“Gia, thuộc hạ đã phái Bằng Tử đi dò xét.” Đinh Chí từ trước đến nay đều nói chuyện một cách trực tiếp: “Là gì không biết nhưng nhất định không phải trái cây.”Trái cây mùa đông có giá trị thiên kim, người hộ tống cũng khó tránh khỏi mà phải cẩn thận nhiều, sợ nát, dùng để che giấu thật ra cũng là ý kiến hay.Dùng bến tàu dưới mí mắt của Thẩm gia làm mua bán không muốn sống, hắn thật ra rất xem thường sự ăn uống của Mục Độ Niên, thật đúng là sợ căng chết chính mình.“Đi đi.” Thẩm Thất gia đã mở miệng, hắn đưa lưng về phía cửa, trong phản quang Đinh Chí không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, cũng không nhiều lời mà khom lưng cáo lui.Chuỗi hạt đàn hương nhỏ trong tay bị Thẩm Bối Viễn niết ở trong tay, chậm rãi chuyển động, trên mỗi một viên đều khắc chữ cực nhỏ.

Bến thủy Kim Thủy là do Thẩm Nhị thiếu bắt lấy từ chỗ của Lão Lục, vốn dĩ là bến tàu tư vận, ngầm buôn bán đồ không để người thấy cũng không hiếm thấy.

Nhưng hắn ta không nghĩ bến tàu đều vào túi Thẩm gia còn có người dám chuyển súng ống đạn dược.Lâm gia.Đầu ngón tay của Thẩm Thất gia căng thẳng, hạt châu trong trong tay bỗng nhiên bị đứt dây, gõ mộc châu dừng trên sàn nhà bắn lên một độ cung.Dưới ánh mặt trời mặt Thẩm Thất gia không có biểu tình gì.Có Thẩm Thất gia nhúng tay, súng ống đạn dược ở bến tàu Kim Thủy chung quy không thể vận chuyển ra ngoài.

Chuyện này làm rất cẩn thận, trung gian mượn không ít nhân thủ trên đường, việc mua bán kiếm tiền trên tay Thẩm Thất gia rất ít, giết người cướp của thì rất nhiều.Đây cũng là do Thẩm phu nhân một lòng một dạ nhào vào trên người Thẩm Nhị Thiếu ít nhiều, bà ta sợ ô uế tay con trai mình lại tiếc ném xuống những việc mua bán dơ bẩn này, từ nhỏ Thẩm Thất gia đã được nuôi bên cạnh Thẩm phu nhân, sinh văn nhược lại còn là một người không mẹ, rất đắn đo xong sau đó mới dẫn Thẩm Thất gia làm những chuyện không nhận ra người trong tối ngoài sáng để giúp đỡ Thẩm Nhị gia.Hắn làm việc sạch sẽ lưu loát, Thẩm phu nhân rất vừa lòng.

Bà ấy càng vừa lòng, Thẩm Thất gia liền càng dám buông tay ra làm.Thời gian dài có một số việc cũng không chịu khống chế, tay phụ nhân ở hậu trạch có dài thì có thể duỗi đến chỗ nào nữa?Trong tay Thẩm Thất gia cầm điện báo mới đưa đến, mùi hương cà phê đang xay cũng tràn ngập khắp gian nhà ở, hắn quả nhiên ngừng lại, không tốn tiền của riêng mình còn được thêm mấy thuyền súng ống đạn dược, đó là tin tức đối phương không nhận được, hắn cũng kiếm lời.Nếu hắn không vội thì đối phương nên nóng nảy.

Trong tay hắn nắm lợi thế tự nhiên không có chỗ hạ phong, cuối cùng cũng giằng co lúc lâu mới có được chỗ tốt này.Lâm gia đứng dậy, hắn cũng không đến mức quá thiệt thòi.Tạ Nguyễn Ngọc đánh giá Thẩm Thất gia, từ sau đêm đó Thẩm Thất gia đã bắt đầu lộ ra một nụ cười dịu dàng và mặt khác trước mặt nàng - không có biểu tình gì.

Tuy Tạ Nguyễn Ngọc có lòng quan sát cũng không cảm nhận được chút cảm giác nào của hắn.Lâu sau Thẩm Thất gia mới cho nàng một ánh mắt, Tạ Nguyễn Ngọc vội vàng đứng dậy bước từng bước nhỏ đi lên rót cà phê cho Thẩm Thất gia.Không thêm đường, cũng không cần sữa bò.Tạ Nguyễn Ngọc từng nếm thử cách uống của Thẩm Thất gia, đắng từ miệng đến tâm khảm, ăn mứt đầy miệng cũng không hết.Mà Thẩm Bồi Viễn dường như rất thích bộ dáng đắng không nói nổi của nàng.Đổ tràn đầy một ly cho Thẩm Thất gia nhìn cái ly cách vách lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất gia, chỉ thấy cắm hắn giương lên một chút, mi hơi nhếch lên.

Tạ Nguyễn Ngọc dường như nhận mệnh rót ra một ly cho chính mình.Ừm, rất tốt, chỉ còn một chút, Tạ Nguyễn Ngọc có chút vui vẻ.

Nàng vừa vui vẻ thì Thẩm Thất gia lại không vui..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play