Bọn họ đang làm gì 2022

(6)


1 năm


1
Vương Quốc đi vào trong hẻm, đừng thấy đây chỉ là hẻm nhỏ, có lúc sâu đến kinh người, có hẻm còn có cầu thang thông thẳng lên trên núi, bởi vì nhà cửa xây dựa núi, nơi này cũng phải tính là một thành phố núi.

Đoạn giữa con hẻm, đôi lúc trên vách tường sẽ có một hốc cửa, đi vào là một con hẻm nhỏ hơn, không sâu, bên trong thường có đủ loại hoa cỏ các cụ già trồng, rồi thì tủ điện của các nhà cũng thường giấu trên tường trong hẻm.

Vương Quốc đi lại bên trong, nhìn bâng quơ hết đông lại tây.

Anh ta thử xem có nghe được gì không, nhưng không nghe thấy gì cả.

Đi mãi vào hơn 100 mét, mắt thấy đã đến cuối hẻm, ở đó có một hốc cửa.

Bên trong dường như là một hộ nhà, chắc là lao động lớn tuổi khó khăn, nơi này có rất nhiều cụ già sinh sống như vậy.

Anh ta quay đầu đi về, bản thân cũng không biết mình đang tìm gì, đầu thuốc, dấu chân.

Anh ta muốn tìm những thứ không bình thường.

Lúc ngang qua đầu một con hẻm nhỏ, anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn thấy có một phụ nữ mặc áo mưa màu xanh sẫm, cổ giắt tai nghe, đang ngồi xổm trong hẻm, dường như cũng đang tìm gì đó.

Vừa rồi lúc ngang qua đây không nhìn thấy người này.

Anh ta bước vào, đối phương dường như đã biết đến anh từ lâu.

Vương Quốc vừa định hỏi, đối phương đã cướp lời: “Tôi là đàn ông.”

Đối phương quay đầu, Vương Quốc liền nhận ra, đây đúng là một người đàn ông tóc dài.

Vương Quốc còn định hỏi tiếp, đối phương đã đáp luôn: “Không liên quan đến anh.”

Vương Quốc sửng sốt, quả thực, anh ta vừa định hỏi: “Anh đang làm gì ở đây?”

Đối phương dường như biết đọc suy nghĩ, cổ họng anh ta vừa động, đối phương đã trả lời anh ta ngay.

Vương Quốc ngẫm nghĩ, lần này anh ta còn định hỏi gì đó, còn chưa kịp nghĩ, đối phương đã nói: “Tim anh đập lớn quá, anh ra ngoài cho tôi.”

Vương Quốc hơi khó chịu, trực tiếp rút thẻ công tác ra, đưa lên trước mặt đối phương.

Đối phương nhìn thẻ công tác, Vương Quốc lên tiếng trước: “Tôi đang tra án, nơi này là hiện trường vụ án, anh đang làm gì ở đây?”

Đối phương đáp: “Vụ án xảy ra giữa hai ngày mưa giông ấy à?”

Vương Quốc lạnh lùng nhìn đối phương, đối phương nói: “Tim anh có vấn đề, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi nghe mà khó chịu.”

2.
Vương Minh và Khảm Kiên ngồi trên bậc thềm của Ngô Sơn Cư.

Khảm Kiên nghe xong câu chuyện, cũng kiểm tra tài khoản mấy lần.

Hai người đều rất trầm lặng, Vương Minh hỏi cậu ta: “Sao cậu không nói gì.”

Khảm Kiên đáp: “Tôi không biết một người thông minh thì có nên tin chuyện này không nữa.”

“Người bình thường đều không biết.” Vương Minh nói, hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi, sặc.

“Có cần báo với ông chủ không?” Khảm Kiên hỏi.

Vương Minh nói: “Bây giờ tôi không liên lạc được bọn họ.” Nói rồi quay số, trong điện thoại truyền ra âm thanh hết sức ồn ào.

Trong tiếng ồn có tiếng gõ vô cùng yếu ớt, nhưng không biết từ đâu truyền tới.

“Từ lúc bọn họ xuất phát đến nơi nào đó, gọi tới luôn nghe thứ âm thanh này, nghe như có người đang gõ lên đá.”

Khảm Kiên thở dài, cậu ta lại càng trầm mặc hơn.

Lần đầu tiên gặp Ngô Tà, Khảm Kiên từng hỏi anh một câu, tôi phải làm thế nào mới có thể khiến người khác chấp nhận mình với tốc độ nhanh nhất.

Ngô Tà nói với cậu ta, có thể để mình trông thiếu thông minh một chút.

Cậu ta làm theo, hiệu quả rất tốt.

Dần dà, cậu ta không biết mình có thông minh thật không nữa, bây giờ ông chủ nói với cậu ta, có thể trở nên thông minh rồi.

Bởi vì thay đổi có thể khiến người ta ấn tượng thêm sâu sắc.

Đây là chuyện đầu tiên cậu ta gặp phải từ khi trở nên thông minh, thật hóc búa, vốn còn tưởng có thể bắt đầu từ độ khó thấp.

Vương Minh cụng đầu vào khung cửa bên cạnh, vừa cụng vừa rên: “Làm sao đây, làm sao đây!”

Khảm Kiên cản hắn lại, dùng một vẻ mặt thông minh hết cỡ nói với hắn.

“Chỉ có một cách, nhưng hơi nguy hiểm, anh có chịu thử không?”

Vương Minh gật đầu: “Cha tôi bị chôn trong tường rồi, còn cách nào lấy ra chứ?”

3.
Trước máy tính của Vương Minh, Khảm Kiên tải ảnh chụp của Vương Minh lên cửa hàng online.

Tên sản phẩm đề: Vương Minh.

Ô giá vẫn để trống, cậu ta nhìn nhìn Vương Minh.

“Bao nhiêu thì được?”

“99999999?”

“Hắn vừa mua một người rồi, giá này hắn không mua đâu, làm sao đây?”

“Vậy cậu nghĩ bao nhiêu?”

“3 tệ 2.”

“Ít thế? Ba tôi vừa già vừa lẩn cũng được 99999999, tôi còn không bằng một chai nước suối nữa?” Vương Minh hỏi.

Khảm Kiên ngẫm nghĩ, gõ 100000, dứt khoát bấm tải lên.

Sản phẩm đã được tải lên.

Cửa hàng nhanh chóng xuất hiện một sản phẩm mới.

Sau đó Khảm Kiên đưa một con dao găm và một cái ná cho Vương Minh.

“Anh ngồi trên cái ghế ba anh ngồi lúc mất tích, tôi sẽ trông chừng anh.” Khảm Kiên nói, chỉ chỉ vào xà nhà bên cạnh. “Có người lấy hàng, tôi sẽ bắn bể đầu, anh yên tâm, ngoài thầy Trương, chưa có ai né được ở khoảng cách này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play