Lúc Cố Hành Khiêm bước ra từ phòng cấp cứu, bên ngoài đã chẳng còn ai.
Chuyện này cũng không tính là lạ, bởi vì bây giờ đêm ba mươi, chắc Dương Minh Trác còn phải về Dương gia.
Nhưng điều anh cảm thấy bất thường chính là cả căn biệt thự lại chỉ có một chủ một tớ, hơn nữa người làm không phải cũng được nghỉ đón tết với gia đình sao?
Một cô gái gầy yếu bị bỏ lại trong căn biệt thự lớn vào đêm ba mươi, thậm chí khi cầu cứu người Thanh Lam gọi điện cũng không phải Dương Minh Trác mà là một người không mấy thân thuộc như Cố Hành Khiêm.
"Bác sĩ Cố, tình trạng cô ấy đã ổn định rồi, cần người nhà làm thủ tục nhập viện."
Phía sau vang tới tiếng nói của y tá, Cố Hành Khiêm quay lại:
"Chắc người bảo hộ của cô ấy đã làm xong rồi. Cô đi kiểm tra lại thử xem."
Trước khi y tá kia rồi đi, Cố Hành Khiêm lại nói: "Sắp xếp một phòng chăm sóc đặc biệt cho cô gái này, tiền phí cứ tính cho tôi."
"Hả?" Y tá kia ngạc nhiên chốc lát, sau đó mới nói:
"Được, tôi đã biết rồi."
Cả một đêm mê man không tỉnh, đến tận tối ngày hôm sau, Thanh Lam mới tỉnh lại.
Mi mắt nặng nề nâng lên, mơ hồ thấy bóng một người đàn ông cao lớn đang đứng ngay cạnh giường.
Định hình một lúc, Thanh Lam phát hiện ra đó là Cố Hành Khiêm. Thanh Lam nhíu mày, Cố Hành Khiêm hình như đang cố gắng nói gì đó với cô, cô chỉ thấy anh ta mấp máy miệng, nhưng lại không nghe thấy âm thanh.
Cố Hành Khiêm hỏi mấy lần, không thấy Thanh Lam phản ứng, cứ yên tĩnh đưa mắt nhìn anh như thế.
Sau đó, Cố Hành Khiêm nghe thấy âm thanh khô khốc của Thanh Lam phát ra:
"Tôi không nghe được."
Cố Hành Khiêm dường như sững ra vài giây sau câu nói đó của Thanh Lam.
Thanh Lam bị đưa đi làm một loạt các loại kiểm tra, ngoại trừ không nghe được, các cơ quan khác đều bình thường. Kết quả kết luận Thanh Lam bị khiếm thính.
"Như thế này.." Cố Hành Khiêm định mở miệng nói, nhưng phát hiện ra tạm thời Thanh Lam không nghe thấy gì, vì vậy anh lấy một tờ giấy và bút viết ra, cặm cụi viết.
[Là di chứng của trận sốt đêm qua, nhưng cô đừng lo lắng quá, vì đây chỉ là triệu chứng tạm thời.]
Thanh Lam sốt cao cả một ngày nhưng không được đưa đi bệnh viện kịp thời, vì vậy mới để lại di chứng như vậy. Thật may mắn vì đây chỉ là triệu chứng tạm thời, chứ không phải sẽ mất thính lực cả đời.
Thanh Lam nhìn vào dòng chữ trên tờ giấy mà Cố Hành Khiêm đưa cho cô, trầm mặc rất lâu, ngón tay miết nhẹ lên một góc tờ giấy, làm nó hơi nhàu nát.
Số phận đúng thật rất biết trêu ngươi.
Người đã rơi vào vũng bùn, không những không có cách nào thoát ra được, ngược lại ngày càng bị dìm cho chết ngạt, một tia hi vọng sống tốt đẹp cũng không có.
Cố Hành Khiêm lại viết:
"Tôi sẽ cố hết sức điều trị cho cô."
Thanh Lam đột nhiên hơi nhếch môi cười, vết thương trên mặt đã đóng vẩy cứng, không cần phải quấn băng nữa, mái tóc xõa ra che đi phân nửa dung mạo, bộ dáng này của cô tự khắc khiến người nhìn có cảm giác thảm hại.
Thanh Lam nói với Cố Hành Khiêm: "Không cần đâu, tôi không có tiền."
Cố Hành Khiêm nhíu mày, tại sao lại có một cô gái không biết yêu thương bản thân như vậy chứ.
Tờ giấy lại đưa tới trước mặt cô.
[Thanh Lam, có phải cô bị bạo hành không?]
Đây chỉ là giả thuyết của Cố Hành Khiêm, anh đắn đo tới lui cuối cùng vẫn quyết định phải hỏi cô câu này.
Thanh Lam đưa mắt nhìn Cố Hành Khiêm, trong ba giây, ánh mắt ấy như được trải lên một tầng tang thương, nhưng sau đó lại bị cô che dấu.
Thanh Lam nằm xuống giường, quay lưng về phía Cố Hành Khiêm, kiên định phủ nhận.
"Không phải."
Thấy dáng vẻ không muốn tiếp chuyện của Thanh Lam, Cố Hành Khiêm cũng không ép buộc nữa.
Rời khỏi phòng bệnh của cô, một y tá trông thấy anh.
"Bác sĩ Cố? Tại sao anh lại trực tết? Không phải anh đã về từ đêm hôm qua sao?"
Cố Hành Khiêm trả lời: "Có một bệnh nhân gặp nguy kịch nên tôi ở lại."
"À, là cô gái tên Thanh Lam?"
"Ừ."
"Bác sĩ Cố, không phải anh thích cô ấy đó chứ?"
Hỏi câu này xong, vị y tá cũng thấy sai, cô gái đó đã bị hủy phần lớn dung mạo, nhìn rất xấu xí, một người vừa đẹp trai vừa thành đạt như Cố Hành Khiêm sao có thể thích người như vậy được.
Vì vậy nữ y tá vội vàng sửa lại lời mình.
"Ây da, xem cái miệng của tôi. Lại nói linh tinh rồi."
Sau đó chào Cố Hành Khiêm rồi bước vào phòng để tiêm thuốc cho Thanh Lam.
Cố Hành Khiêm đứng yên tĩnh mấy giây, lời nói của vị y tá ban nãy còn quanh quẩn trong đầu anh một lúc sau đó.
*
Mùng một tết, Dương Minh Trác ăn xong bữa tối ở biệt thự Dương gia thì lái xe trở về căn hộ riêng.
Đêm nay trời có mưa phùn, những khóm cây ngoài khuôn viên vươn mình đón khí xuân, chồi non màu xanh đã nhú lên.
Dương Minh Trác lái ô tô vào trong, nhưng hắn không vội xuống xe, mà ngồi ở trong xe hút một điếu thuốc. Mưa phùn theo gió tạt vào kính xe, từng giọt nhỏ thi nhau đáp xuống, cuối cùng tích tụ thành những đường chảy lớn, chạy dọc trên mặt kính.
Dương Minh Trác không thường xuyên hút thuốc, nhưng hiện tại hắn lại hút liền một lúc hai điếu, trên tay là điếu thuốc thứ ba, tàn thuốc màu xám tro rơi đầy sàn xe.
Cuối cùng hắn lấy điện thoại, lục lọi trong lịch sử cuộc gọi ra một dãy số.
Hồi chuông chờ chưa rung được bao lâu thì đã có người bắt máy, bên kia một giọng nói nũng nịu vang tới:
"Minh Trác, cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em. Em còn tưởng anh quên em rồi."
"Đang ở đâu?" Đối với sự ngọt ngào ập tới từ người phụ nữ, Dương Minh Trác dường như cũng chẳng có chút mảy may mềm lòng, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ.
"Em? A, đương nhiên là ở nhà ba mẹ, chuẩn bị ăn cơm tối."
"Tôi chờ em ở căn hộ phía Tây."
Sau đó, Dương Minh Trác cũng không chờ xem Vân Nhã đồng ý hay từ chối, hắn tắt điện thoại, quay xe lái thẳng tới căn hộ phía Tây.
Vân Nhã che một cái ô lớn màu xanh, bước ra khỏi xe ô tô, trời mùa xuân hơi lạnh, nhưng cô chỉ mặc một chiếc váy mà không mặc thêm áo khoác. Váy màu đỏ quây ngực, hở lưng, ôm sát cơ thể với đường cong hoàn hảo.
Vân Nhã là vì Dương Minh Trác mà cố tình mặc chiếc váy này, gọi điện cho cô vào đêm muộn, còn có thể là chuyện tốt đẹp nào khác ngoài chuyện kia chứ?
Quả nhiên đúng như Vân Nhã đoán, cửa vừa mở ra, cổ tay đã bị Dương Minh Trác kéo lấy, cả người cô sà vào lòng hắn, Dương Minh Trác đóng cửa phòng khách, ép Vân Nhã ở cửa, cúi đầu đã hôn điên cuồng.
Nụ hôn này không có một chút dịu dàng thưởng thức nào, mà giống như trút giận, Vân Nhã đoán tâm trạng của Dương Minh Trác lại không được tốt.
"A.. Minh Trác."
Gấp gáp làm Vân Nhã phải thở dốc, tay Dương Minh Trác đã luồn vào trong váy, thăm dò nơi cấm địa ẩm ướt kia của người phụ nữ.
Cơ thể của Vân Nhã nóng lên, hai tay chủ động quấn quanh cổ Dương Minh Trác, lưng bị hắn ép lên cửa hơi đau, vì vậy cô ghé vào tai hắn nói:
"Chúng ta ra sofa đằng kia..."
Dương Minh Trác cũng không phản đối, kéo Vân Nhã ra tới sofa, nhưng lúc này đổi thành Vân Nhã đột nhiên chủ động.
Có lẽ vì đã bị "thất sủng" đã lâu, hiện tại đột nhiên được Dương Minh Trác gọi tới, Vân Nhã muốn thể hiện một chút kỹ năng của mình, giành lại vị thế.
Vì vậy Dương Minh Trác bị Vân Nhã đẩy xuống sofa, cô ngồi lên đùi hắn, một tay ở ngực cởi cúc áo sơ mi giúp Dương Minh Trác, một tay giữ ở sau gáy hắn.
"Minh Trác nhà em vì sao lại nóng nảy như vậy."
Như hồ ly tinh câu dẫn phàm nhân, đôi mắt Vân Nhã híp lại, cánh môi đỏ hé ra, cười đến diễm lệ.
Dương Minh Trác đang đặt tay ở eo cô, lúc này chuyển qua lưng kéo khóa váy ở phía sau, tuột xuống bên dưới.
Mỗi tấc da thịt đều bị hắn gặm cắn, Vân Nhã rất biết cách phối hợp, nhưng Dương Minh Trác chẳng những không dịu dàng với cô, ngược lại càng trở nên thô bạo ngông cuồng hơn.
Vân Nhã bị hắn ấn xuống ghế, từ phía sau xâm chiếm mạnh mẽ, triền miên tɦác ɭoạи, không gian ám muội cực kì.
"Ưm, Minh Trác, anh nhanh quá..."
Giọng nói yêu kiều câu dẫn vang lên bên tai, thân thể trắng mịn của người phụ nữ áp sát lên thân hình vạm vỡ khỏe khoắn của người đàn ông không ngờ lại đặc biệt tương xứng như vậy.
Dương Minh Trác lật Vân Nhã lên, một tay đặt lên bắp đùi thon nhỏ của cô tay còn lại chống cạnh người cô, mạnh mẽ ập tới như thác lũ.
"A....a...Minh Trác..
Vân Nhã phấn khích gọi tên hắn, dáng vẻ muốn có bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu, tay bám siết lên bả vai của Dương Minh Trác, cùng hắn phối hợp.
Dương Minh Trác nheo mắt nhìn người dưới thân, nhưng trong đầu lại nghĩ về Bạch Thanh Lam. Cô ta không bao giờ có được dáng vẻ như thế này trước mặt hắn, lòng dâng lên cảm giác khó chịu, thắt lưng càng mạnh mẽ thúc vào, ở phút cuối Dương Minh Trác nhanh chóng rút lui, vừa kịp lúc toàn bộ tinh lực rơi xuống trên bụng Vân Nhã.
Vân Nhã còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, đã nghe Dương Minh Trác lạnh lùng nói ra: "Cô đi được rồi."
Đột nhiên, Vân Nhã hiểu ra Dương Minh Trác không hề có ý "sủng" cô. Hắn đang bực bội nên muốn tìm chỗ để trút giận, dù là cô hay là người phụ nữ nào khác cũng không có khác biệt.