Edit: Kidoisme

Mặt trời mơ hồ treo trên cao, không khí oi bức khiến người ta biến thành cơm trong nồi điện, thôn xóm yên lặng chết chóc.

Mấy con ve kêu gào thảm thiết, lá xanh cuộn tròn lại theo nhiệt độ.

Bầu trời không sáng sủa ấp ủ một trận mưa rào.

Buổi chiều, những đám mây đen xuất hiện, gió nóng thổi đất vàng bay đầy trời, bụi mù đất đá.

Mưa gió ập đến.

Nửa giờ sau, tiếng sấm đầu tiên nổ vang chân trời.

Kim Giáp khoác lên người, trường thương khảm sắt nắm chặt trong tay, tung hoành ngang dọc.

Tướng quân trẻ tuổi không đội mũ sắt, tóc buộc gọn ra sau cố định bằng dải lụa, toàn thân y thả lỏng thoải mái, ẩn nấp bên ngoài thôn sơn yên tĩnh.

Ngôi làng vừa được dựng lên, bao quanh bởi cỏ cây đất đá.

Bên cạnh y, Văn Phong Tẫn mặt lạnh nhìn về một hướng.

“Ha ha, xem ra hơn hai mươi năm qua nó không nhàn rỗi lắm nhỉ, chế tạo nhiều vũ khí quá.”

An Giai chậc chậc chậc hai tiếng, thiếu niên mặt mày rậm mắt to cười hì hì mỗi tội con ngươi tối đen như mực, y nghiêng đầu nhìn Văn Phong Tẫn:

“Văn tiền bối, ngài thấy sao? Chuyện này tệ hơn ta tưởng rất nhiều.”

Văn Phong không nói gì, dị đồng hẹp dài chăm chú tính toán, mi tâm đỏ tươi, tóc bạc thả xuống vạn phần hoa lệ.

Bàn tay gầy yếu lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ ném cho An Giai.

“Cầm.”

“Đây là?”

An Giai dễ dàng bắt được, lắc lư cái bình màu xanh ngọc trong tay.

Văn Phong Tẫn: “Đây là một trong những bảo vật ở mộ cung của ta, dùng lúc ngươi sắp chết có tác dụng phục hồi cơ thể. Năm đó vì muốn sư huynh sống lại, ta ép đám y sư luyện chế, mỗi tội ta và huynh ấy đều dùng tiên đan nên chẳng có tác dụng mấy, tất cả gồm mười bảy viên.”

Năm đó gã nắm trong tay tài sản cả thiên hạ, chiêu nạp toàn nhân tài, đất đai xây mộ trải cả một cõi, trân bảo chẳng khác nào lông trâu, vàng thỏi minh châu tựa như cát bụi.

Ngay cả ngư châu khiến loài người điên đảo cũng bị Văn Phong Tẫn lôi đi làm dây buộc tóc cho Vương Tiểu Mị.

Đôi mắt hẹp dài nheo lại, dị đồng đã biến thành màu đỏ, khóe mắt kênh kiệu, khóe miệng nhếch lên đầy ác độc.

“Đủ cho ngươi chết mười bảy lần.”

An Giai nhẹ nhàng huýt sáo: “Thứ tốt, thứ tốt.”

Trách không được trăm năm sau hoàng thất nhà An Giai cực kỳ tiết kiệm, thì ra trăm năm trước sớm đã bị người ta vơ vét sạch sẽ.

“Có thứ này cho dù binh khí kia có lợi hại tới đâu, ta cũng chả quan tâm.”

Ý cười trong mắt An Giai sáng bừng, bản thân y vốn là chiến sĩ, so với đám kỳ trân dị bảo, không gì khiến y vui vẻ hơn chém chém giết giết!

“Nhớ để lại một viên.” Văn Phong Tẫn nói: “Không giấu trong bình.”

An Giai ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên.

Y nói: “Ta rất bội phục bọn thông minh, nhưng ta cũng ghét nhất là bọn thông minh. Mẹ kiếp ta còn chưa kịp làm gì, ván cờ các ngươi đã tính xong cả.”

Văn Phong Tẫn nhàn nhạt nhìn y không đáp.

“Ha ha, cậu hoàng để nhỏ nhà ta cũng thế, nếu em ấy không tính kế ta, cứ một lòng một dạ theo ta thì nào đến nỗi bị ta đánh gãy chân, chết cũng phải lôi xuống địa ngục kết duyên vợ chồng?”

Nụ cười trên mặt An Giai thu lại, huyết khí nổi lên cúi đầu mở bình thuốc đổ một viên ra lòng bàn tay.

Viên thuốc đỏ tươi bốc lên mùi tanh nồng nặc, miệng An Giai lẩm bẩm “đồ tốt” sau đó cho tay lên cổ lôi sợi dây màu đỏ xuống.

Sợi dây treo túi uyên ương, chỉ vàng lung tung bung bết theo thời gian nhưng vẫn được An Giai nâng niu trân trọng.

Viên thuốc nhỏ từ lòng bàn tay lăn vào túi gấm, dây thừng đỏ buộc lại, thả trở về cổ.

Tiếng sấm càng ngày càng lớn

“Đi thôi.” Sắc mặt Văn Phong Tẫn trầm xuống đang định xông ra ngoài, bỗng nhiên bị An Giai nắm lấy tay áo.

“Chờ đã! Chờ đã!”

“Làm sao?” Văn Phong Tẫn hất tay y, nhíu mi tâm hỏi.

An Giai gãi đầu, xách bình thuốc lắc lư trước mắt hai người.

“Ta chợt nghĩ ra thuốc này để hơn nghìn năm, hết hạn chưa nhỉ?”

“…”

Văn Phong Tẫn nhìn y như nhìn thằng đần, cười nhạt nhẽo vung tay đập nát con rối gần nhất thay lời muốn nói.

Bị ánh mắt sắc như dao cạo đảo qua, An Giai lúng túng xoa xoa chóp mũi, thấy Văn Phong Tẫn đi đầu, y nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng, trường thương quay tròn, giáp sắt không ảnh hưởng đến hành động của y. Trường thương xuất trận, thiếu niên tùy tiện lập tức biến thành tướng quân khát máu.

“Văn tiền bối chờ ta!”

Y rống lớn, trường thương như con mãnh hổ nhào về phía một con quái vật khác!

Sấm sét đùng đùng.

Tầng mây đen dày cộm chồng lên nhau, tia sét ánh tím tỏa ra, cửa gỗ mở toang. Ngoài phòng khách, mấy con rối chăm chỉ kéo thanh đao dài đi tới đi lui.

Trà nóng đặt trên bàn, Nhất Ngôn ngồi ghế chủ vị nhìn ra bên ngoài bật cười thành tiếng.

Thiếu nữ Tiểu An mặc áo cộc tay in hình mèo con kết hợp với chân váy xanh,  hai bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm “gậy ma pháp” màu hồng nhạt thật dài.

Bạch Ngọc không nhìn cô, cũng không nhìn Nhất Ngôn mà cầm trong tay bảng điều khiển Vương Tiểu Mị, trống rỗng tụ về một hướng.

Sau lưng cậu ta, Vương Tiểu Mị và Cục Lông Tím đựng trong túi vải, còn hắn lưng dán lên vách tường.

Cục Lông Tím lải nhà lải nhải tiếng cương thi, mà gương mặt tràn đầy sức sống thường ngày của Vương Tiểu Mị dại ra, nhìn qua hệt như kẻ điên đầu óc có vấn đề.

Trên thực tế, trái tim Vương Tiểu Mị đang run bần bật.

Bên ngoài nhiều quái vật như vậy, mong Văn Phong Tẫn và An Giai không sao…

Hôm qua lúc hắn vừa phát hiện ra cả thôn đều là con rối Nhất Ngôn dựng lên, Bạch Ngọc đã tới đưa hắn và Cục Lông Tím tới gian phòng này.

Nhìn cái dáng tự tin của Nhất Ngôn cộng thêm thời tiết khó chịu, Vương Tiểu Mị không thể không liên tưởng tới tình huống xấu.

Không khí oi bức đáng sợ, áp bức khiến con người ta không thở nổi. Bỗng nhiên động tác uống trà dừng lại, bím tóc trắng đen đan xen rũ ra sau đầu, Nhất Ngôn vươn tay vén vài sợi tóc rụng, gương mặt dịu dàng khẽ nhếch miệng.

Ánh mắt y nhìn thẳng về phía cửa thôn: “Tới rồi.”

Giọng điệu bình tĩnh, đôi mắt cong cong hình trăng non.

Tới rồi?

Bọn Văn Phong Tẫn đã tới?

Vương Tiểu Mị thừa dịp bọn họ đưa lưng về phía mình, lén lút nhìn ra bên ngoài. Cục Lông Tìm dường như đã cảm nhận được gì đó, tiếng gào càng ngày càng to, khó khăn lăn lộn nhào trong cái túi.

Cửa thôn mở rộng đón khách thu hết quang cảnh bên ngoài. Mấy con rối dừng động tác theo chỉ thị của Nhất Ngôn, cúi đầu ôm đao đứng dậy, lộ ra gương mặt chỉ có con mắt đỏ lòm.

Chất lỏng chảy ừng ục, bọn nó nắm chuôi đao, quét một đường dài trên đấy.

Nhất Ngôn, Bạch Ngọc không nói không rằng, thiếu nữ Tiểu An lạnh lùng nhảy từ trên ghế sô pha xuống, tay quay quay cái gậy ma pháp.

Nom cái khí chất đó, dường như trong tay cô nàng là cục gạch chứ cả phải thứ đồ chơi bằng nhựa.

Vương Tiểu Mị âm thầm toát mồ hôi lạnh, giả sử để hắn lên chiến trường, chắc chưa tới mười chiêu đã bị người ta ấn trên đất đập thừa sống thiếu chết.

Không khí căng thẳng kết hợp với thời tiết âm u, lòng người rét lạnh sẵn sàng tử chiến với quân địch, ngươi sống ta chết.

“Đoàng!”

Tia sét xé ngang bầu trời, tiếp theo đó là tiếng sấm nổ.

Em ấy tới…

Vương Tiểu Mị thất thần nhìn ra cửa thôn, giây tiếp theo âm thanh kim loại va chạm phá tan bầu không khí yên tĩnh!

Hai con mắt đỏ lòm trên mặt con rối tách ra như hai viên bi bay thẳng vào cửa, tiếp theo đó là tứ chi, linh kiện…

Thậm chí còn một bộ phận không biết là gì va thẳng vào ngón tay Vương Tiểu Mị…

Mỗi tội hắn chưa kịp cúi đầu cảm nhận, ánh mắt đã dán chặt vào thân ảnh vừa tới.

“Phong Tẫn…” Hắn âm thầm gọi.

Cũng chả biết có phải do linh cảm của những kẻ yêu nhau hay không, khoảnh khắc ấy, ánh mắt Văn Phong Tẫn dừng chuẩn trên người hắn, mặc dù Vương Tiểu Mị đứng cách cánh cửa đến cả năm mét.

Nhà cao cửa rộng, họ vẫn tìm được nhau.

Đôi môi gã đàn ông khẽ giật.

Đừng sợ.

Gã thì thầm: Sư huynh đừng sợ, ta tới đón huynh về nhà.

Chẳng hiểu sao trái tim Vương Tiểu Mị run lên, hắn muốn khóc quá đi mất.

Hơn một nghìn năm trước, đã từng có con sói đuôi to ôm chặt lấy hắn, dù không thể sống sót cũng phải đưa hắn về nhà.

Gã nói: “Sư huynh, ta nhất định sẽ cứu huynh.”

“…”

Tin chứ, hơn một nghìn năm trước đến bây giờ vẫn luôn tin tưởng.

Chờ em, mãi mãi chờ em.

Vì anh biết, người đàn ông tên Văn Phong Tẫn đã trở thành chấp niệm, qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, vượt qua thời gian sống chết chắc chắn sẽ trở lại bên cạnh anh.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Nhất Ngôn tươi cười nói lớn: “Chào mừng các vị khách đã tới tham quan thôn làng, hai mươi năm trước giữa chúng ta có rất nhiều ân oán, hôm nay vừa hay thiên thời địa lợi nhân hòa, mặc cho ai là người ngã xuống, tao cũng xin chấp nhận. Để kỷ niệm, tao đã tạo ra rất nhiều món quà xinh đẹp, mong các vị sẽ không cảm thấy cô đơn.”

Nói xong, y lịch sự làm tư thế mời, vươn ngón tay búng tách một cái

Từng tòa nhà đột nhiên xuất hiện, trong bóng tối, con rối gỗ mắt đó nhìn chằm chằm hai người.

“Bắt đầu.” – Nhất Ngôn nâng tách trà, cười khẽ.

Hết chương 79

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play