Gió đầu hè mát rười rượi, căn phòng vén rèm cho gió thổi tung, Bạch Ngọc nằm trên chiếc giường mềm mại, mặc một cái áo thun trắng phối với quần bò. Thiếu nữ ló đầu vào phòng, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Bạch, ăn cơm.”
“Tiểu An, em đừng gọi anh là Tiểu Bạch nữa, xưa anh nuôi con hamster cũng từng đặt cái tên này rồi.” Cậu ta dở khóc dở cười xoa đầu thiếu nữ.
Tiểu An là cô bé “Thủy thủ mặt trăng” trước đây đi theo Nhất Ngôn, mặc dù y đã bảo Bạch Ngọc đây là con rối do mình làm ra thế nhưng cậu ta cũng không có cách nào coi mô hình chân thật như Tiểu An thành công cụ nổi.
Nghe Bạch Ngọc than xong, Tiểu An lạnh lùng đổi cách gọi khác: “Đại Bạch, ăn cơm.” Nói xong, cô mở cửa đi thẳng tới phòng ăn.
Bạch Ngọc dở khóc dở cười thành thục ngồi trước bàn. Nhất Ngôn cười tủm tỉm búng ngón tay quanh đầu Tiểu An, sau đó bưng cốc sữa bò đặt trước mặt Bạch Ngọc.
“Uống đi, sáng nay không có gì ăn, tôi ra chợ mua cháo và dưa muối ăn tạm, lát đói bụng thì tới cửa hàng mua đồ về lấp đầy tủ lạnh sau.”
“Vâng ạ.” Bạch Ngọc cúi đầu húp cháo, đôi mắt cẩn thận nhìn Nhất Ngôn im lặng ăn cơm.
Từ buổi tối tỏ tình xong đã được ba ngày, cậu chuyển tới nhà Nhất Ngôn ở ba ngày, đối phương vẫn che chở chăm sóc cậu không khác nào trước đây.
Thậm chí cách hai người ở chung còn cực kỳ quen thuộc —– kiểu như cậu ta vốn là người nhà Nhất Ngôn.
Chuyện này không phải không tốt, mà là…
Y coi cậu ta giống như Tiểu An, đều là trẻ con… Bạch Ngọc yên lặng húp cháo cứ cảm thấy kỳ lạ ở đâu đâu ấy.
Chẳng nhẽ tượng nhân thường yêu đương như vậy à?
Mấy cư dân mạng lừa mình?
Haiz…
“Bạch Ngọc.” Nhất Ngôn bỗng nhiên gọi tên cậu ta.
Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn.
Nhất Ngôn nhìn cậu ta ngốc ngốc, bật cười nói: “Hai hôm nữa tôi tính tới Tề Sơn, ở đó có một con Hạn Bạt.”
“Hạn Bạt?!” Bạch Ngọc bị dội bom tin tức, thiếu chút nữa làm rơi cái thìa: “Không phải Hạn Bạt là quái vật chỉ có trong truyền thuyết hay sao?” Tại sao nó lại xuất hiện trên nhân thế?
Tuy thỉnh thoảng cậu ta cũng hay gặp mấy con cương thi do kẻ ác luyện thành, nhưng Hạn Bạt?! Đùa à???
Cậu ta lẩm bẩm: “Chiến tranh…”
“Không tồi, quả thực là chiến tranh.” Nhất Ngôn lộ ra gương mặt tán thưởng.
Đôi tay y giao nhau, chống lên bàn, nụ cười biến mất không thấy tăm hơi. Bạch Ngọc đột nhiên cảm thấy người trước mặt hơi xa lạ, theo bản năng rụt người về.
Y nói: “Từ khi tôi biết nó, nó đã trở thành vật cản lớn nhất trong cuộc đời tôi, dù là mười năm hay hai mươi năm, tôi tuyệt đối không bao giờ từ bỏ việc giết chết nó!”
Bạch Ngọc: “…”
“Không hiểu sao?” Nhất Ngôn cười cười lắc đầu: “Không hiểu cũng chả sao, dù gì chuyện đó cũng nằm trong phạm trù tâm nguyện của tôi.”
“Hai mươi năm trước chỉ có một con Hạn Bạt…chẳng qua, ha ha. Chưa kể tới mấy con khác, riêng hai vị sống cùng với em thôi đã là loại hiếm thấy, nguy hiểm hơn Hạn Bạt nhiều lần.”
“…”
Bạch Ngọc hồi tưởng tới “thành phần nguy hiểm” hôm nào cũng ca thán mấy chuyện như bạn cùng phòng thời đại học Vương Tiểu Mị cộng thêm “đại ca mặt lạnh như tiền” Văn Phong Tẫn, cười gượng cho qua chuyện: “Chắc thầy nhầm…”
“Bạch Ngọc!”
Cả người cậu ta run lên, Nhất Ngôn không đồng ý nhìn chằm chằm.
Cảm xúc trong đôi mắt đen đó quá mãnh liệt, Bạch Ngọc còn chưa kịp phân rõ thì đã nghe y cắt lời: “Không những thế, theo tôi điều tra bọn chúng còn có liên lạc với nhau.”
“Chẳng nhẽ hai vị kia không nói gì với em sao?”
Nhìn Bạch Ngọc mờ mịt, y cười rộ lên: “Xem ra bọn chúng cũng chả tin tưởng em lắm nhỉ?”
Những lời này nghe qua thì có vẻ trêu đùa nhẹ nhàng, nhưng lại chứa chút hàm ý trào phúng.
Ngón tay Bạch Ngọc nằm chặt thìa cháo, hơi run đáp: “Không, hai bọn họ tốt lắm!”
“Ha ha…Không phải tự nhiên quái vật lại đối xử tốt với con người, không biết chừng bọn chúng chỉ coi em như món đồ chơi giải sầu mà thôi.”
Bạch Ngọc nhăn mày: “Nhưng…”
“Đừng nói nữa.” Nhất Ngôn cắt ngang, đặt tay chống lên cằm. Chẳng hiểu sao Bạch Ngọc cảm thấy động tác đó như có áp lực vô hình.
“Tôi còn một tin tức xấu nữa muốn nói. Mấy hôm trước tôi có thuê một số tượng nhân, bọn họ đã tìm được vị trí cuối cùng thầy Bạch Thành xuất hiện…”
“Thực ra tôi không muốn nói cho em đâu Bạch Ngọc.”
“Thầy Bạch Thành khả năng cao…đã chết trong tay con Hạn Bạt đó.”
Tiểu An ngồi trên ghế không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn hai bọn họ.
Bầu không khí đông cứng, Nhất Ngôn trầm mặc nhìn học trò.
Cậu thanh niên càng khóc càng hăng.
Y bỗng thở dài, áp lực tan biến.
Nhất Ngôn duỗi tay an ủi Bạch Ngọc.
Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào làn da nóng bỏng, giọt nước mắt như những viên ngọc vỡ toang, biến mất không chút dấu vết.
“Quên đi…” Nhất Ngôn không biết đang nói cho ai nghe, thấp giọng thở dài: “Quên đi thôi…”
Y đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, ôm thanh niên khóc không thành tiếng vào ngực, trên mặt có chút ý cười nhợt nhạt lại thêm một phần thất bại không nói nên lời.
“Ông nội em…Thật sự không về được sao?” Bạch Ngọc nắm chặt quần áo y, nghẹn ngào hỏi.
Nhất Ngôn nhắm mắt: “Đúng, ông ta sẽ không về, cũng không thể về.”
“Hức…”
“Đừng nghĩ nhiều, chuyện đó tôi sẽ lo.” Nhất Ngôn nói nhỏ: “Tôi chỉ đang thông báo đến em, em xứng đáng có một cuộc sống em mong muốn. …duy nhất của tôi.”
“Cái gì duy nhất?” Bạch Ngọc chui trong ngực y ngẩng đầu, không nghe rõ lắm.
“Không, chẳng có gì cả.”
Sâu dưới lăng mộ, Vương Tiểu Mị cầm khăn vải ngồi xổm bên mạch nước ngầm, Văn Phong Tẫn đứng thù lù sau lưng hắn.
Nước sông đỏ lòm, mấy con quái vật, thằn lằn lung tung tay đấm chân đá phát ra mấy âm thanh ‘chít chít cạc cạc bang bang’ liên tục, thỉnh thoảng xòe móng vuốt cào mặt nhau khiến nước sông không ngừng rung chuyển.
Nhìn qua có vẻ cực kỳ hung dữ nhưng thực chất dưới sự bảo vệ của Văn đại ca, bọn chúng chỉ đang nô đùa vui vẻ.
Mộc Thập mềm mượt như viên thạch trái cây không biết bị thằng nào đá lên trời, bọt nước văng tung tóe, Văn Phong Tẫn lạnh lùng vươn tay bắt lấy nó.
Thạch trái cây theo quán tình bắn ra bốn hướng, nhanh chóng ghép lại. Vương Tiểu Mị ôm nó vào lòng, cầm khăn vải lên lau dọn.
“Cạc cạc ~” Mộc Thập mềm nhũn làm nũng trên đầu gối hắn, phát ra mấy tiếng cười kỳ quái.
Ngay sau đó quái vật nhỏ nhảy ra bị Văn Phong Tẫn xách lên, ghét bỏ rũ sạch đống nước tồn đọng trên người.
Vương – mẹ già – Tiểu Mị giật giật khóe miệng, ôm Mộc Thập để xuống đất rồi vươn tay tiếp một con quái vật khác. Mộc Thập giơ chân ‘cạc cạc’ hai tiếng rồi tiếp tục quay đầu chui thẳng xuống sông!
Vương Tiểu Mị mặt đầy nước: “…”
Con cái láo toét!
“Ha ha…” Văn đại ca bị hắn chọc cười, giây tiếp theo mặt gã tiếp xúc thân mật với một cái khăn vải dính đầy nước.
“Bộp!” Nghe thôi đã thấy đau!
Văn Phong Tẫn: “…”
Đặt quái vật nhỏ xuống đất, quả nhiên nó lại bắt đầu gia nhập cuộc chiến. Vương Tiểu Mị thở dài đứng lên, mùi hương của thuốc bắc lởn vởn quanh mũi, Vương Tiểu Mị nhắm mắt mặc gã đàn ông làm gì thì làm.
Cơ ngực rộng lớn, ừm, cho 10 điểm.
“Dạo này huynh sao thế, sắc mặt khó coi quá.”
Chóp mũi Vương Tiểu Mị cảm nhận được mấy sợi tóc lòa xòa của gã đàn ông, đại khái Văn Phong Tẫn có vẻ khá vui, đỉnh đầu hắn lại nhận được một nụ hôn dịu dàng.
“Con cái” nghịch ngợm, “anh chồng” khiến người ta đau đầu, thỉnh thoảng có “bạn bè” tới thăm hỏi.
Đây là cuộc sống Vương Tiểu Mị dành cả cuộc đời theo đuổi, từ khi An Giai tâm sự chuyện Nhất Ngôn với Văn Phong Tẫn, hắn vẫn luôn suy nghĩ.
Chúng sinh trong thiên hạ có ai không tham lam?
Có được thứ mình thích vui thật đấy, vui đến mức chỉ muốn nắm nó thật chặt trong lòng bàn tay, vì bảo vệ nó mà không ngừng tranh đoạt, kể cả có làm tổn thương những người vô tội.
Tựa như Nhất Ngôn với chấp niệm giết sạch dị tộc, lại tựa như hắn —muốn bên cạnh Văn Phong Tẫn, hưởng thụ hạnh phúc trọn đời.
Gương mặt quân tử đoan chính, mặc vào trường bào đỏ sậm, Văn Phong Tẫn mê đắm sư huynh gã, cho nên khi gương mặt dịu dàng đó hiện lên chút âm u cũng đủ khiến tim gã đập nhanh không tài nào hiểu nổi.
“Anh vẫn luôn có cảm giác sợ sệt.”
“Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy nó rõ ràng đến thế.”
Động tác hôn của Văn Phong Tẫn dừng hẳn, gã cong môi, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa ý cười, nói: “Huynh đang lo cho ta sao sư huynh? Ta rất vui.”
Đôi mắt to rũ xuống, Vương Tiểu Mị gục đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc người thương cuộn nó thành từng vòng nhỏ.
“Mấy hôm nay anh vẫn luôn nghĩ, nếu em đã biết thân phận Nhất Ngôn thì chắc chắn em hiểu y có mưu đồ từ trước. An Giai…em quen An Giai lâu như vậy, có phải hai người đã giao ước gì với nhau, chỉ là chưa nói cho anh phải không?”
“Ôi…” Văn Phong Tẫn cười rộ lên, khom lưng thì thầm vào lỗ tai hắn: “Hôm nay huynh nhạy bén phát sợ đấy.”
“Đừng có mà đánh trống lảng lừa anh!” Vương Tiểu Mị thở dài, kéo lấy mái tóc Văn Phong Tẫn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông, gằn từng câu từng chữ: “Con người dù yếu ớt tới đâu khi đụng tới điểm mấu chốt cũng sẽ nổi giận, một bước không nhún nhường.”
“Anh cũng vậy, hiểu chứ?”
“Phong Tẫn, giết Nhất Ngôn.”
“…” Đôi mắt hẹp dài co chặt.
Trên mặt Vương Tiểu Mị mang theo chút ác liệt mà bản thân hắn cũng chưa nhận ra, tiếp tục nói: “Nếu y thực sự muốn chúng ta chết, vậy giết chết y trước.”
Hắn có mọi thứ, có địa cung, có “gia đình”, hắn không thể chết.
Từ nhỏ Vương Tiểu Mị sống theo lý tưởng “nước sông không phạm nước giếng”, Nhất Ngôn động tới hắn, muốn cướp đi hạnh phúc hắn dùng cả kiếp trước đổi lấy, vậy thì xuống địa ngục mà cướp!
Nói mấy lời tàn nhẫn xong, đôi mắt lập dị đối diện lóe lên ánh sáng, ảnh ngược phản chiếu bên trong như thanh kiếm sắc bén cuối cùng cũng tuốt khỏi vỏ —–
Đẹp quá, dịu dàng quá…
Nhưng cũng tàn khốc quá.
Văn Phong Tẫn thở hổn hển, bàn tay run lên, giây tiếp theo gã hung hăng ôm lấy Vương Tiểu Mị khảm chặt hắn vào trong ngực.
“Để ta ôm một chút, sư huynh, Miên Đăng sư huynh…”
Gã kích động tới mức không dấu nổi cái mặt nạ điên cuồng cùng khí chất bá đạo trong máu, ánh mắt thâm độc lóe sáng, chỉ có thể cố gắng khống chế cơ tay sao cho không làm đau tới Vương Tiểu Mị.
Nhiễm rồi…
Gã ngửi được mùi thơm của cơ thể.
Cuối cùng cũng nhiễm rồi…
Sư huynh thân yêu của gã, cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về gã!
Hết chương 68
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT