Từ sau lần hẹn đi xem phim đó, Tôn Nhất Khiếm hoàn toàn không thấy Chu Sở Hiên xuất hiện nữa.
Cái đêm hôm đó, nghe lời nói bóng gió của Chu Sở Hiên. Tôn Nhất Khiếm đại khái cũng hiểu ra được một chuyện, đó là bản thân anh vô tình đưa một người con gái Chu Sở Hiên lạ mặt đi xem phim cùng. Từ đầu đến cuối cũng chưa từng để ý đến cậu.
Tính tình Sở Hiên có chút ngốc, lại hay ghen. Chắc chắn vì chuyện này mà tủi thân.
Ngay tối hôm đó anh đã giả vờ nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của cậu, nhưng không biết từ bao giờ Chu Sở Hiên đã hủy kết bạn với anh.
Những ngày sau đó thì khỏi phải bàn đến, Chu Sở Hiên chính thức không làm phiền Tôn Nhất Khiếm như trong lời nói đêm đó.
Mặc dù bọn họ ở cùng công ty, nhưng đã hơn một tuần nay chưa thấy bóng dáng của Sở Hiên xuất hiện trong quán nước của anh.
Có đôi lần Tôn Nhất Khiếm sẽ thấy Chu Sở Hiên xuống căn tin mua đồ ăn trưa. Nhưng cậu đến một cái liếc mắt cũng không nhìn cho anh.
Tôn Nhất Khiếm trong lòng cảm thấy hụt hẫng, mỗi ngày đều trông ngóng bóng dáng đó. Có đôi lúc còn tự an ủi mình bằng vài câu như.
"Không sao, chẳng phải không thích cậu ta sao? Cậu ta không làm phiền thì mình càng không cần bận tâm"
Chỉ là... Trong lòng cũng có chút muốn giải thích cho Chu Sở Hiên nghe.
Đến giữa trưa, nhân viên trong văn phòng lại tràn xuống căn tin như lũ. Tiệm nước của Tôn Nhất Khiếm vẫn đông khách như ngày nào. Nhưng bóng dáng nhỏ bé kia vẫn chưa thấy đâu.
Tôn Nhất Khiếm trong lòng không vui,pha chế nước liên tục lặp lỗi sai.
Cũng may ở đây khách hàng rất quý Tôn Nhất Khiếm, không một ai có ý muốn trách anh. Chỉ là tâm trạng Tôn Nhất Khiếm vẫn không khá lên được.
Đến khi khách vơi bớt đi, người cần đến vẫn chưa thấy đến.
Anh rũ mắt,lại có chút nhớ nhung rồi...
"Ông chủ Tôn, lấy giúp em một ly cafe đen."
Một nữ nhân viên đi đến, mỉm cười gọi nước.
Tôn Nhất Khiếm gật đầu, hồn gần như treo trên ngọn cây máy móc pha chế nước.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của nhân viên kia.
"Alo, Sở Hiên cậu có muốn uống sữa không? Để tớ mua sữa giúp cậu. Rõ ràng là bị đau dạ dày đến mặt trắng xanh vậy rồi cũng không chịu nghỉ làm. Thật hết nói nổi cậu rồi"
"Cậu ấy lại bị đau dạ dày sao?"
Tôn Nhất Khiếm đoán chừng cô gái trước mặt là đồng nghiệp của Sở Hiên. Hai tai anh bắt đầu căng cứng lén lút nghe cô gái kia nói chuyện.
"Chậc, thật không ngờ nha Sở Hiên, ngày nào cũng mời bọn tớ đi uống rượu tiền lương tháng này có đủ không vậy. Ha ha"
"Cậu nhìn xem, cả tuần nay ngày nào cũng đi uống rượu đến độ dạ dày đau chịu không nổi rồi có phải không?"
"Hôm qua còn được trưởng phòng của mình tỏ tình, tớ còn không ngờ trưởng phòng cũng là gay. Nhưng mà trưởng phòng chẳng phải còn rất trẻ sao, cậu có thể thử mà. Ha ha"
Tôn Nhất Khiếm vừa nghe đến đoạn đối thoại cuối cùng thì tức đến nghiến răng. Trong lòng không hiểu sao rất là ghen tuông.
Nhân viên nữ cầm cốc cafe rời đi, Tôn Nhất Khiếm một mình đứng ngẩn ngơ giữ quầy.
Hiện tại, trong lòng anh có xúc động muốn gặp Chu Sở Hiên. Anh muốn nói với cậu rằng anh hoàn toàn không có ý chọc tức cậu đêm đó, hoàn toàn không muốn cậu rời đi.
Nhưng mà...Chu Sở Hiên nhất quyết muốn né tránh anh...
----****----
Hôm nay Chu Sở Hiên tăng ca, chật vật lắm mới đến sáu giờ tối được tan làm. Ngày mai là cuối tuần, Chu Sở Hiên sức khỏe không tốt quyết định gọi anh trai đến đón mình về nhà chính.
Cậu vừa bước vào thang máy, vừa gọi cho Chu Sở Văn.
"Anh hai, em tan làm rồi. Mau đến đón em"
"Anh đang đứng trước cửa công ty, em mau xuống đi"
Chu Sở Hiên tắt máy, lặng lẽ thở dài một hơi.
Mấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, mặc dù nói là không theo đuổi Tôn Nhất Khiếm nữa nhưng hình ảnh của người kia cứ liên tục hiện về trong đầu cậu.
Cảm giác sống mũi lại cay cay, Chu Sở Hiên lắc đầu thở dài.
Thang máy vừa mở, cậu nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhưng còn chưa đi được vài bước đã bị ai nó nắm tay. Chu Sở Hiên giật mình, quay đầu lại ngạc nhiên gọi.
"Nhất Khiếm..."