Uống bát canh “chết ngay lập tức” xong, không ngoài dự kiến buổi tối Vương Tiểu Mị không xuống nổi giường, bị Văn Phong Tẫn lôi lại Huyết Tế từ trong ra ngoài.
Mỗi tội lần này hắn thảm hơn, trước kia lúc đau khi bị rút sinh khí ra còn có thể kêu gào làm nũng các kiểu, giờ có Bạch Ngọc ở đây, đương nhiên hắn chả dám hé miệng.
Vương Tiểu Mị nằm trên giường như con cá mắc cạn, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Dưới giường toàn máu tươi chứa độc.
Người hắn không mảnh vải che thân, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, băng vải cắn ra dấu răng ném sang bên, trên đó còn vương chút máu đỏ lòm do lúc dùng mạnh quá, răng lợi gãy hết cả.
Văn Phong Tẫn bế hắn dậy từ đống bùn, cả người dính dớp mềm nhũn, đổi người khác đã bị ghét bỏ ném đi, nhưng gã đàn ông vẫn ôm chặt trong ngực, nhẹ nhàng liếm láp hai bên thái dương hắn.
Đau tới mức hôn mê, hôn mê xong lại đau đến khi tỉnh lại.
Vương Tiểu Mị muốn chết cho xong chuyện, nhịn mãi nhịn mãi, tới khi rơi vào vòng ôm quen thuộc mới tìm về được cảm giác an toàn.
Nghĩ tới chuyện gã đàn ông cưỡi lên bụng mình, lạnh nhạt ấn ngực hắn cố gắng không cho máu chảy ra ngoài, mũi Vương Tiểu Mị đắng xót, muốn khóc.
Kể cả biết chuyện đó tốt cho sức khỏe, Vương Tiểu Mị vẫn phải mắng cho tâm trạng cân bằng.
“Đồ đểu!” Hắn nói.
Văn Phong Tẫn dừng một chút, lạnh nhạt gật đầu: “Ừm, ta là phế vật khiến huynh chịu tội.”
Vương Tiểu Mị khô cằn nhấp môi, hốc mắt đỏ lòm: “Không được tự hạ thấp mình! Em là đồ đểu giỏi nhất thế giới, không phải phế vật!”
Văn Phong Tẫn cười cười, cọ má mình lên má Vương Tiểu Mị, cảm giác mềm mụp khiến hắn híp mắt hưởng thụ.
Ngay sau đó gã đàn ông chọc ra vết thương hở, đút cả miệng máu vào miệng Vương Tiểu Mị trong lòng.
Hiệu lực Huyết Tế chưa tan, đồng tử Vương Tiểu Mị đỏ sậm, mạch máu xanh lá nổi lên trên làn da trắng bệch tựa như từng nét nút di xuống.
Hắn nuốt vào rất nhiều máu.
Đau đớn, dính dính, ngòn ngọt
Mẹ kiếp…máu Văn Phong Tẫn chứ có phải Nongfu Spring (*) đâu thằng ngốc này!
(*) Một loại trà đóng chai.
Hai người im lặng ôm nhau mấy tiếng đồng hồ, kể cả bánh chưng có siêu năng lực chữa lành vết thương đi chăng nữa thì cũng chả bù được thể lực đã tiêu hao, mí mắt Vương Tiểu Mị không chịu được, cuối cùng hôn mê sâu.
Lúc này, Văn Phong Tẫn đột nhiên mở miệng nói: “Ta sẽ không bài trừ hết độc trong người huynh ra ngoài. Không rõ độc này có tác dụng gì, nếu diệt hết rất có khả năng Nhất Ngôn sẽ phát hiện huynh không trúng độc.”
Vương Tiểu Mị gật đầu: “Ta biết.”
Gã rũ mắt giấu đi đồng tử chợt lóe lên ánh sáng, cuối cùng quyết định ngậm đôi môi dính đầy máu tươi, dịu dàng cắn mút.
“Hừ…” Vương Tiểu Mị kêu hai tiếng cho có, sức cạn kiệt.
Nụ hôn kết thúc, tiếng “chậc” vang lên càng khiến bầu không khí xấu hổ, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm hắn lên, đi xuống dưới tầng.
Sau chuyện phản bội, lòng Bạch Ngọc cứ như có ngàn vạn con kiến cào cấu, trầm mặc ngồi trên sô pha khóa kín bản thân.
Đúng lúc này trên tầng phát ra tiếng bước chân, cậu ta giật mình nhìn theo.
Gã đàn ông khoác áo ngủ rộng thùng thình, tóc bạc xõa tung vững vàng ôm cái bọc trong ngực.
Dù không bật đèn Bạch Ngọc vẫn có thể nhìn ra cơ thể rũ xuống, còn có cả nửa khuôn mặt Vương Tiểu Mị.
Sắc mặt hắn quá nhợt, đến mức Bạch Ngọc tưởng Văn Phong Tẫn đang ôm thi thể.
“Tiểu Mị sao vậy?” Đồng tử cậu ta co chặt, xúc động hô lên.
Giọng nói bất thình lình khiến sắc mặt Văn Phong Tẫn biến đổi, kiếm khí sắc bén lao vào bóng đêm.
“Á!”
Tại sao gã không cảm nhận được người sống?
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, người nọ chạy ra lộ khuôn mặt đen quen thuộc.
Áp lực vô hình gần như biến mất.
Bạch Ngọc chả hiểu sao bị gió cắt đứt mấy sợi tóc, cậu ta sờ trán, may phản ứng nhanh, bằng không cái mạng cũng chả còn.
Gió từ chỗ nào?
Thôi quên đi.
Cậu ta nôn nóng hỏi Văn Phong Tẫn: “Ờm…Tiểu Mị làm sao thế? Có phải…” Có phải do cậu ta hạ độc nên mới suy yếu như vậy không?
Bạch Ngọc còn muốn hỏi gì đó, cặp mắt hẹp dài đỏ lòm hiện lên tia ác độc, gã đàn ông chỉ dùng một ánh mắt có thể khiến cậu ta cứng đờ tại chỗ không dám nhiều lời.
Lúc Bạch Ngọc cho rằng mình nên tạm biệt thế giới, Văn Phong Tẫn hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói: “Do ta dùng sức khiến huynh ấy mệt mỏi.”
“Hở?” Biểu cảm Bạch Ngọc cứng lại, sau đó đỏ lừ.
“À… tôi, tôi, tôi… khụ khụ khụ!”
Văn Phong Tẫn không thèm quan tâm cậu ta luống cuống ra sao, tiếp tục ôm người tới phòng tắm, đột nhiên, gã quay đầu bảo Bạch Ngọc: “Mặt nạ Tiểu Mị mua cho nhà ngươi…”
“Gì cơ?” Bạch Ngọc ngây ngốc ngẩng đầu.
Văn Phong Tẫn mím môi khó nói, cuối cùng gã mở miệng: “Nhớ dùng thường xuyên.”
Phòng tắm kín mít bỗng nhiên truyền ra tiếng cười ầm.
Toàn thân Vương Tiểu Mị run bần bật, chớp mắt nhìn gã đàn ông mặt mày xanh mét.
“Cười chết cười chết, nãy em bị dọa đúng không? Há há há, anh đã bảo mà, ban đêm không nhìn nổi Bạch Ngọc đâu!!!”
Gã gân cổ lên cãi: “Ta không sợ!”
“Má ơi ha ha ha…” Vương Tiểu Mị cười đau cả bụng: “Lúc xuống anh cũng tưởng chả có ai, kết quả oan hồn từ đâu tới! Dám bảo không sợ đi, anh thấy lông của em dựng thẳng đứng lên kìa! Không ngờ Ma quân đại nhân sợ ma, ha ha ha…”
“…” Văn đại ca câm miệng suy nghĩ nửa ngày, ý đồ muốn lấy lại danh dự.
“Tại nó đen quá.” Gã nói.
Vương Tiểu Mị: “Hớ….”
“…”
Văn Phong Tẫn vừa nghe đã thấy đau đầu, càng ngày càng muốn đánh người tiêu diệt nhân chứng!
Bảy ngày trôi qua.
Mỗi lần hạ độc Vương Tiểu Mị là mỗi lần gương mặt Bạch Ngọc dần dần mất đi nụ cười.
Đây đã là lần hạ độc thứ năm.
Vương Tiểu Mị bưng chén thuốc độc lên uống, nhìn qua cực kỳ ngầu lòi không quan tâm sống chết, kết quả buổi tối hu hu gào khóc dưới thân Văn Phong Tẫn, đau chết đi sống lại.
Độc dược hắn nhổ ra chuyển dần từ màu đỏ sang màu trắng, nhìn kỹ cũng chả phải nước mà dần hóa hình thành sợi tơ trong suốt.
Nôn mửa xong xuôi, Vương Tiểu Mị nhìn đồ vật dưới đất im lặng ba giây cuối cùng vỗ vai hỏi Văn Phong Tẫn.
“Êu, có phải anh phun tơ không? Sau đó biến thành Spiderman cứu thành phố New York rồi cùng cô bạn gái nóng bỏng ôm ôm ấp ấp làm siêu lòng con dân?”
Văn Phong Tẫn: “…”
Mặt gã đàn ông đen hơn cái đít nồi, Văn – cô gái nóng bỏng xinh đẹp – Phong Tẫn cúi người ăn luôn Sờ pai đơ man chưa hóa hình vào bụng cho bõ tức.
Thuận tiện đút luôn cho hắn tí máu bổ sung canxi.
Siêu anh hùng tí chết ngộp yếu ớt thề rằng mình sẽ không bao giờ mơ tưởng tới con gái nữa, trong mơ cũng không.
Sáng hôm sau, Vương Tiểu Mị chả biết khi nào Nhất Ngôn hành động, quyết định rủ anh chồng với Bạch Ngọc đi chơi khuây khỏa đầu óc.
Bọn họ tới công viên giải trí, lên chùa, ghé thăm mấy quán cư dân mạng giới thiệu, khiêu chiến đám người nhảy đường phố cuối cùng dừng chân tại thủy cung – nơi quảng cáo có con cá bay qua đầu.
Từng tấm ảnh chụp ra lò.
Bên trong có Vương Tiểu Mị tươi cười, Văn Phong Tẫn mặt lạnh và Bạch Ngọc dần trở nên trưởng thành.
Vương Tiểu Mị dựa vào ngực Văn Phong Tẫn, gã đàn ông đóng ảnh thành album, chỉ tay không ngừng khen chỗ này chỗ kia. Sắc mặt hắn không hề tốt, quả thực dường như có loại khí đen chết chóc vờn quanh.
Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng đáp lời, cánh tay càng dùng sức như muốn ngăn lại tất cả các ý.
Bạch Ngọc nhìn trộm nội dung cuốn album, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Vương Tiểu Mị in ảnh ba người ra, mua một cái khung tự tay trang trí rồi đặt lên quầy bar tầng một, thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy, nụ cười tươi sáng như trò đùa lạnh nhất Bạch Ngọc từng thấy.
Cậu ta tạm biệt hai người, chạy thẳng về cửa hàng Nhất Ngôn.
Nắm chặt cái móc khóa trong tay, Bạch Ngọc nhìn sườn mặt y, chua xót trong lòng tràn ra khắp cơ thể.
Hạnh phúc dùng tính mạng kẻ khác đổi lấy…có còn là hạnh phúc không?
Cậu ta là hung thủ.
Cậu ta đáng chết.
Nhưng nếu cậu ta xuống địa ngục mà có thể giúp người đàn ông này báo được thù, cậu ta nguyện ý.
Bạch Ngọc cười thảm, nhào vào ngực Nhất Ngôn đưa ra quyết định cuối cùng.
Cậu ta không thể từ bỏ người đàn ông này, từ bỏ tình yêu đầu đời mình vừa nhận được.
Ngày mười bảy tháng chín.
Vương Tiểu Mị uống lượt thuốc độc cuối cùng.
Bạch Ngọc như con thiêu thân lao đầu vào lửa cầm điện thoại thông báo: “Đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau đó cậu ta mặc kệ đầu dây bên kia nói cái gì, cắt điện thoại, tháo sim, cả người trượt xuống tường.
Bần cùng nghèo khó cùng với thời thơ ấu bi thảm không khiến cậu ta sa đọa.
Nhưng tình yêu lại có thể…
Ban đầu rối rắm, sau đó áy náy, cuối cùng…chấp nhận.
Con người quả nhiên là giống loài khó hiểu.
Làm chuyện khiến người ta không chấp nhận nổi, lại còn muốn bọn họ thương xót cho bản thân mình.
Ti tiện tới mức bật cười.
Bạch Ngọc nheo mắt, cất tiếng cười còn khó coi hơn cả khóc.
Khóc cho bản thân, cũng khóc cho thứ tình cảm vặn vẹo.
Cậu ta phải trả giá! Đúng, nhất định phải trả giá! Đừng lo, đừng sợ, cậu ta biết, cậu ta chờ!
Nhất Ngôn nghe tiếng dập điện thoại nhưng không giận dỗi, ngược lại, khóe miệng y nhếch lên đưa cho Tiểu An ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
“Thành công rồi.”
Y nói, sau đó khóe môi càng nhếch cao, thong thả ung dung xuống tầng hầm. Tiểu An theo sau, không biết y ấn nút gì, hai giá sách mở ra lộ một căn phòng bí mật.
Giữa phòng nhỏ đặt cái bàn lớn, bên trên hầu hết là xương rối gỗ bị buộc chặt bởi lớp tơ dày. Nhất Ngôn nhìn nó, đôi mắt híp hiện lên chút ánh sáng.
“Mày là của tao…”
Y nhẹ nhàng cầm bộ rối gỗ, dùng gương mặt dịu dàng cọ lên nó: “Niềm tự hào của ta, kiệt tác ta tự hào nhất.”
Nói xong ngón tay thon dài quét qua lưỡi dao, máu tươi nhỏ xuống từng giọt, Nhất Ngôn không để ý nắm lấy sợi tơ.
Giống như đứa trẻ con mở món quà mình mong chờ đã lâu.
Sợi tơ trắng muốt bị kéo căng, hai tay con rối gỗ mở ra, nhảy nhót giữa không trung.
Nhất Ngôn cúi đầu cười khẽ.
Y nói: “Bé ngoan, xé nát người bên cạnh mày, sau đó…”
“Về bên tao.”
“…”
Cùng lúc đó, bên kia biệt thự.
Trong bóng đêm, Vương Tiểu Mị chậm rãi mở bừng hai mắt.
—Tác giả có điều muốn nói:
Ban đầu rối rắm, sau đó áy náy, cuối cùng…chấp nhận.
Con người quả nhiên là giống loài khó hiểu.
Bạch Ngọc không thay đổi, cậu ta chỉ lột xác từ màu trắng trở thành con người thực sự.
Sai chính là sai, cậu ta biết rõ, giữa tình bạn và tình yêu cậu ta lựa chọn tình yêu, phản bội bạn bè thì phải tả một cái giá lớn.
Hết chương 73
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT