tất nhiên, không có nếu. Thanh Lam đã biến mất một cách quá sạch sẽ.

Dương Minh Trác vẫn thường xuyên lao đao giữa tỷ lệ sống và chết của Thanh Lam. Có thể cô đã được người khác cứu, cũng có thể cô đã mất mạng.

Giữa tỉ lệ 50/50 hời hợt ấy, Dương Minh Trác không dám nghiêng về bên nào hơn, hắn không biết hắn muốn cô chết hay vẫn còn sống. Chỉ biết miệt mài tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Bốn năm, hôn nhân của bọn họ cũng kéo dài bốn năm, mà Thanh Lam biến mất cũng bốn năm.

Bây giờ mọi thứ dường như lại quay về vạch xuất phát, hoặc ở vạch nối tiếp, hắn không dám khẳng định. Nhưng sau một chuỗi những sự việc liên tiếp xảy ra gần đây, hắn khẳng định Thanh Lam còn sống. Cô chỉ đang nấp ở một góc nào đó, dắt mũi hắn, lừa gạt hắn, thống khoái và đắc ý.
Vân Nhã nói đúng, nếu Thanh Lam quay về, cô nhất định sẽ hận chết hắn.

Dương Minh Trác chỉ tắm qua loa, hắn chọn một bộ âu phục màu xanh đậm, không tìm được cà vạt thắt cùng, hắn vẫn kém trong khoản đó. Cuối cùng Dương Minh Trác không thắt cà vạt, lúc đi qua giá sách, ánh mắt hắn lại vô tình dừng lại ở cuốn sổ màu nâu được dựng đứng lẻ loi ở một ngăn rỗng tuếch.

Nhật ký của Thanh Lam. Nếu không phải dạo gần đây hình ảnh Thanh Lam xuất hiện dày đặc trong cuộc sống của Dương Minh Trác, có khi hắn đã chẳng nhìn tới cuốn sổ này.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn một hồi mà không có ý định mở ra. Điện thoại đột ngột đổ chuông, Cao Hà Nhiên gọi hắn.

"Thằng quỷ này, có biết mấy giờ rồi không?"

"Con đang đi. Mẹ la gì chứ? Loa điện thoại cũng muốn nứt luôn rồi."

"Nhanh lên, còn phụ mẹ tiếp đón khách khứa."
"Vâng."- Dương Minh Trác trả lời rồi đồng thời cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng.

Từ Vĩ Thanh cũng nhận được điện thoại, nhưng không phải Cao Hà Nhiên gọi, mà là Dương Quốc Bảo trực tiếp gọi cho anh.

"Không phải cháu định trốn tiếp đấy chứ?" Dương Quốc Bảo chưa thấy Từ Vĩ Thanh tới, sốt ruột hỏi. Mặc dù theo đúng phép tắc, tiệc mừng thọ của ông nội, cháu trai tham gia là điều đương nhiên, nhưng tình huống bây giờ lại ngược lại, ông nội vì sợ cháu trai tránh mặt khỏi tiệc mừng thọ của mình mà phải gọi điện thoại nhắc nhở.

"Không có. Cháu đang trên đường tới."

"Tốt! Vậy thì ta yên tâm rồi."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play