Nửa tháng trôi qua, di chứng đã không còn nữa, Thanh Lam có thể nghe như người bình thường, có điều lời nói của người khác thu vào tai cô vẫn hơi nhỏ, thi thoảng còn xảy ra tình trạng nghe chữ được chữ không. Tuy nhiên điều này cũng không có gì đáng ngại lắm, Cố Hành Khiêm nói chỉ cần điều trị thêm một tuần nữa là hoàn toàn khôi phục. Phí điều trị cô cũng đã cẩn thận làm giấy ghi để trả lại cho Cố Hành Khiêm từ từ, mặc dù anh luôn nói là không cần nhận lại số tiền đó. Nhưng Thanh Lam không muốn nhận không ơn huệ này, Cố Hành Khiêm đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi.
Hơn nữa, cô bây giờ cũng có công việc, mức lương ở tiệm hoa rất tốt, công việc lại nhẹ nhàng, cuộc sống cũng coi như đang dần dần khởi sắc, vì vậy nhìn cô bớt đi hẳn một phần u ám.
Dương Minh Trác bước ra khỏi cửa, sau đó lại quay ngược trở về.
Thanh Lam đứng bên cạnh nhìn hắn, Dương Minh Trác nói:
"Hôm nay có ra ngoài không?"
Đột nhiên Dương Minh Trác hỏi một câu như vậy, làm Thanh Lam hơi sợ, nhưng cô vẫn lắc đầu: "Không có."
Dương Minh Trác nhìn Thanh Lam dò xét, cảm thấy có lẽ do mình suy đoán quá nhiều, Thanh Lam nhất định không có cái gan ấy. Vì vậy hắn quay người, trước khi nhấc chân đi còn không quên cảnh cáo:
"Cô tốt nhất nên biết điều."
Dương Minh Trác đi hẳn, Thanh Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Chưa tới mười giờ sáng, Thanh Lam đã có mặt ở ở trước cửa tiệm hoa, Cô ngẩn người nhìn lên tấm bảng hiệu bằng gỗ ghi tên tiệm: "Sillage"
Nằm mơ cũng không ngờ cô lại có may mắn như thế. Sở dĩ ba hôm trước tiệm hoa chưa treo bảng hiệu, nên Thanh Lam vốn tưởng đây chỉ là tiệm hoa bình thường, chưa từng nghĩ tới nó lại chính là Sillage.
"Sillage – hoài niệm mùi hương của người", đây là tiệm hoa vô cùng nổi tiếng, đã từng góp mặt ở nhiều quốc gia. Hai năm mới mở thêm một chi nhánh, điều đặc biệt là nếu như những cửa tiệm khác mở chi nhánh ở các tỉnh trong toàn quốc, thì Sillage mở chi nhánh ở các quốc gia trên toàn thế giới.
Mỗi nước chỉ có một tiệm hoa, có người phải vượt cả hàng nghìn km để tới mua được một bó hoa khô ở đây.
"Thanh Lam, ngẩn người gì đấy?"
Trần Khâm mở cửa ra thì trông thấy cô, Thanh Lam bị giật mình, lúng túng tiến lại:
"Tấm bảng đẹp quá."
"Hà hà, đương nhiên. Đó là đích thân Vĩ...à đích thân tôi khắc mà lại."
Trần Khâm suýt thì lỡ lời, nhưng may mắn là Thanh Lam không nhận ra tình tiết nhỏ đó.
Trần Khâm nói tiếp: "Vào trong chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta khai trương, sẽ bận đấy."
Thanh Lam gật gật đầu: "Vâng."
Thanh Lam vào trong tiệm hoa, thay đồng phục, thật ra chỉ có mình cô là nhân viên, mặc đồng phục hay không Trần Khâm cũng không quản, nhưng Thanh Lam vẫn muốn mặc. Cảm giác mặc trên người chiếc áo có in chữ Sillage khiến cô không kìm được sự vui vẻ.
Rất lâu rồi cuộc sống tối tăm của Thanh Lam mới có được một tia sáng xen vào, cô không muốn bỏ lỡ nó.
Bên ngoài bắt đầu có tiếng ồn ào, là khách tới tiệm, nhưng Sillage có quy định, mỗi lần chỉ một người được vào tiệm xem hoa, mua xong mới tới phiên người khác.
Tiệm hoa Sillage bao giờ cũng rất nhỏ, hoa tươi chỉ để trang trí tiệm, thứ bán là hoa khô, hoa sau khi ép khô vẫn lưu hương, sắc hoa mỹ lệ, trước nay chưa có nơi nào vượt qua.
Nhiều người nói đó là bởi vì Sillage có bí quyết riêng, một số nhà đầu tư đã từng tìm kiếm ông chủ đứng phía sau để ngỏ ý mua công thức, nhưng đừng nói là gặp mặt thương lượng, đến người là ai bọn họ cũng tìm không ra.
Theo Thanh Lam được biết, Trần Khâm là ông chủ, nhưng chỉ là ông chủ của cửa tiệm tại Hoa Quốc này, người đứng phía sau chắc chắn vẫn còn một người khác.
Thanh Lam từ nhỏ đã yêu hoa, ngôn ngữ loài hoa cô đều thuộc trong lòng, đối với người sáng lập ra Sillage vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng cô biết đó chỉ là ngưỡng mộ để trong lòng, người như cô chắc chắn không có cơ hội gặp được nhân vật tài hoa đứng ở đỉnh vinh quang như thế.
Người xếp hàng ngoài tiệm mỗi lúc một đông, Thanh Lam vừa tư vấn cho khách hàng xong, vừa nhìn ra bên ngoài, xem chừng hôm nay cô phải làm thêm vài giờ.
"Hẹn gặp lại quý khách."
Vừa cúi chào chưa kịp ngẩng lên, một đôi giày đỏ đã xuất hiện trong tầm mắt, Thanh Lam còn âm thành đánh giá vị tiểu thư nào khẩn trương như vậy, khách cũ chưa ra khỏi cửa mà đã xông vào tới tận đây.
Thanh Lam vừa ngẩng lên, bất ngờ nhận ra người tới chính là Vân Nhã.
Bên ngoài vang ra vài tiếng trách móc:
"Cô ta là tiểu thư nhà ai vậy? Không biết xếp hàng sao?"
"Đúng vậy, tôi đã chờ ở đây một tiếng rồi đó."
Sau đó là giọng Kim Loan the thé đàn áp: "Lắm mồm cái gì, không biết tiểu thư nhà Ngô gia sao? Cẩn thận cho tôi vặn gãy răng mấy người."
"Thật ra là quá đáng!"
"Tiểu thư thì được phách lối sao?"
"Đúng là không có dạy dỗ."
Một vài người còn bực bội nói thêm, giọng Kim Loan càng chanh chua hơn:
"Đúng vậy, người ta có tiền, người ta là tiểu thư. Không phải như mấy người."
"Đừng tưởng là tiểu thư mà giỏi, tôi đang xếp hàng chờ mua hoa cho phu nhân nhà tôi, một Đào gia chẳng lẽ không bằng được Ngô gia mấy người?"
"Đúng vậy, ở đây còn có Kim gia"
"Phú gia."
"Ninh gia."
Bên dưới bắt đầu bày tỏ phẫn nộ, Kim Loan thấy vậy bắt đầu yếu thế, cô ta không còn cách nào khác, hừ lạnh:
"Chen cũng chen rồi, nói nhiều làm gì?"
Sau đó Kim Loan mở cửa tiệm, bước vào bên trong, mặc một đám người vẫn còn đang ồn ào chửi bới.
Vân Nhã đứng khoanh tay, dáng vẻ kiêu ngạo đúng chất của một vị tiểu thư được nuông chiều từ bé, ngờ vực nhìn Thanh Lam.
"Cô là Thanh Lam?"
Có lẽ không sai được, tuy mặt mũi đã bị bịt kín, nhưng đôi mắt hạnh kia quả thực rất giống, hơn nữa còn để cùng kiểu tóc mái, thân hình cũng gầy gò như vậy.
"Cô đúng là Thanh Lam."
Lần này không nghi hoặc gì nữa, Vân Nhã tự mình xác nhận, Thanh Lam lùi lại một bước, vẫn giữ thái độ chừng mực nói:
"Mời cô ra ngoài xếp hàng."
Kim Loan thấy vậy tiến lên: "Cái gì? Mày dám đuổi tiểu thư ra ngoài? Hả??"
Chỗ này không phải biệt thự của Dương Minh Trác, nhưng Kim Loan vẫn bắt nạt Thanh Lam đã quen thói, bây giờ gân cổ lên, đôi mắt chăm chăm như muốn bắn ra cả tia lửa nóng.
"Ở đây chúng tôi không bán cho người không có phép tắc."
Thanh Lam thản nhiên trả lời.
Vân Nhã nhếch môi cười khẩy: "Một con nhân viên nhỏ bé mà cũng dám lên mặt với tao? Gọi ông chủ ra đây."
Thanh Lam trả lời: "Việc này không cần ông chủ tôi phải nhúng tay vào. Tôi mời các người ra ngoài. Ở đây không bán cho hai người."
Mặc dù so về dáng dấp, Thanh Lam thấp hơi Vân Nhã, thân hình cũng mảnh mai và không hề có một chút lực uy hiếp, nhưng lời lẽ lại vô cùng đanh thép.
Buổi sáng Trần Khâm đã nói giao cửa tiệm cho Thanh Lam, anh tin tưởng cô như thế, cô không thể để Vân Nhã lấy thù tư để làm ảnh hưởng tới cửa tiệm được.
Kim Loan chỉ thẳng mặt Thanh Lam: "Mày vừa nói cái gì? Con hỗn láo này."
Đột nhiên, Vân Nhã ngăn Kim Loan tiến lên, cô ta nói:
"Mở điện thoại ra đi."
Kim Loan không hiểu ý định của Vân Nhã, nhưng vẫn rút điện thoại trong túi xách ra.
Vân Nhã lại nói: "Mở camera."
Sau đó trong lúc Thanh Lam không đề phòng, Vân Nhã vươn tay đột ngột đẩy mạnh một cái, Thanh Lam mất đà loạng choạng về phía sau, va vào một kệ hoa, làm hai ba chậu hoa rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng nối tiếp nhau.
Thanh Lam chưa kịp ngẩng lên, một luồng gió đã sượt qua mặt, cảm giác gương mặt hơi mát, hóa ra là bởi vì khẩu trang của cô đã bị Vân Nhã giật ra.
Kim Loan nhanh tay chụp hình lia lịa, Vân Nhã thì tàn độc nói:
"Để tao cho mọi người biết nhân viên tiệm hoa là một con xấu xí ghê tởm tới mức nào."
Thanh Lam hoảng loạn đưa tay che mặt, nhưng hình như đã quá muộn, tiếng tách tách vang lên từ sớm, điện thoại trong tay Kim Loan đã thu vào được vài bức hình với chất lượng tốt.
"Haha."
Vân Nhã bật cười sảng khoái, vừa nhìn dáng vẻ chật vật của Thanh Lam.
Lúc này ở tầng trên của tiệm hoa, Từ Vĩ Thanh đang ngồi trước màn hình ghi lại cảnh dưới lầu, không biết từ lúc nào ngón tay đã âm thầm siết lại, cuộn thành nắm đấm, lộ rõ khớp xương khiến bàn tay càng thêm trắng bệch.
Trần Khâm ngồi bên cạnh, quên cả ván game đang chơi dở, cũng nhíu mày chăm chú, hắn nói với Từ Vĩ Thanh:
"Để tôi xuống đó."
Năm phút trước Từ Vĩ Thanh còn ngăn cản Trần Khâm, nhưng bây giờ thì anh không ngăn cản nữa.
Trước khi Trần Khâm đi tới cửa, Từ Vĩ Thanh nói:"Phế tay phải của cô ta."
Trần Khâm hơi lạnh người, mới đẩy một cái mà đã đi phế tay của người ta, vậy mà còn nói mình và Thanh Lam không có quan hệ gì?
Trầm tư mấy giây, Trần Khâm trả lời: "Được."
Phế thì phế, lệnh của Từ Vĩ Thanh ngang với lệnh trời, Trần Khâm phản đối cũng vô dụng.
*
Lúc Vân Nhã định vung tay tát Thanh Lam, Trần Khâm xuất hiện, cánh tay của cô ta lập tức bị tay Trần Khâm chuẩn xác bắt được.
"Rắc" một tiếng, Vân Nhã đồng thời hét toáng lên vì đau, đôi mắt mới đây còn tràn đầy vẻ hung hăng kiêu ngạo, bây giờ trừng lớn vì sợ hãi và đau đớn.
"Tiểu thư, tiểu thư." Kim Loan chứng kiến cảnh này cũng sợ hãi không kém, rối rít gọi Vân Nhã, sau đó nhìn Trần Khâm:
"Anh làm cái quái gì vậy? Có biết tiểu thư nhà chúng tôi là ai không?"
Trần Khâm nhướn mày: "Đặt chân vào cửa tiệm của tôi thì tất cả đều như nhau, đừng tưởng cô có thể mang thân phận ra thị uy gây rối ở đây."
Cổ tay vừa mới bị bẻ gãy, Vân Nhã đau tới mức nước mắt giàn dụa, bây giờ nhìn Trần Khâm bằng đôi mắt đỏ hoe, ấp úng:
"Anh..anh là chủ tiệm hoa này?"
Trần Khâm không trả lời Vân Nhã, hắn tiến liên giật lấy điện thoại trong tay Kim Loan, Kim Loan không cam tâm, nhưng lại không dám đòi lại, cứ trơ mắt nhìn chiếc điện thoại bị Trần Khâm thẳng tay đập xuống nền, vỡ tan thành hai mảnh, chứng tỏ lực đạo không hề nhẹ.
Đập xong, Trần Khâm mặt không biến sắc nhìn Kim Loan: "Để lại số tài khoản, tiền đền bù sẽ được chuyển cho cô. Nếu cô muốn kiện tụng, vậy cứ chờ thua kiện đi."
Thanh Lam đứng ở phía sau Trần Khâm, bây giờ đã nhặt chiếc khẩu trang vừa bị Vân Nhã giật ra, đeo lại.
Vân Nhã hít thở không thông, giọng nói yếu đi vài phần: "Thanh Lam...mày..mày.."
"Mời hai người ra ngoài!" Trần Khâm lạnh lùng cắt ngang, không để Vân Nhã nói hết câu. Cả Vân Nhã và Kim Loan đều giật mình, Kim Loan kéo ống tay của Vân Nhã.
"Tiểu thư, mau tới bệnh viện trước đã."
Cuối cùng sau khi Vân Nhã và Kim Loan ôm theo uất ức rời đi, Thanh Lam mới thở hắt ra một hơi. Cô hướng Trần Khâm lúng túng cúi đầu:
"Ông chủ, xin lỗi. Tôi đã mang lại phiền phức cho anh rồi."
Trần Khâm trả lời: "Không phiền. Lần sau có thời gian rảnh tôi sẽ dạy cho cô một ít."
"Dạy? Dạy cái gì?"
"Dạy đánh nhau. Đứa nào dám bắt nạt cô thì cô cứ đấm vỡ mồm nó." Trần Khâm chắc nịch nói, Thanh Lam nghe xong mà bật cười. Biết là Trần Khâm cố ý trêu cho cô vui, cô trả lời:
"Ông chủ, cảm ơn anh."