Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Minh Dạ. Hắn bây giờ là người duy nhất còn chưa có hôn phối.
Công chúa quý quốc đã có lòng mở lời, hắn lúc này mà không nhận thì chẳng khác nào nhổ vào mặt người ta một bãi nước miếng?
Thấy được rõ ràng vẻ mặt ta không muốn dính líu gì tới ngươi của Lâm Minh Dạ, Phượng Mẫn sinh ra là công chúa nữ tôn quốc, đương nhiên sẽ không hề câu nệ nam tôn nữ tắc mà đi tới trước mặt hắn, giọng nói mật ngọt chân thành phát ra từ mĩ nữ càng khiến cho người ta khó mà không động lòng, "Dạ vương gia, Mẫn nhi vừa mới gặp liền khẳng định chỉ có chàng mới xứng trở thành phò mã của ta, nếu chàng nguyện ý, chúng ta liền có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, cùng nhau viết nên một giai thoại tình ái. Chàng thấy thế nào?"
Phượng Mẫn đương nhiên là sẽ nhìn trúng Lâm Minh Dạ rồi. Vóc người của hắn không thô kệch như đám nam nhân khác mà có mạnh mẽ của nam tử, đồng thời cũng có cả uyển chuyển của nữ tử, hắn thập phần vừa ý nàng. Gương mặt mi thanh mục tú này được xem như là hàng cực phẩm, thiên trân dị bảo, nếu bỏ lỡ chỉ sợ là sẽ mãi không còn trở lại được nữa. Nàng nhất định phải chớp lấy thời cơ, đem về được một lang quân như ý, đồng thời mang lại cho quốc gia một món hời lớn, mẫu hoàng sẽ trọng dụng nàng, cuối cùng ngôi hoàng đế sẽ rơi vào tay nàng!
"Công chúa, e là công chúa đánh giá quá cao bổn vương rồi." Lâm Minh Dạ nở một nụ cười băng lãnh, ánh mắt đen như có tà xoáy sâu vào mắt Phượng Mẫn, làm nàng không rét mà run. Nam nhân này thoạt nhìn trông có vẻ nhu nhược dễ sai khiến, nhưng có lẽ là nàng đã đoán sai rồi. Ở nước nàng, có mơ cũng không có nam nhân nào dám dùng loại ánh mắt đó, ngữ điệu đó để đối đáp với nàng đâu!
Nhu nhược dễ sai khiến sao? Lâm Minh Dạ chỉ nhu nhược dễ sai khiến đối với một người duy nhất, nào đến lượt nàng ta cơ chứ?
"Ngươi....!" Phượng Mẫn nóng mặt, thấp giọng mắng hắn dám thất lễ. Nhưng Lâm Minh Dạ đáp lại nàng cũng chỉ bằng một nụ cười nữa, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn thật sự ngây thơ thuần khiết, không hiểu phong tình, "Sao vậy, công chúa?"
Được, được lắm. Phượng Mẫn nghiến răng nghiến lợi. Cũng vừa hay, bản tính nàng thích chinh phục, nam nhân này ở trước mặt nàng còn dám đe doạ nàng, để nàng xem xem hắn còn có thể giữ thái độ dửng dưng đó được bao lâu!
"Hoàng thượng, ý Mẫn nhi đã quyết, nếu không phải chàng thì sẽ không cưới. Kính xin bệ hạ minh xét, điều này không chỉ có lợi cho Mẫn nhi mà còn có lợi cho cả bổn quốc lẫn quý quốc." Phượng Mẫn đứng dậy, hướng Vũ đế chắp tay cầu xin, cặp mắt đầy thách thức bí mật liếc qua Lâm Minh Dạ.
"Ách...chuyện này..." Hoàng đế Lâm Liệt Vũ bị rơi vào tình huống khó xử, muốn từ chối thì xem như là sỉ nhục bộ mặt của một cường quốc, mà đồng ý lại càng không được, vì Lâm Minh Dạ hắn là...
"Trong này không khí náo nhiệt như vậy mà bổn cung lại đến trễ, kính mong hoàng thượng thứ tội." Một giọng nói khác vang lên từ cửa điện lập tức thu hút mọi sự chú ý, ngay sau đó rất nhiều thanh âm kinh ngạc hô lên. Phượng Mẫn đã là một mỹ nữ hiếm có, nhưng nữ nhân vận lam y mới xuất hiện này lại còn càng kinh diễm thoát tục hơn gấp mấy lần, tưởng như tiên tử hạ phàm từ thượng giới, băng thanh ngọc khiết, khí chất trên người nàng lại cao ngạo vô cùng, như thể trong tay nàng nắm chắc quyền sinh sát thiên hạ vậy.
Hoàng đế trông thấy nàng, đuôi mắt hằn vết chân chim như căng ra hết cỡ. Giọng y run run kích động, tựa hồ nói không ra lời, "Phượng Linh trưởng công chúa...hôm nay đại giá quang lâm bổn quốc, trẫm quả thực phúc khí quá lớn rồi..."
Lâm Minh Dạ thiếu chút nữa là bị kinh hãi mà đứng dậy, bản thân hắn cũng như bị mắc nghẹn cổ họng, không thể thốt ra bất cứ câu gì. Nàng...Nguyệt Tử Ly nàng sao lại biến thành trưởng công chúa Phượng Linh rồi??
Ở phía đối diện, Thái tử Lâm Cảnh Phong cũng đồng dạng là không thể nói được gì. Nàng không phải thị nữ, mà là trưởng công chúa quý quốc?? Cành cây này hắn không với tới được rồi! Nhưng nếu cành càng cao, hắn lại càng phải trèo cao, chỉ khi đứng ở trên đỉnh cao nhất thì mới có khả năng thú nàng làm phi. Nàng nhất định phải là hoàng quý phi của hắn!
"Hoàng...hoàng di...!" Phượng Mẫn cũng á khẩu, sắc mặt trắng bệch khi trông thấy nàng. Phượng Tử Ly ở trên núi cầu phúc đã mấy năm, sao tự dưng ngay lúc này lại xuất hiện cơ chứ?!
Ở Phượng Linh quốc, quyền lực chỉ dưới Nữ hoàng chính là trưởng công chúa Phượng Tử Ly, muội muội ruột cùng hoàng phu của tiên đế sinh ra. Nữ hoàng rất tin tưởng nàng, thậm chí còn trao cho nàng quyền nhiếp chính, nhưng nàng lại xuất cung cầu phúc cho nước nhà liên tục trong mười mấy năm, đã qua tuổi cập kê lâu lắm rồi nhưng vẫn không nạp phu thị, bách tính đều cảm động mà phong cho nàng danh hào Phượng hoàng Thánh nữ. Ngoài ra, nàng còn nổi danh khắp tứ quốc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, suốt từ lúc nàng sinh ra tới giờ đều không một ai có thể soán ngôi ra khỏi tay nàng. Mặc dù ít khi trở về hoàng cung, nhưng các tỷ muội đều đã lãnh ngộ qua bản lĩnh của nàng, tuyệt đối giác ngộ rằng có thể chọc gì thì chọc nhưng sẽ không thể chọc vào nàng!
"A, tam công chúa hôm nay cũng đến góp vui sao? Lâu ngày không tái ngộ, ngươi cũng cứng rắn lên được không ít. Không biết là đang xảy ra chuyện gì, từ lúc bổn cung còn ở bên ngoài đều có thể nghe thấy được náo nhiệt." Nguyệt Tử Ly nheo nheo mắt cười với Phượng Mẫn, nhưng nàng ta hiểu được, chỉ một ánh mắt đó của nàng cũng có thể đem Phượng Mẫn chết đi đầu thai đến mấy lần.
"Là tôn nữ đã gây náo loạn, thỉnh Hoàng di khai ân. Nhưng tôn nữ muốn nạp phò mã, hiện đã nhìn trúng một người, hoàng di người sẽ không thể nào nhẫn tâm cấm cản tôn nữ đi tìm hạnh phúc của mình đâu nhỉ?" Phượng Mẫn cắn cắn môi, nàng giấu đi vẻ mặt uất hận đằng sau cái chắp tay có ống tay áo che khuất. Dù có là trưởng công chúa, đến hoàng đế tứ quốc còn nể mặt ba phần thì thế nào? Còn không phải cảnh tượng bây giờ cũng chỉ là một ả nữ nhân ghen tuông cấm cản tôn nữ thú phu thôi sao? Nếu để người ngoài chứng kiến chắc chắn sẽ vô cùng mất mặt. Phượng Tử Ly, nếu như trong ngươi còn có thứ gì gọi là tự tôn bổn quốc thì hãy mà tự biết phân biết phận rút lui cho nàng hành sự!
"Ngươi muốn thú Lâm Minh Dạ làm phò mã?" Phượng mâu của Nguyệt Tử Ly như loé lên một tia máu quỷ dị, nụ cười trên môi đã sớm biến mất không còn. Cả một toà điện đều không dám hít thở mạnh, tứ chi căng thẳng quan sát một vở tuồng kịch tính. Không hổ là nữ tử Phượng Linh quốc, khí chất có thể sánh được với cả bậc đế vương! Ngay cả huý danh của một vương gia mà cũng dám gọi...!
"Vâng, hoàng di xin hãy thành toàn cho tôn nữ..." Không biết là do linh cảm của nàng hay là thứ ma quỷ gì đeo bám, Phượng Mẫn lại có cảm giác nàng đã gây ra một sai lầm không thể nào cứu vãn nổi. Mới phút trước còn tự tin với ưu thế của chính mình, bây giờ nàng chỉ phóng lao thì phải theo lao, cho xong chuyện sớm còn chuồn về nhà. Nàng tưởng rằng lớn lên rồi sẽ có thể đối phó với Phượng Tử Ly, thế nhưng nàng sai rồi!
"Bổn công chúa vì sao lại phải thành toàn cho ngươi? Không cho ngươi thú hắn đấy." Nguyệt Tử Ly lạnh lùng gạt phăng nỗ lực thu liễm tính khí nóng nảy trời sinh của Phượng Mẫn mà cười khẩy một cái, thành công kích thích hoả nộ của tam công chúa bừng lên, "Hoàng di dựa vào cái gì mà không cho ta thú hắn?!"
"Dựa vào cái gì à...? Đương nhiên là dựa vào việc, hắn là người của bổn cung!" Nguyệt Tử Ly ngạo nghễ đáp, sau đó, không đợi cho Phượng Mẫn kịp phản ứng, nàng đã quay sang nói với hoàng đế, "Hoàng thượng, bổn cung cũng là tới để cầu liên hôn, nhưng thân phận trưởng công chúa này không bị bó buộc, bổn cung có thể ở lại Thanh Long quốc làm vương phi của Lâm Minh Dạ, cũng rất mong hoàng thượng nhớ lại giao ước của chúng ta."
Cái gì?? Hai mỹ nhân tuyệt thế vậy mà lại cùng tranh giành một vị vương gia quái dị có biệt danh Quỷ vương??? Kịch này cũng quá sức là kịch tính rồi!!!
Hoàng thượng nhìn Nguyệt Tử Ly, nghe nàng nhắc tới hai chữ giao ước liền nhớ lại một mảng kí ức.
Rất nhiều năm về trước, giữa y với nàng quả thực có lập ra một cái giao ước. Nhưng y cứ nghi ngờ lời nói của một nữ hài thì có bao nhiêu phần trọng lượng, nên không hoàn toàn tin tưởng. Hiện giờ, xem ra nàng đã giữ đúng lời hứa rồi, chỉ còn đợi y thực hiện phần của y mà thôi.
"Hoàng di! Người đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ, hoành đao đoạt ái! Ai cũng biết người xuất gia cầu phúc, căn bản là không thể phát sinh quan hệ với nam nhân!"
"Ngươi không tin cũng không sao, nhưng đoạn tình duyên này giữa bổn cung và hắn đã sớm định trước từ lúc ngươi còn ở trong bụng hoàng tỷ, ngươi vốn không có tư cách tranh giành với bổn cung."
Hoàng thượng nhận được một cái lườm từ Nguyệt Tử Ly, lúc này mới ho khù khụ, tiếp lời, "Đa tạ trưởng công chúa nhắc nhở. Tam công chúa thỉnh bớt giận, là trẫm tuổi đã lão, ngay cả đầu óc cũng hồ đồ rồi. Trẫm như thế nào lại quên, Dạ nhi đã có hôn ước với trưởng công chúa từ nhỏ, chỉ đợi đến ngày trưởng công chúa xuất sơn mà tiến hành hôn lễ. Tam công chúa, dưới gối trẫm thật sự không còn ai thích hợp, nếu được trẫm sẽ tặng cho quý quốc những nam tử xuất sắc nhất của bổn quốc, xem như đáp trả lại tấm lòng của tam công chúa."
Lâm Minh Dạ nhìn nàng diễn kịch mà muốn rớt cả hai con mắt. Kịch bản này cũng quá cẩu huyết rồi, nàng thế mà lại đi tranh hắn với tam công chúa kia. Còn lão hoàng thượng vì sao lại phải tiếp tay cho nàng? Trông y cũng thật sự giống như là không có ý định đưa hắn đi hoà thân, lúc gặp Nguyệt Tử Ly lại cứ như vớ được một cọng rơm cứu mạng. Giữa họ thì có thể có giao ước gì được cơ chứ?
"Nghe rõ rồi chứ, tôn nữ đáng kính của bổn cung? Ở trước mặt quý quốc mà dám hiên ngang tranh giành nam nhân của bổn cung, ngươi thực sự có bản lĩnh không tồi đâu~"
Phượng Mẫn bị Nguyệt Tử Ly chọc muốn khóc ra nước mắt. Nàng quay sang Lâm Minh Dạ, nếu như hắn lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa mà đứng về phe của hoàng di, thì hôm nay người mất mặt nhất chính là Phượng Mẫn nàng. Nàng không tin nam nhân này lại có quan hệ gì với nàng ta—
"Đúng vậy a. Tam công chúa, bổn vương không chấp nhận tấm lòng của ngươi, đơn giản là vì sợ vương phi thương tâm thôi. Bổn vương và vương phi có duyên qua lại với nhau đã được một thời gian, tình cảm rất tốt, bổn vương nghĩ không muốn nạp thêm bất cứ ai vào cửa đâu." Lâm Minh Dạ đương nhiên là sẽ bồi Nguyệt Tử Ly chơi đến tận cùng rồi. Một lời khẳng định hai người là lưỡng tình tương duyệt, coi như chặn toàn bộ đường lui của Phượng Mẫn. Nàng chính thức trở thành trò cười cho thiên hạ.
"Ta cũng thấy lúc vào cung, bên cạnh vương gia có một nữ nhân thoạt nhìn đã cảm giác nàng là một quốc sắc thiên hương, lại còn cảm thấy quái lạ vì vương gia lại cho phép nữ nhân đến gần, hoá ra chính là trưởng công chúa và Dạ vương thật sự là kiêm điệp tình thâm a!"
Tiếng bàn tán một lần nữa lại rộ lên, người được tán thưởng thì nở mày nở mặt, trái lại, Phượng Mẫn lại biến thành tiểu tam chen vào phá vỡ hạnh phúc của đôi uyên ương, lại còn mang thêm tội danh bất kính với hoàng di. Thanh danh nàng ta một bước từ trên cao rơi xuống đáy vực thăm thẳm.
Lâm Cảnh Phong bên này tức tối bắn ánh mắt chứa sát khí hướng tới Lâm Minh Dạ. Lại là hắn! Lúc nào cũng là hắn hưởng được nhiều thứ nhất! Vì sao những thứ đáng lẽ phải là của thái tử hắn đều rơi vào tay tên tiện nhân mạng lớn kia?! Mỹ nhân hắn mà muốn cũng trở thành người của hắn ta! Hắn đường đường là thái tử, vì sao người được ấn định trở thành hoàng đế lại không phải là hắn!?
Người được ấn định lên ngôi, KHÔNG. PHẢI. LÀ. HẮN.