Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn lại đây, Thẩm Bồi Viễn mới đứng dậy sửa sang quần áo, bước chân của hắn không nhanh không chậm, đôi mắt tự mang ba phần ý cười, dịu dàng như gió xuân tháng ba.

Thẩm Thất gia dựa vào dáng vẻ này đã lừa gạt quá nhiều người bao gồm cả Tạ Nguyễn Ngọc trước kia.

Đáng tiếc cảnh còn người mất ngay lập tức, Tạ Nguyễn Ngọc quá hiểu người đàn ông này, nàng biết tất cả của hắn, những điều có hoặc không thể nói.

Nhưng mà không phải hắn đã chết sao! Chết trên địa bàn của Lâm đại soái.

Tạ Nguyễn Ngọc nhìn Thẩm Thất gia sống sờ sờ lâm vào sự hoảng sợ lớn hơn nữa, cảm thấy dường như có chuyện quỷ dị gì đó đang diễn ra, Thẩm Thất gia trước mắt quá trẻ tuổi, vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngọc, Tạ Nguyễn Ngọc lại nhớ rõ Thẩm Thất gia mấy năm sau nàng nhìn thấy kiệt ngạo âm ngoan, trầm mê với gió lửa chiến trường, hắn quá thông minh, trái tim cũng quá ngoan độc, trên tay nhuộm máu tươi để mở rộng địa bàn của Thẩm gia ra gấp đôi.

Sau đó nữa thì hắn đã chết, Tạ Nguyễn Ngọc không tận mắt nhìn thấy nhưng mà tin tức truyền đến Hà Đông, dẫn tới sự rung chuyển không nhỏ, đầu đường cuối ngõ đều đàm luận về cái chết của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc không rõ, Mạnh Nho Cảnh không rõ, bá tánh Hà Đông cũng không rõ, bọn họ không hiểu vì sao Thẩm Thất gia lại không ở Hà Đông thật tốt mà nhất định phải đến chỗ của Lâm gia.

Thấy Tạ Nguyễn Ngọc nhìn hắn xuất thần, đuôi mắt Thẩm Thất gia nhướng lên, cười càng thêm dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt qua mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, lòng bàn tay ấm áp lại làm Tạ Nguyễn Ngọc hoàn hồn, chảy một thân mồ hôi lạnh.

"Em sợ ta.

" Tiếng nói của Thẩm Thất gia thanh lãnh lại vô cùng dễ nghe, mang theo sự chắc chắn, ngón tay chậm rãi trượt xuống theo khuôn mặt từ mái tóc của Tạ Nguyễn Ngọc, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, câu nói "Không có" của Tạ Nguyễn Ngọc bị kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được.

Thẩm Thất gia thích lừa người khác chơi lại không thích người khác lừa hắn.

Đây là sự nhận thức sâu nhất trước đó của Tạ Nguyễn Ngọc với Thẩm Bồi Viễn.

Tiếng nói của Thẩm Bồi Viễn làm người như tắm mình trong gió xuân, sự dịu dàng trong mắt đủ để người chết chìm, tiếng tim đập của Tạ Nguyễn Ngọc nhanh chóng bay lên theo thái độ càng ngày càng ôn hoà của hắn, nàng biết, đây là trong lòng Thẩm Thất gia không thoải mái.

Ánh mắt Thẩm Bồi Viễn chợt loé, dứt khoát ngồi xuống ôm nàng dựa vào trên vai, đầu ngón tay phải xẹt qua xẹt lại trên mu bàn tay nàng, ghé vào nói bên tai nàng: "Khanh khanh, ai phái em đến giết ta?"Không hỏi vì sao chỉ thẳng tên họ, người trước cần phải suy nghĩ mà người sau chỉ cần buột miệng thốt ra.

Thẩm Bồi Viễn cách rất gần, hỏi cũng rất đột nhiên, Tạ Nguyễn Ngọc nhất thời không chuyển được mờ mịt nói: "Em không muốn giết ngài.

" Vừa dứt lời mới đột nhiên phục hồi tinh thần xem Thẩm Thất gia hỏi cái gì, khiếp sợ hoá đá ở trên giường.

Ngón tay của Thẩm Thất gia ngẩn ra lại nhẹ nhàng ấn hai cái trên mu bàn tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng lại mở nút thắt của cổ áo.

Chỗ vết thương ở bả vai được băng một tầng băng gạc, lộ ra từng chút đỏ thẫm, tựa như không thèm để ý mà oán giận nàng: "Khanh khanh đêm qua làm ta bị thương.

"Thẩm Bồi Viễn cười nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, chỉ thấy đồng tử của nàng bỗng nhiên phóng đại, sau đó đầy mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn.

Tạ Nguyễn Ngọc không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cũng không thể điều chỉnh biểu cảm trên mặt giờ phút này, nàng biết Thẩm Thất gia sẽ nghi ngờ với trạng thái giờ phút này của nàng nhưng Tạ Nguyễn Ngọc không có cách nào, nàng hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Đêm qua?Tạ Nguyễn Ngọc và Thẩm Thất gia chỉ ở qua đêm với nhau một đêm!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play