"Cậu có công nhận hay không thì có liên quan gì? Muốn rút máu trong người tôi để chối bỏ huyết thống?"
Hiếm khi Từ Vĩ Thanh cười mỉa mai như vậy. Trong mắt Dương Minh Trác đã hiện rõ vài phần giận dữ, nhưng hắn không muốn bị Từ Vĩ Thanh đánh lạc chủ đề nên không tiếp tục đôi co với Từ Vĩ Thanh. Trái lại Dương Minh Trác nhìn sang Thanh Lam.
"Bạch Thanh Lam."
Dương Minh Trác bình thản gọi một lần, vậy mà cũng đủ khiến đáy lòng Bạch Thanh Lam phát run.
Bàn tay đặt ở eo cô của Từ Vĩ Thanh đột nhiên hơi siết lại, không biết vì muốn trấn an cô hay muốn tuyên bố chủ quyền.
Dương Minh Trác lại nói với Thanh Lam: "Bạch Thanh Lam, tôi không cần biết cô chạy trốn kiểu gì lại chạy đến nơi này, không biết ngã kiểu gì lại ngã vào vòng tay Từ Vĩ Thanh. Nhưng có vẻ như ở đây quá thoải mái, khiến cô quên mất vị trí của mình, quên mất nơi mình cần phải quay về?"
Dương Minh Trác nới lỏng tay, ly trà trong tay trượt rơi xuống nền, vỡ tan tạo thành âm thanh sắc nhọn như từng lời nói của hắn. Thanh Lam bởi vì hành động này mà ngước mắt nhìn lên, đối diện với Dương Minh Trác, cô nhìn hắn một hồi, sau đó hạ quyết tâm nói:
"Dương Minh Trác, tôi sẽ không theo anh về."
Dương Minh Trác đột nhiên đứng dậy, dáng anh cao lớn che đi tầm ánh sáng, giọng nói lạnh lùng mà công kích:
"Tôi không ép cô theo tôi về, cứ làm những gì cô muốn đi. Nhưng tôi không chắc bà nội của cô sẽ như thế nào đâu?"
Chưa để Dương Minh Trác nâng bước chân đầu tiên rời đi, Thanh Lam đã vùng dậy, cô không kìm chế được tâm tình bất an của mình, vội vàng nói với hắn:
"Đợi đã. Anh không được gây tổn hại tới bà của tôi."
Dương Minh Trác nhếch môi cười, vẫn nâng chân bước về phía cửa, chuyến đi này coi như không uổng phí. Tay Thanh Lam bị một bàn tay rắn chắc khác giữ lấy, Từ Vĩ Thanh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thậm chí đến mức khiến cô thấy đau nhức.
"Em không tin tôi?"
Giọng Từ Vĩ Thanh trầm hẳn xuống. Thanh Lam không đáp, cũng không quay đầu lại nhìn Từ Vĩ Thanh.
Từ Vĩ Thanh lại nói: "Chúng ta đã hứa, đúng không?"
Vào khoảnh khắc tay Thanh Lam trượt khỏi tay Từ Vĩ Thanh, cả bầu trời của anh dường như cũng ngả màu. Từ "xin lỗi" nhỏ xíu trong miệng cô bật ra ngoài ngay lập tức bị gió cuốn trôi, chẳng còn sót lại gì.
Thanh Lam theo Dương Minh Trác rời đi.
Thiệu Thúc - quản gia của Từ Vĩ Thanh tiến lại nói với anh:
"Cậu chủ, tại sao lại để cô ấy dễ dàng rời đi như thế?"
Từ Vĩ Thanh hướng mắt ra cửa, mặc dù ở đó đã chẳng còn nhìn được bóng Thanh Lam. Tiếng động cơ vang tới, sau đó dần dần nhỏ đi, cho thấy xe đã rời khỏi căn hộ.
Từ Vĩ Thanh nói: "Cô ấy vẫn còn chưa đủ hận hắn."
Tình yêu cũng thế, thù hận cũng thế, hoặc là không nên nảy sinh, hoặc là phải tồn tại ở mức độ tuyệt đối.
Từ Vĩ Thanh trầm mặc mấy giây, nói với Thiệu Thúc: "Gọi Trần Khâm và Cố Hành Khiêm tới đây."
Thiệu Thúc gật đầu: "Vâng."
Xe của Dương Minh Trác phóng thẳng một mạch về biệt thự riêng, đã lâu hắn không về nơi này. Đồ đạc vì không có người đụng qua mà cơ hồ bị phủ lên một tầng bụi mỏng.
Dương Minh Trác kéo Thanh Lam lên tầng trên, ép cô đi vào phòng ngủ của hắn.
Căn phòng bao trùm bởi một tầng không khí nặng nề ngột ngạt. Thanh Lam đứng ngay trước mặt hắn, bằng xương bằng thịt, đôi mắt thậm chí còn đang trừng lên, đầy phẫn uất cùng với không cam tâm nhìn thẳng vào Dương Minh Trác.
Dương Minh Trác cười lạnh: "Bạch Thanh Lam, thật không ngờ."
Hắn nói, rồi dồn cô vào sát góc tường: "Thật không ngờ cô còn dám câu kết với thằng đàn ông đó để lừa tôi một vố. Giả chết? Haha, mẹ nó!"
Dương Minh Trác giận dữ đỉnh điểm, không tiếc lời chửi thề.
Ngược lại, Thanh Lam bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, sau mấy giây đấu tranh quyết liệt, cuối cùng Thanh Lam cũng thu can đảm nói một câu:
"Dương Minh Trác, chúng ta ly hôn đi!"
Từ chữ từng chữ kiên định, chậm rãi thoát ra từ cổ họng của cô. Dương Minh Trác cười tới mức lạnh lẽo dọa người, đôi mắt hắn tối tăm không có một chút tia sáng nào, bàn tay của hắn siết gương mặt cô, giống như muốn bóp vỡ xương hàm.
"Cô dám ra yêu cầu với tôi? Cô có quyền đó sao?"
"Dương Minh Trác, anh không yêu tôi. Tôi không nợ anh. Hãy cho cả hai sự giải thoát."
Bốp!
Lời nói vừa dứt đã nhận lại được một bạt tai thô bạo từ Dương Minh Trác. Hắn vung tay ra, cô lảo đảo ngã uỵch xuống nền đất lạnh lẽo, giọng của Dương Minh Trác trùng xuống, xen vài phần châm chọc: "Cô còn đòi sự giải thoát. Bạch Thanh Lam, cô đã quên rồi sao? Tôi từng nói sẽ giày vò cô cả đời."
Những ngón tay rắn chắc của Dương Minh Trác vươn tới, kéo tuột sợi dây lụa màu trắng mà Thanh Lam cố tình quấn trên cổ để che đi vòng xăm màu đen.
Dương Minh Trác kéo Thanh Lam tới chiếc gương lớn trong phòng, ép cô nhìn thẳng vào đó, tay hắn chạm tới vòng xăm màu đen ở trên cổ cô.
Dương Minh Trác muốn Thanh Lam phải cảm thấy nhục nhã cùng cực, bắt ép cô phải nhìn nhận chỗ đứng của bản thân.
"Nhìn đi, cô là nô ɭệ của tôi, nằm trong quyền sở hữu của tôi, cả đời đều sẽ như vậy."
Thanh Lam muốn nhắm mắt, nhưng cằm bị Dương Minh Trác siết tới đau, hắn buộc cô phải đối diện với hình ảnh phản chiếu trong gương.
Giọt lệ nóng bỏng cuối cùng cũng chảy ra.
Một giọt, hai giọt...nối tiếp nhau rơi xuống.
Im lìm, lạnh lẽo.
Giờ phút này trái tim của cô, cơ thể của cô, linh hồn của cô, tất cả trong phút chốc hoá thành tấm pha lê mỏng, bị Dương Minh Trác hung hăng đập nát, nát tới nỗi chỉ còn là vụn trắng.
Dương Minh Trác, tại sao hắn lại tàn nhẫn với cô như thế?
***
Nhận được cuộc gọi của Thiệu Thúc, chưa đầy ba mươi phút, Trần Khâm và Cố Hành Khiêm đã có mặt ở căn hộ.
Thiệu Thúc thấy hai người họ thì lên tiếng: "Cậu chủ đang ở trong thư phòng đợi hai người."
Nói xong, Thiệu Thúc quay vào bếp bắt đầu pha trà mới.
Trần Khâm và Cố Hành Khiêm đi thẳng lên thư phòng.
Từ Vĩ Thanh trầm mặc ngồi trước bàn cờ tướng còn đang dang dở, cảm giác như vừa mới đây Thanh Lam vẫn còn ở ngay trong tầm mắt anh, bây giờ đến mùi hương cũng không còn lưu lại.
Thư phòng không đóng cửa, Trần Khâm và Cố Hành Khiêm đi vào trong.
"Mike, bệnh lại tái phát sao?"
Trần Khâm vừa xông vào đã lên tiếng, âm điệu lộ rõ vẻ sốt ruột.
Cố Hành Khiêm lên tiếng chào Từ Vĩ Thanh: "Anh Thanh."
Từ Vĩ Thanh trả lời: "Ngồi xuống đi."
Trần Khâm hỏi trước tiên: "Có việc gì thế? Gọi chúng tôi tới gấp như vậy."
"Thanh Lam theo Dương Minh Trác về rồi."
Cố Hành Khiêm nhíu mày: "Không thể nào!"
Việc Thanh Lam được Từ Vĩ Thanh cứu, mãi cho tới một ngày trước khi tai nạn giả xảy ra, Trần Khâm mới nói cho Cố Hành Khiêm biết. Chính Cố Hành Khiêm cũng không ngờ bệnh nhân của mình và lão đại của mình lại có duyên phận như vậy.
Sau đó, việc Thanh Lam bị Dương Minh Trác bạo hành đương nhiên cũng được Trần Khâm vạch trần, đó là lý do Cố Hành Khiêm bài xích Dương Minh Trác tới cực điểm, ban đầu còn cố chấp không chịu đưa hồ sơ bệnh án cho thư ký của Dương Minh Trác mang về.
Cố Hành Khiêm: "Ở bên Dương Minh Trác khác nào địa ngục, Thanh Lam sẽ không ngu ngốc quay lại đấy lần nữa."
Từ Vĩ Thanh chưa nói gì, Trần Khâm bình tĩnh hơn Cố Hành Khiêm, lúc này hắn nhìn Từ Vĩ Thanh hỏi: "Mike, cậu cố tình sao?"
Dừng mấy giây, sợ câu hỏi của mình chưa đủ rõ ràng, Trần Khâm nói tiếp: "Cậu cố tình đẩy Thanh Lam về lại bên Dương Minh Trác một lần nữa. Phải không?"
Cố Hành Khiêm sửng sốt: "Tại sao?"
Giọng Từ Vĩ Thanh như trầm hẳn xuống: "Cô ấy cần phải học được thế nào thực sự mới là hận một người."
Chỉ khi có đủ nỗi hận, con người ta mới có sức mạnh để công phá lồng giam và xiềng xích, liều chết để tự giải thoát cho chính cuộc đời mình.
*
Uy Lạc những ngày cuối thu, lá vàng đã trút bỏ gần hết, những thân cây trong lòng thành phố trở nên trơ trọi.
Phòng khách lớn của biệt thự, Dương Minh Trác ngồi đối diện một chàng trai trẻ.
Phú Quý chủ động lên tiếng: "Tình trạng của Thanh Lam lại nặng hơn tuần trước một bậc, cứ thế này, cô ấy sẽ chạm đến trầm cảm giai đoạn cuối, cộng phẫn uất kéo dài có thể làm tổn thương não bộ và gây nghiêm trọng đến hệ thần kinh, không chỉ vậy..."
Dương Minh Trác ngước mắt lên.
Phú Quý nói tiếp:"Cô ấy đang có xu hướng muốn tự gϊếŧ chết chính mình."
Nghe tới lời này, đồng tử đen thẳm của Dương Minh Trác nhìn chằm chằm đối phương.
Dương Minh Trác lại nghe Phú Quý nói:
"Ở cấp độ nhẹ, cô ấy bỏ bữa, tự làm cơ thể suy yếu, đôi lúc chỉ cố tình để những vật sắc nhọn trong phòng cắt trúng tay, chân, làm chảy máu."
"Ở cấp độ mạnh hơn, cô ấy sẽ tự sát."
Dương Minh Trác nhếch môi, quả quyết lạnh lùng: "Cô ta không thể."
Phú Quý vô thức nhíu lông mày, nhưng không nói gì. Phú Quý đứng lên rồi nói với Dương Minh Trác: "Nếu như cô ấy có chuyển biến xấu hơn, hãy gọi điện cho tôi."
Dương Minh Trác không nói gì thêm nữa.
Lúc bà quản gia mang cà phê ra ngoài, Phú Quý đã đi rồi, trong phòng chỉ còn Dương Minh Trác đang ngồi ở ghế.
Dương Minh Trác ngước mắt nhìn bà quản gia, nói với bà: "Dì Quách, bà thuê giúp tôi thêm hai hộ lý, chịu trách nhiệm trông chừng Bạch Thanh Lam."
Dì Quách đặt một ly cà phê xuống trước mặt Dương Minh Trác, gật đầu: "Vâng."
Phú Quý rời khỏi biệt thự, xe của Phú Quý đang đi thì tạt vào ven đường, hắn lấy điện thoại gọi cho Cố Hành Khiêm.
"Anh Khiêm, việc anh nhờ em đã an bài xong rồi."
Cố Hành Khiêm trả lời ngắn gọn: "Được, tôi biết rồi."
Phú Quý không yên tâm, hỏi lại Cố Hành Khiêm: "Phía bên bệnh viện..."
Cố Hành Khiêm nói luôn: "Không cần lo, mọi chuyện sẽ theo đúng kế hoạch."
Phú Quý: "Vậy được."
Ngủ mê man thêm nửa ngày, Thanh Lam cảm thấy bụng dưới hơi đau, cô tỉnh dậy, chật vật một lúc mới xuống được giường. Thanh Lam loạng choạng tiến vào trong nhà vệ sinh, gục đầu nôn khan một lúc lâu.
Đầu óc sa sầm, vết cứa ở cổ tay lại đau lên dữ dội, Thanh Lam ngồi bệt xuống nền, thất thần hồi lâu.
Được một lúc, dạ dày lại cồn cào, khiến Thanh Lam phải quay lại nôn tiếp trận nữa.
Vì vậy lúc bà quản gia bước vào đã vừa vặn trông thấy cảnh này, bà nhíu đôi lông mày, đột nhiên xoay người chạy ù té sang thư phòng của Dương Minh Trác, bước chân gấp gáp.
"Dương thiếu gia, cô Thanh Lam không lẽ..."
Dương Minh Trác nhíu mày nhìn bà quản gia chưa kịp gõ cửa đã xông vào phòng, hắn hỏi: "Không lẽ cái gì?"
"Có..có khả năng cô Thanh Lam đang mang thai."
Dương Minh Trác ngước mắt, trong đôi mắt của hắn đột nhiên như bị bóng đêm phủ lên, đen thẫm đáng sợ, tựa hồ một vực tối sẵn sàng nhấn chìm bất cứ điều gì.
"Bà nói thật chứ?"