Trích nhật ký Vương Tiểu Mị: Hôm nay tôi nấu lẩu trong mộ mình….
Làn hơi nước uốn lượn bốc lên dọc theo đường sông và núi giả nhân tạo, nơi đây còn có vài hòn đá nhỏ xếp thành chiếc đình, sang trọng hệt như nơi lầu son gác tía.
Trên đỉnh vách đá còn được khảm rất nhiều dạ minh châu, bóng đêm vô tận làm chúng tỏa sáng như ban ngày.
Bánh chưng nhỏ họ Vương dắt cái đống áo lòa xòa vào cạp quần, xắn tay áo thật cao rồi vắt chúng qua vai buộc lại thành cái nơ nhỏ. Hắn ngồi nước móng lừa đen bằng cồn khô như mấy ông già hay mút kem ngoài cửa, sau đó chồm lên hầm thêm cả đống gia vị lẩu vừa thó được ngoài bãi rác.
Nước lẩu đỏ rực mùi ớt, cay đến mức khiến ai ngửi cũng phải suýt xoa chảy nước mắt, Vương Tiểu Mị vừa nuốt nước bọt vừa ca thán cho đóa cúc hoa của mình, sau hôm nay có lẽ ẻm sẽ chịu tổn thương lớn.
“Phong Tẫn, đừng giặt quần áo nữa đến ăn lẩu đi!” Hắn gào mồm gọi người đang làm việc quần quật bên sông.
Văn Phong Tẫn buộc tóc đuôi ngựa, quần áo của gã cũng xắn lên hệt Vương Tiểu Mị, cái nơ xiêu xiêu vẹo vẹo dùng đầu ngón chân cũng biết được ai làm cho, chả hiểu sao gã đàn ông từng làm giang hồ dậy sóng ai nghe cũng sợ mất mật giờ đây lại giống cô gái miền quê âm trầm tần tảo lam lũ ngồi bên sông giặt đồ.
Năm đó gã nghe lời tên thuộc hạ đầu gỗ may thêm vài bộ quần áo chất lượng tốt mang xuống mộ thay đổi hàng ngày, ai ngờ kết quả Vương Tiểu Mị nghe nói là đồ dự phòng gì đó thì nhất định không chịu mặc, bắt gã phải giặt sạch thì mới chịu tha.
“Để cả nghìn năm rồi mà không giặt?” Vương Tiểu Mị ghét bỏ ra mặt khiến Văn Phong Tẫn theo bản năng nuốt hết lời định nói xuống bụng.
Thực ra quần áo này đã được phù phép tự tẩy rửa, chống bụi bẩn.
Nhưng vì để được ngắm Vương Tiểu Mị thay đồ, gã vẫn rất vui vẻ giơ hai tay lên đi giặt quần áo.
Sau đó, sự thật chứng minh có làm thì mới có ăn nhưng làm lưu manh chỉ có ăn….
Vương Tiểu Mị thay xong quần áo rồi ném hết đống đồ cũ cho gã: “Đại ca, anh sẽ giặt quần áo hả?”
Văn Phong Tẫn: “…………….”
Đường đường là đại ma đầu nghìn năm có một lưu danh sử sách một tay che trời…
Đương nhiên là gã sẽ làm!
Trước đây Văn Phong Tẫn đã từng tự giặt quần áo cho mình, dù đã qua bao nhiêu năm nhưng gã vẫn còn nhớ mang máng.
Nhìn Vương Tiểu Mị long lanh ậc nước, gã không đành lòng mặt liệt gật đầu.
Cuối cùng, trong tiếng reo hò vang vọng của Vương Tiểu Mị, đại ma đầu Văn Phong Tẫn ngồi xổm bên bờ sông giơ cái chày lên gõ quần áo.
Gã khát máu vừa giặt vừa nghe nóc nhà mình lẩm bẩm nói: “Tí nữa phải đem mấy cái thanh trang trí kia về Thiền điện làm móc quần áo mới được, sau này coi như đó là phòng giặt đồ, rộng rãi sáng sủa.
Văn Phong Tẫn: …Đó không phải móc treo quần áo, đó là móc treo đao.
Thấy Vương Tiểu Mị hò mình, gã nhìn thoáng qua chậu nước đỏ ngầu, nhanh chóng phủi tay đứng lên chạy qua.
“Đừng thả tay áo xuống! Tí nữa còn phải rửa tay đó!!!” Vương Tiểu Mị chạy lại ngăn cản hắn.
“…” Văn Phong Tẫn nhìn quần chả ra quần, áo chả ra áo, im lặng dùng tay buộc lên trên cổ.
Hai cái bánh chưng sặc mùi cổ đại ngồi xổm dưới đất cạnh nồi lẩu sôi sùng sục, nếu để người qua đường nhìn thấy khéo lại phá lên cười.
Kiểu như Đường Tăng mặc áo cà sa rồi cùng ba đồ đệ vừa nghỉ ngơi vừa châm điếu thuốc lào cho đỡ mệt.
Vương Tiểu Mị hít mùi lẩu thơm phức bỗng nhiên nghĩ tới: “Hai con cương thi ngồi trong mộ của mình ăn lẩu móng lừa đen. Giờ mà có tay trộm mộ nào lạc đến đây, không biết thần kinh có chịu nổi không nữa.”
Ước gì có thêm vài người nữa đến, tốt nhất là mang theo tí chân lừa ăn cho đã…
Nếu trở lại mấy ngày trước, hắn còn lâu mới tưởng tượng được mình sẽ ăn lẩu trong mộ!
Văn Phong Tẫn nhìn nồi nước đỏ lòm sôi sùng sục, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Mấy cái này giống mấy lò luyện đan của đạo sĩ quá, thực sự ăn được sao?”
Vương Tiểu Mị lấy ra hai cái hộp nhựa sạch sẽ đưa cho gã, vừa ăn vừa nói: “Yên tâm ngon lắm, người thời nay cơm không cay thì không ăn được. Cho anh này, uống thử đi!”
Vương Tiểu Mị nhét hết vào người gã, không chịu được gắp một miếng bỏ vào miệng, cũng chả thèm quan tâm xem đồ ăn đã hết hạn chưa.
Hơi cay cùng đồ ăn ngon sộc thẳng lên mặt hắn khiến đôi mắt Vương Tiểu Mị bắt đầu ậc nước, ôi cái hương vị quê cha đất mẹ này, cảm động quá.
“Má ơi! Tên này quê Tứ Xuyên chắc luôn! Cay thấy ông bà ông vải rồi!!!”
Văn Phong Tẫn nhìn Vương Tiểu Mị chảy cả nước mắt, cầm cái hộp lên ngửi ngửi vài lần, cuối cùng hạ quyết tâm gắp thức ăn bỏ vào miệng nuốt!
Vương Tiểu Mị nhìn gã ban đầu còn lịch sự nhai nhai sau đó dần dần đỏ mặt, mũi nhăn lại vì cay cuối cùng cố gắng nuốt xuống, gương mặt đẹp trai ngời ngời trông chả khác gì quả mướp đắng!
Vương Tiểu Mị ôm bát cười ẻ: “Thì ra anh không ăn được cay!”
Văn Phong Tẫn vất vả lắm mới nhịn được cay, cau mày trả lời: “Từ bé ta không quen ăn mấy loại thức ăn này, ta thích ăn chua hơn.”
“Còn tôi sợ chua lắm.” Vương Tiểu Mị ăn nước tương nước giấm còn được chứ mấy quả chua chua là sẽ bị ê răng, hai người vừa nói chuyện vừa gặm móng lừa.
Vương Tiểu Mị cắn một miếng, nói: “Tôi chết rồi, cũng không có ý định bỏ đi, sẽ ở lại chơi với anh. Dù sao trước đây tôi cũng là đứa bà ngoại không thương bà nội không yêu, bố mẹ mà nghe tôi chết khéo cũng chả thèm nhặt xác đâu, đưa tiền cho người ta nhặt là hết cỡ.”
“Mặc dù tôi vẫn chả tin lắm mấy câu chuyện anh kể nhưng mà nghĩ kỹ lại anh độc thân tôi cũng độc thân, hơn nữa chả giấu gì anh tôi cũng là gay, ờm thời anh gọi là đoạn tụ ấy. Nếu anh có lòng muốn thiết lập quan hệ với tôi thì chúng ta làm bạn trước sau đó tiến lên, nếu cảm thấy hợp thì cùng nhau ở lại địa cung. Cho nên, tôi mong anh có thể đừng lừa tôi không…?”
“Gần đây tôi thấy mình rất kỳ lạ, có phải anh làm gì đúng không?” Hắn nói một câu dài nhưng vẫn không ngừng ăn.
Thực ra Vương Tiểu Mị rất khẩn trương, nhưng hắn vẫn muốn thử Văn Phong Tẫn một lần.
Mẹ kiếp dù gì gã ta cũng là cái bánh chương một nghìn tuổi, nếu mà gã điên lên khéo gã gặm nát đầu tôi quá!
Kiếp trước kiếp này cái mẹ gì, tôi chỉ có hai mươi năm làm người thôi, kiến thức thầy cô dạy tôi không thể nào bị phá hủy trong vài ngày dễ dàng thế được!
Trừ khi một ngày nào đó Vương Tiểu Mị nhớ ra hắn đã từng tên là Miên Đăng, nếu không hắn không thể nào coi mình là một người khác, sống cuộc đời của một người khác.
Văn Phong Tẫn cắm chiếc đũa vào bát, nâng mắt nhìn Vương Tiểu Mị.
Hắn hơi hoảng, theo bản năng nuốt nước bọt.
Hai người nhìn nhau một lúc, Văn Phong Tẫn chịu thua trước, gã cúi đầu nhếch miệng khổ sở: “Huynh nói sẽ ở lại làm ta rất vui, huynh yên tâm, ta sẽ không hại huynh, ta cũng chưa từng hại huynh.”
Vương Tiểu Mị hoài nghi hỏi lại: “Anh nói thật?”
Văn Phong Tẫn nắm chặt hai bàn tay, vài sợi tóc lòa xòa che trước trán: “Miên Đăng, ta không nhận sai người, chính là huynh.” Hắn cười tự giễu: “Kiếp trước huynh thấy ta có cặp mắt khác người bèn nghi ngờ ta, đánh giá ta…. Nhưng hơn một nghìn năm rồi, tại sao huynh vẫn không tin ta?”
“Ta chờ huynh lâu như vậy! Tại sao huynh có thể bỏ rơi ta?”
Vương Tiểu Mị: “…”
Alo chú cảnh sát, sao hắn thấy hắn như thằng giai đểu vậy nè?!
Hết chương 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT