Gần mười hai giờ đêm, cửa phòng của Thanh Lam bị một lực đạp mở tung. Phòng không mở đèn, trời không trăng, gió từ cửa sổ lùa vào làm tấm rèm màu trắng trong bóng tối lờ mờ bay bay.

Thanh Lam chưa ngủ, có lẽ cô cố tình thức đợi Dương Minh Trác trở về, cũng có lẽ vì đoán được dù đi ngủ thì nửa đêm cũng sẽ bị Dương Minh Trác hung hăng lôi dậy.

"Đứa bé mất rồi."

Con của Vân Nhã mất rồi. Dương Minh Trác khàn giọng nói bốn chữ, dường như vì đè nén nộ khí bức người mà âm điệu có phần kỳ lạ.

Trong bóng tối, Thanh Lam không nhìn rõ biểu cảm gương mặt của hắn, mà hắn đương nhiên cũng không thấy được nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi của cô.

Thanh Lam biết là sẽ như thế này.

Đúng là hài hước.

Đứa trẻ cũng không phải con của Dương Minh Trác, gϊếŧ đứa bé chỉ là chuyện sớm muộn mà Vân Nhã làm. Tuy nhiên, cô không ngờ Vân Nhã lại thuận lợi đem cái danh sát nhân này đổ lên đầu Thanh Lam như thế.


Dương Minh Trác dường như không có ý định bật đèn, nhưng ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn chuẩn xác tóm được Thanh Lam.

Thanh Lam bị hắn xốc lên, dồn vào chân tường, Dương Minh Trác bóp cổ cô, gằn giọng.

"Tại sao cô lại làm như vậy?"

Ít nhất, đứa bé trong bụng của Vân Nhã vẫn là huyết thống của Dương Minh Trác, tuy hắn đối với đứa con này không có vui mừng mong đợi, nhưng không ngờ Thanh Lam lại thản nhiên ra tay sát hại đứa bé. Ai cho cô cái quyền đấy? Ai cho cô lá gan đấy?

Tuy không nhìn rõ mặt người, nhưng giọng nói lạnh lùng của Dương Minh Trác cũng đã khiến Thanh Lam biết hắn đang vô cùng tức giận.

Cô không nói được, thở ngắt quãng, lồng ngực trướng đau căng tức. Lúc Thanh Lam tưởng mình sắp chết vì thiếu khí, ngón tay Dương Minh Trác lại đột ngột buông lỏng. Cô biết hắn sẽ không để cho cô dễ dàng chết đi như vậy.


Dương Minh Trác kéo cô ra khỏi phòng.

Hắn muốn trút giận lên Thanh Lam, cũng sẽ không chọn một góc lạnh lẽo và lụp xụp như căn phòng kia.

Thanh Lam bị Dương Minh Trác kéo về phòng ngủ của hắn, hắn vung tay quăng cô ngã trên giường, đèn phòng bật sáng.

Dương Minh Trác ập tới như một trận gió bóp chặt cái cằm của Thanh Lam như muốn nghiến nó vỡ nát:

"Bạch Thanh Lam, có phải vì tôi vẫn còn quá nhân nhượng với cô?"

Thanh Lam cố gắng giãy dụa nói: "Không phải tôi làm."

Đối diện với Dương Minh Trác, khí thế của cô hoàn toàn tan rã, trở nên nhỏ bé tới đáng thương, đôi mắt lúc thanh minh cũng không dám nhìn thẳng hắn, hoàn toàn bị hắn đàn áp.

"Cô còn không thừa nhận!" Dương Minh Trác gằn giọng, giận không kiềm chế được, quanh thân giống như bị bao phủ bởi luồng sát khí kinh người: "Bạch Thanh Lam, cô quả thực muốn tôi gϊếŧ chết cô mới vừa lòng sao?"


Khóe mắt Thanh Lam hơi phiếm hồng, lắc đầu chống cự, cô thấy đau đớn, cũng thấy oan ức: "Không phải."

"Bạch Thanh Lam, người đời có câu nợ máu trả máu. Không bằng cô cũng sinh một đứa, rồi để cô ấy gϊếŧ đi."

"Không."

Đáy mắt lộ lên kinh hoảng, Dương Minh Trác thấy Thanh Lam sợ hãi ra mặt như vậy thì cười khinh thường.

Hắn trầm giọng hỏi

"Bạch Thanh Lam, tại sao cô luôn đối xử với tôi như vậy?"

Cô đối xử với hắn? Nếu còn đủ sức, Thanh Lam thực sự muốn cười thật to một trận, cô đối xử với hắn như thế nào?

Cô có quyền gì mà đối xử được với hắn? Từ đầu đến cuối đều là hắn ép buộc, hành hạ, giam giữ, độc chiếm cô.

Dương Minh Trác cay nghiệt nhìn thẳng Thanh Lam mà nói:

"Bạch Thanh Lam, nếu cô còn tiếp tục chống đối tôi như thế này, tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của bà nội cô. Chống đối tôi một lần thì chặt đứt một ngón."
Dương Minh Trác nói xong thì bỏ mặc Thanh Lam suy sụp một chỗ, lạnh lùng nâng chân rời đi. Thanh Lam nằm im lặng trên giường, hơi thở yếu ớt, đôi mắt đỏ ửng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng lúc càng bi thương.

*

Trong phòng bệnh, một người phụ nữ trung niên đang gọt hoa quả, ngồi trên giường bệnh là Vân Nhã với chiếc ipad, đang dán chặt mắt coi phim truyền hình.

Bà mẹ thấy Vân Nhã như thế, thở dài nói:

"Vốn tưởng lần này có thể nhờ đứa bé trong bụng cô mà hưởng phúc lợi của Dương gia, bây giờ thì hay rồi, một cái thai cũng không giữ được. Cô muốn làm bà già này tức chết phải không?"

Vân Nhã đang tập trung xem phim, thấy mẹ mình cứ nói qua nói lại một vấn đề từ nãy tới giờ, hơi nóng nảy trả lời:

"Chỉ là một cái phôi thai, mất cái này thì thụ cái khác, mẹ lo gì chứ?"
"Hừ, nói dễ nghe như vậy? Mày đừng tưởng mẹ không biết mày phải dùng bao nhiêu khổ nhục kế mới có được cái thai đó. Mẹ không tin Dương Minh Trác lại dễ dàng để mày có con hắn như vậy."

Sau đó, bà còn nói thêm nhiều câu nữa, Vân Nhã tắt ipad, không chịu nổi lời cằn nhằn, nói thẳng

"Cái thai đó không phải của Dương MinhTrác, không bỏ đi thì chờ nó gây hậu họa cho con sao?"

Vân Ý không tin nổi lời con gái mình, trợn mắt lắp bắp: "Cái..cái gì?"

Bà cũng biết tính khí con gái đỏng đảnh ham chơi, do được nuông chiều từ bé mà ở ngoài gây chuyện không ít, vì vậy cần phải kết giao với một đám người không thuộc giới thượng lưu. Chuyện này bà cũng dung túng không quản, nhưng không ngờ nó còn dám vác bụng bầu, lại còn không phải của Dương Minh Trác?

"Là nghiệt chủng của ai?"
"Con làm sao mà biết được."

"Mày..mày!"

Vân Ý tức giận trừng mắt, vươn tay đốp vào vai Vân Nhã một cái làm cô la lên: "Mẹ muốn gϊếŧ con đấy à? Đau chết đi được."

Nói không biết là bởi vì Vân Nhã lười giải thích dông dài với bà mẹ lắm điều của cô, còn thực chất cô biết rõ cái thai trong bụng mình chính là của một tên côn đồ, tác hại của một đêm uống say của Vân Nhã.

Nhưng nếu để Dương Minh Trác biết chuyện, cô còn sống được sao?

Càng che giấu lâu lại càng không phải là cách tốt.

Mấy hôm trước đúng lúc cô tới thăm bà ngoại đang điều trị ở bệnh viện Hoa Ái, đi ra gặp Thanh Lam, trong lòng mới nảy ra tâm kế này. Thật ra Vân Nhã đã tính toán, nếu chỉ ngã cầu thang mà chưa sảy thai, vậy cô sẽ uống thêm thuốc phá thai. Không ngờ, trời cũng muốn giúp cô trị Thanh Lam, nên đã cho cô sảy thai ngay từ bước đầu.

Vân Nhã càng nghĩ càng thấy thống khoái, đúng là một kế sách quá thông minh.

"Mày, mày không sợ gặp quả báo sao?"

Làm chuyện lừa mình dối người như vậy, Vân Nhã nghe mẹ mình nói thì nhíu mày: "Mẹ nói xui xẻo gì vậy. Con là con gái của mẹ đấy."

Thấy mẹ trầm tư không đáp, Vân Nhã lại nói tiếp:

"Quả báo gì chứ. Mẹ không nói, con không nói. Còn có người thứ ba biết được chuyện này sao?"

"Vậy cha của đứa bé? Mày không biết cha của đứa bé là ai thật à?"

Vân Ý dường như vẫn còn đang sợ hãi, lúc này lo lắng nhìn cô hỏi, Vân Nhã nhếch khóe môi.

"Không biết. Đứa bé đã không còn, nhắc nhiều như thế làm cái gì."

Nói xong thì Vân Nhã nằm xuống, trùm chăn kín cả đầu, bày dáng vẻ không muốn tiếp chuyện.

Bà chỉ còn cách thở dài một hơi, đứa con gái này đã bị bà dung túng tới mức sinh hư rồi.
Nằm một lúc, Vân Nhã lại vùng dậy:"Dương Minh Trác không tới thăm con sao? Không phải bị mẹ chặn không cho gặp đấy chứ?"

Vân Ý đang đọc báo, thấy Vân Nhã hỏi vậy thì nhíu mày:

"Lại đang mơ ngủ đấy à?"

Nếu Dương Minh Trác mà tới thật, bà trải thảm đỏ đón còn không kịp, tự dưng chặn lại làm cái gì?

Vân Nhã khó chịu cau mày, trong lòng cảm thấy đúng là quái lạ. Mẹ cô lại nói: "Chuẩn bị xuất viện đi, hôm nay hai chín tết rồi, mày còn ở ỳ đây làm cái gì?"

Vân Nhã theo phản xạ đáp luôn: "Không về, con muốn đợi Minh Trác."

"Ha, nếu cậu ta muốn tới thì đã tới từ sớm rồi. Không cần phải đợi tới tận giờ."

Vân Nhã khó chịu bĩu môi, nhưng lời mẹ cô nói cũng không phải là không có lý, ngoại trừ hôm nhận tin Vân Nhã bị Thanh Lam đẩy ngã cầu thang dẫn tới sảy thai ra thì Vân Nhã chưa gặp lại Dương Minh Trác lần nào.
Cố chấp nằm ở viện cũng vậy.

"Được rồi con biết rồi. Xuất viện thì xuất viện."

Hai chín tết, các hàng quán đã có gần một nửa nghỉ tết, nhưng cửa hàng tiện lợi và siêu thị vẫn là nơi ra vào đông đúc.

Tám giờ tối, Thanh Lam xách đồ ăn về biệt thực, cô chỉ đi mua đồ có một mình nên không thể mua một lúc quá nhiều, bù lại cô phải đi nhiều lần và mỗi lần mua một số nhỏ.

Lúc bước vào nhà hơi loạng choạng, cơn choáng váng lại ập tới mà không báo trước.

Vịn vào thành ghế sofa ở phòng khách một lúc, sau khi cố gắng điều chỉnh hơi thở, Thanh Lam mang đồ ăn vào trong bếp, đây đã là lần đi mua đồ ăn cuối cùng, ngày mai cô không muốn ra ngoài nữa.

Tủ lạnh được xếp đầy đồ ăn tươi sống, có thể chuẩn bị vài mâm cơm thịnh soạn vào ngày tết, dù Dương Minh Trác chẳng hề về biệt thự dùng bữa trong mấy ngày này, nhưng Thanh Lam vẫn phải thực hiện đúng nhiệm vụ.
Hôm nay Dương Minh Trác vẫn chưa về, mâm cơm Thanh Lam nấu từ chiều bây giờ nhìn rất nguội lạnh, bụng có cảm giác đói cồn cào.

Thanh Lam xúc lấy một bát cơm, mở hộp đồ ăn cá nhân của mình ra đổ cả vào, thấy hơi nhỏ, cô đổi sang bát tô lớn, trộn đều cơm và thức ăn lại với nhau.

Đây là số lần hiếm hoi Thanh Lam ăn cơm sớm như vậy. Bọn họ ở chung nhà, nhưng ít khi cô ngồi ăn chung với Dương Minh Trác, lúc nào cũng ăn sau hắn hoặc ăn riêng một mình.

Thanh Lam cảm thấy dạo này mình đúng làm vô dụng, giống như hiện tại, rõ ràng Dương Minh Trác không có ở nhà, mà bản thân lại thoải mái ăn một tô cơm như thế này, nhưng phút chốc nước mắt đã rơi ra, giống như chuỗi hạt bị đứt, ào ào rơi xuống bát cơm đang ăn dở.

Hai chín tết, càng gần với ba mươi, cảm giác muốn đoàn tụ cùng người thân ngày càng nồng đậm.
Người thân của cô ở đâu?

Ba mẹ không còn, bà nội đang trong tình trạng thực vật lại bị Dương Minh Trác khống chế, tính ra cô làm gì có người thân nào để mà đoàn tụ nữa.

Thanh Lam đưa tay quệt nước mắt, có lẽ vì mấy hôm nay cơ thể không được tốt, nên mới tủi thân dễ khóc như vậy.

Thái dương truyền tới một cơn đau, cô buông chiếc thìa, quyết định không ăn nữa.

Dọn dẹp xong xuôi đã là mười giờ hơn, Dương Minh Trác vẫn chưa về, Thanh Lam đoán hắn lại có tiệc cuối năm ở đâu đó.

Thanh Lam định đi vào phòng, nghĩ ngợi thế nào bước chân lại chuyển hướng, lên thẳng sân thượng.

Từ độ cao này nhìn xuống, thành phố quả thực xinh đẹp động lòng, vô số ánh đèn màu sắc đan xen vào nhau, giống như bức tranh mĩ lệ lại có thể phát sáng.

Gió mùa xuân mang theo chút hơi lạnh, trong gió dường như lất phất cả mưa phùn.
Thanh Lam cũng mặc kệ, đứng yên lặng hồi lâu như thế, trên người mặc một bộ đồ mỏng, nhắm mắt đón gió, bả vai gầy khẽ run run.

Cô trèo lên lan can sân thượng, ngồi an tĩnh ở đó. Đột nhiên Thanh Lam suy nghĩ, nếu bây giờ cô thả người xuống bên dưới thì sao?

Đau đớn của cô, hận thù của hắn, tất cả sẽ kết thúc chứ?

"Bạch Thanh Lam?"

Giọng của Dương Minh Trác đột ngột vang lên phía sau, Thanh Lam giật mình quay đầu.

Dương Minh Trác thấy Thanh Lam ngồi ở đó, nhưng hắn không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Sao ngồi đó? Muốn nhảy lầu à?"

Hắn cảm thấy đúng là buồn cười, có phải vì quá ghét cô nên mới tự nhiên nảy sinh linh tính về cô?

Rõ ràng Dương Minh Trác chẳng bao giờ đặt chân lên sân thượng, thế nhưng hôm nay sau khi trở về nhà lại muốn đi thẳng lên đây hóng gió.
Mùa xuân, gió se lạnh kèm theo mưa phùn, không trăng sao, sân thượng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa, thân ảnh của Thanh Lam rơi vào mắt hắn, giống như rằm nhỏ trong da thịt, khiến hắn bất giác cảm giấc tê nhức cùng chán ghét.

Thanh Lam nhìn Dương Minh Trác, giống như cẩn thận suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi của hắn. Cuối cùng cô bình tĩnh lắc đầu, nếu cô thực sự muốn tìm đường chết, thì nên tìm từ lâu rồi, chứ không phải chờ tới bây giờ.

"Xuống đây." Dương Minh Trác ra lệnh.

Thanh Lam từ lan can sân thượng trèo xuống, đi về phía hắn. Trên người Dương Minh Trác còn mang theo hương rượu và mùi thuốc lá lẫn lộn, hắn bắt được cổ tay mảnh khảnh của Thanh Lam, lôi cô đi. Nhưng không biết có phải hóng gió lạnh lâu nên sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy lần lôi đi này không còn quá thô bạo nữa, mà chỉ đơn thuần là nắm giữ vào cổ tay thôi, hắn không hề dùng sức làm cô đau.

Một đêm nặng nề trôi, với Thanh Lam dường như đêm nào còn ở trong căn biệt thự này, đêm ấy đều sẽ là cơn ác mộng vùi cô xuống vực sâu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play