Edit: Kidoisme

“Có chuyện gì thế?” Văn Phong Tẫn nhìn người phụ nữ, hỏi.

Vương Tiểu Mị kể sơ sơ câu chuyện thêm một lần, bao gồm cả chiếc nhẫn oan nghiệt.

“Em gái đó vốn là người bình thường còn đồ ông nội Đại Bạch để lại cho cậu ấy mới có vấn đề.”

Vương Tiểu Mị thở dài: “Đại Bạch đừng giấu, mang cho mọi người xem.”

“Thứ đồ chơi đó ấy hả…” Bạch Ngọc gãi đầu, cậu ta vẫn còn hơi sợ Văn Phong Tẫn, duỗi tay lộ ra chiếc nhẫn bên trong: “Đây, chính là nó.”

Chiếc nhẫn vàng khá mộc mạc, tròn xoe, bên trên có khắc chữ ‘Bạch’ sáng loáng.

Cảm giác đầu tiên khi Văn Phong Tẫn chạm vào nó rất kỳ lạ, gã đàn ông cầm để trước mắt, lẳng lặng quan sát.

Vương Tiểu Mị chui ra khỏi ngực gã, kiếm cái chăn mỏng đắp lên người phụ nữ. Dù sao cũng là con gái, ở trong phòng với cả đám đàn ông mặc áo ngủ thực sự hơi hớ hênh.

Đại Bạch nhìn Văn Phong Tẫn, nói: “Rõ ràng tôi cất nó rất cẩn thận, chả hiểu sao lại tới tay em gái này. Hơn nữa hình như cô ta là khách trọ đối diện nhà tôi.”

“Sao giờ cậu mới nhận ra đây là hàng xóm vậy?” Vương Tiểu Mị quay đầu trừng mắt.

Bạch Ngọc cạn lời: “Bình thường cổ make up lồng lộn, hôm nay tự nhiên để mặt mộc thì bố ai nhận ra. Không phải trên mặt cô ta có nốt ruồi còn lâu tôi mới biết.”

“…” Đây chắc là lý do cho hàng tá bài bốc phốt trên mạng, chỉ cần một lọ nước tẩy trang, vợ mình đột nhiên biến thành người khác.

Vương Tiểu Mị xoa cái cổ cứng ngắc: “Kể ra chúng ta cũng xui xẻo khiếp, chả hiểu sao đeo nhẫn không tìm bạn trai mà chém lại sang nhà hàng xóm, có ai ghét cô ta đâu. Mà từ từ đã… nhẫn đó, đừng nói cô ta trộm đấy nhé?”

Trước đây Vương Tiểu Mị cũng ở nhà cho thuê, tuy nhà hắn không có đồ gì đáng giá nhưng vẫn thường xuyên bị trộm ghé thăm, báo cảnh sát rất nhiều lần rốt cuộc mới bắt được thủ phạm, té ngửa là ông hàng xóm.

Biết người biết mặt không biết lòng, Vương Tiểu Mị sống một mình đủ lâu để ngộ ra chân lý, người bươn trải trong xã hội ít nhiều gì chả phải ngốc bạch ngọt.

“Tôi không biết…” Đại Bạch chưa nói xong, Văn Phong Tẫn đã mở miệng cắt ngang.

“Không phải cô ta, hẳn là người có ý xấu làm. Thứ ta đuổi theo ban nãy cũng chỉ là con rối, đồ trong tay nó là giả.” Văn Phong Tẫn ném cái nhẫn đi, Đại Bạch nhanh tay tiếp được, cẩn thận dùng khăn giấy cuộn lại.

Mặt Văn Phong Tẫn không có biểu cảm, ánh mắt cũng dần lạnh xuống: “Nhà của ngươi sớm bị kẻ trộm ghé thăm, trên mỗi quyển sách đều có dấu hiệu động chạm.”

Đại Bạch cứng đờ, trừng mắt nhìn xung quanh phòng khách: “Thật sao? Không thế nào, ổ khóa nhà tôi đều là đồ cứng nhất, hơn nữa mỗi lần về nhà tôi đều cố ý nhìn xuống chân xem có dấu vết gì không, còn cẩn thận để mẩu gỗ nhỏ làm ký hiệu…”

Đó đều là kỹ xảo phòng trộm, hoàn toàn có thể học trên mạng.

Trộm bình thường không chú ý tới chi tiết nhỏ, khéo bọn chúng còn không nghĩ tới người ngốc nghếch như Bạch Ngọc dám làm ra mấy chuyện như thế.

Vương Tiểu Mị tự hỏi: “Nếu là người quen gây án thì sao?”

“Nhà tôi chỉ còn tôi ở lại canh giữ. Sau khi ông nội tôi mất tích, đám thân thích trong nhà tránh tôi như tránh tà.” Nhóc con bé tí không có bố mẹ, ai nuôi sẽ phải gánh chịu đủ mọi phí ăn, phí học hành tới năm cậu đủ mười tám tuổi.

Nói tới đây, Bạch Ngọc khổ sở đứng dậy chạy đi thu dọn lại phòng khách.

Vương Tiểu Mị muốn an ủi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, bố mẹ hắn ly hôn từ bé, hai người họ hận không thể bóp chết hắn cho nhẹ nợ. Bà nội đón hắn về nhà nuôi, vài năm sau qua đời. Nói trên góc độ nào đó, hoàn cảnh của Vương Tiểu Mị giống Bạch Ngọc y xì đúc.

Mà Văn Phong Tẫn chắc chắn không rảnh an ủi cậu ta, thế giới gã đàn ông chỉ quay quanh Vương Tiểu Mị, trừ hắn ra chẳng ai có thể lọt vào mắt xanh của gã. Huống hồ Tiểu Văn Tử còn là sếp lớn, trùm cuối độc ác trong truyền thuyết, để gã nhìn thấy mấy mảnh đời bất hạnh khéo còn mở miệng cười cho vào mặt.

Năm bốn tuổi nhìn cả tộc mình bị chém chết, nỗi đau của hắn và Bạch Ngọc có đáng là gì, đây mới đọc gọi là thảm hại…

Nghĩ xong, Vương Tiểu Mị trầm mặc.

Đù má, chúng ta nên đặt tên đội là gì? “Ba anh em xui xẻo”?

“Không biết chừng ông nội và bố cậu về.” Vương Tiểu Mị chỉ có thể nói vậy.

Động tác tay Bạch Ngọc dừng hắn, cậu ta lẩm bẩm: “Mong được như lời anh chúc.” Sau đó không nói không rằng tiếp tục lau dọn.

Vương Tiểu Mị không dám xoáy sâu, quay qua hỏi Văn Phong Tẫn: “Em vừa kể con rối gì cơ? Người đàn ông lúc nãy hả?”

“Ừ.” Văn Phong Tẫn gật đầu, đôi mắt hẹp dài quét ngang cái ổ gà của Vương Tiểu Mị. Lông mi gã đàn ông khẽ nhíu, cởi dây cột tóc ra dịu dàng sửa sang lại cho hắn.

Gã bánh chưng không để bụng nói: “Người đàn ông đó chỉ là đạo cụ phế phẩm, không phải người sống.”

Lời vừa dứt, không chỉ Vương Tiểu Mị lắp bắp kinh hãi mà cả Bạch Ngọc cũng ngẩng đầu, đồ vật cầm trên tay cứng đờ.

“Không phải là người sống???”

Rõ ràng người đàn ông đó đu lên cửa sổ, gương mặt vừa biết cười vừa biết trào phúng, thậm chí từ làn da tới lông tóc đều rất sinh động mà qua mồm con hàng này thành ‘đạo cụ phế phẩm’?

“Hắn hắn hắn… không phải người sống thì là cái gì? Người máy mô phỏng à?” Bạch Ngọc ngơ ngác hỏi.

“Không.” Văn Phong Tẫn nào biết mấy thứ đó, giải thích qua loa: “Trong thân thể nó nhét đầy rơm rạ, trước kia thợ rèn binh khí sáng tạo ra một loại ‘khí’ dùng để chế tạo con rối mộc hỗ trợ cho công việc.”

Bạch Ngọc: …Má ơi, rèn binh khí mà còn có thể rèn cả thứ này?!

Vương Tiểu Mị: …Hóa ra ‘công cụ người’ đã sớm tồn tại rồi sao?

Từ từ, không đúng!

Vương Tiểu Mị hỏi Văn Phong Tẫn: “Sao em biết bên trong toàn là rơm rạ?”

Đại Bạch cũng tò mò: Đúng, sao biết?

Văn Phong Tẫn chuyên chú chải mái tóc đen dài, nhàn nhạt đáp: “Ta bẻ đầu nó ra nhìn.”

Vương Tiểu Mị: “…”

Bạch Ngọc: “…”

Vương Tiểu Mị liếc cậu.

Đại Bạch: Cả đời tôi chưa từng sợ ai đến vậy, đại ca, anh số hai không ai dám chủ nhật.

Vương Tiểu Mị gật đầu đồng ý: Tôi cũng thế.

Đại Bạch: …

Chờ Đại Bạch dọn đồ xong, Văn Phong Tẫn cũng đã sửa sang quần áo đầu tóc cho Vương Tiểu Mị, ba người bọn họ nhìn thoáng qua người phụ nữ ngất xỉu trên ghế sô pha.

Vương Tiểu Mị sầu đời: “Em gái này giải quyết sao?” Nếu là người xấu bọn họ còn đánh được nhưng cô ta lại chỉ là người qua đường vô tội xui xẻo.

Bạch Ngọc sầu hơn: “Quan trọng cổ đã tỉnh lại đâu.”

Văn Phong Tẫn chen miệng cho ý kiến: “Phiền chết đi được, chôn đi.”

Bạch Ngọc: “…”

Vương Tiểu Mị: “…Cầu xin em ngậm mồm vào.” Thở ra câu nào là muốn gọi cảnh sát câu đó.

Văn Phong Tẫn nghe lời, Bạch Ngọc bàn với Vương Tiểu Mị nửa ngày, cuối cùng quyết định gọi xe cấp cứu đưa em gái tới bệnh viện, dù sao người thành như vậy bọn họ cũng có một phần trách nhiệm.

Hai người ăn nhịp lập tức rút điện thoại ra gọi nhưng không thể để nhân viên y tế lên phòng, tại vì cả đám quá khả nghi cho nên đành phải cõng em gái xuống dưới chờ.

Đương nhiên Văn bánh chưng lớn không giúp càng không cho Vương Tiểu Mị chạm vào cô ta. Chỉ khổ Đại Bạch, trời nóng chảy cả mỡ còn phải lôi cái bao tải từ tầng sáu xuống, dù em gái mảnh mai thật nhưng cũng là người trưởng thành chứ bé bỏng gì đâu.

Vừa tới nơi Bạch Ngọc lăn ra đất thở hổn hển, Vương Tiểu Mị nhìn thấy thương, chạy tới cửa hàng gần đó mua cho cậu ta mấy chai nước lạnh.

“Vất vả rồi, tối nay anh nấu cơm sườn dê khao mọi người nha.” Vương Tiểu Mị nói với Bạch Ngọc nhưng âm thầm đánh giá Văn Phong Tẫn.

Nơi ở của cậu ta không an toàn, mà hoàn cảnh Bạch Ngọc thực sự quá giống hắn, Vương Tiểu Mị động lòng thương hại cũng là chuyện bình thường. Hắn muốn thu nhận Bạch Ngọc nhưng lại sợ gã đàn ông không đồng ý.

Kết quả hắn vừa nói xong gương mặt Văn Phong Tẫn không chút thay đổi, ngược lại là Bạch Ngọc xua tay nói không cần. Cuối cùng là có cho hay không…

Vương Tiểu Mị lôi Văn Phong Tẫn tới chỗ vắng, lặng lẽ khuyên nhủ: “Phong Tẫn, anh muốn… thu nhận Bạch Ngọc vài ngày. Nhà cậu ta giờ không ở được, em xem hàng ngày đấu trí với đám người không có ý tốt trong tối sớm muộn gì cũng chết, mà…”

“Được.”

“Mà không có chỗ ở…Khoan?! Em vừa nói gì cơ?” Vương Tiểu Mị trừng mắt chó nhìn gã.

Văn Phong Tẫn đồng ý quá nhanh quá nguy hiểm, hắn hoài nghi anh chồng nhà mình bị thứ gì không sạch sẽ ám vào.

“Ta bảo được, huynh mang nó theo nhưng…” Gương mặt gã bánh chưng nhìn không ra vui buồn: “Mấy thứ đồ của nó ta muốn tạm thời quản.”

Vương Tiểu Mị giật mình: “Em muốn sách hả?”

Văn Phong Tẫn phủ nhận: “Ta không cần nhưng kẻ đó muốn lấy, nếu để đồ trong tay nó sẽ mang đến quá nhiều rắc rối.”

“À… ra vậy.” Vương Tiểu Mị không nghi ngờ gã điên nhà mình, hắn với Văn Phong Tẫn đều trường sinh bất tử, không có thứ đồ nào có thể làm cho gã đàn ông động lòng.

Văn Phong Tẫn ừ đáp lại.

Vương Tiểu Mị xoay người nói chuyện với Bạch Ngọc, Bạch Ngọc xấu hổ nói lời từ chối.

“Cậu ngại cái gì, cậu cũng biết tôi…” Vương Tiểu Mị chỉ mình rồi lại chỉ anh chồng: “Bọn này đều không phải người, chỉ cần cậu không sợ là được. Phong Tẫn nói đồ cứ để chỗ em ấy cho an toàn, khi nào cậu muốn lấy lại thì nói một tiếng.”

“Chuyện vừa mới xảy ra có tốt gì đâu, hẳn người xấu cố ý làm… Cậu ở lại đâu biết sẽ xảy ra chuyện gì khác.”

Vương Tiểu Mị nói tới đây thì ngừng, một số chuyện hắn không nên xen vào quá, ý tốt thì có nhưng còn phải xem người ta muốn nhận hay không.

Do da Bạch Ngọc quá đen nên đúng thật là Vương Tiểu Mị không biết cậu ta suy nghĩ gì.

Hắn ngồi cùng cậu một lát, Bạch Ngọc bỗng nhiên nói: “Cảm ơn các anh, về sau phiền hai người quá… Em sẽ nhanh chóng tìm được phòng ở thích hợp, hơn nữa sẽ đóng tiền thuê nhà hàng tháng!”

“Thôi, anh cậu không thiếu nhất chính là tiền.” Vương Tiểu Mị cười rộ lên.

Đại Bạch vui vẻ cố ý ghen ghét trừng hắn, Văn Phong Tẫn đứng sau nhìn hai anh em, đôi mắt hẹp hài híp lại sâu thăm thẳm.

Chờ xe cấp cứu đến, bọn họ tiễn em gái tới bệnh viện. Tuy thấy người đã bị ngất nhưng nhân viên y tế không hoài nghi bọn họ, dù sao trừ cậu con trai da đen thì hai người bên cạnh thực sự rất đẹp. Nhất là thanh niên tóc bạc, nhân viên y tế tự nhận mình học sâu biết rộng, thời nay phổ biến đeo lens nhuộm tóc, bọn họ cần phải bắt kịp xu hướng!

Vương Tiểu Mị thanh toán viện phí, để lại số điện thoại rồi ba người cùng đánh xe về chỗ Bạch Ngọc thu dọn đồ đạc, chiếu tối mới quay lại biệt thự.

Về đến nhà, Vương Tiểu Mị tìm cho Bạch Ngọc gian phòng cho khách, vừa quay đầu lại thấy Văn Phong Tẫn ôm cái rương lên tầng.

Chắc là đi thay quần áo…Hắn biết Văn Phong Tẫn rất thích sạch sẽ, Vương Tiểu Mị cười cười lấy nguyên liệu nấu ăn từ tủ lạnh ra bắt đầu đại chiến với căn bếp.

Canh thịt viên rau chân vịt, hai con cá nhỏ và rất chiên rất nhiều sườn dê, cuối cùng Vương Tiểu Mị nghĩ ngợi một lát lấy ra túi sủi cảo đông lạnh nấu cho Bạch Ngọc một bát.

Trước kia hắn từng nghe nói khi con cái trong nhà về chơi, bố mẹ sẽ nấu sủi cảo.

Hắn không rõ Bạch Ngọc là người phương nào, có tập tục này hay không nhưng vẫn quyết định làm cho cậu ấy.

Lúc ăn tối, cơm gạo thơm ngon cùng đĩa sườn dê óng ánh sốt đặc tán tỉnh dạ dày người ngồi trên bàn.

Bạch Ngọc nhìn bát sủi cảo nóng hổi, ngây ngẩn cả người.

“Ăn đi.”

Vương Tiểu Mị và Văn Phong Tẫn bắt đầu ăn cơm, Bạch Ngọc cẩn thận cầm bát canh sủi cảo lên húp. Canh ấm vào họng, đôi mắt sáng dần dần đỏ lại phủ một tầng hơi nước.

Vương Tiểu Mị thấy được nhưng chẳng nói gì thêm. Năm đó hắn cũng giống như Bạch Ngọc, khát vọng ngửi mùi đồ ăn hàng xóm nấu, bên tai vang lên tiếng cười nhà người khác, tưng bừng vui vẻ…

Mà hiện tại hắn đã có bạn, Vương Tiểu Mị nhìn đôi đũa nhẹ nhàng gắp thịt cho mình rồi cười tủm tỉm gắp lại cho anh chồng một tảng sườn dê.

Thật tốt.

Hắn nghĩ, cả đời này mãi như thế thì hạnh phúc biết bao.

Cơm nước xong, Bạch Ngọc không nói lời nào chiếm suất rửa bát, ba người ăn trái cây xem TV, cuối cùng chúc nhau ngủ ngon.

Vương Tiểu Mị đi tắm, vuốt mái tóc dài ướt dầm dề. Hắn đang đứng trước gương chuẩn bị lau khô đột nhiên cả người cứng lại.

Có thứ gì đó giống như rễ cây đang sinh trưởng, Vương Tiểu Mị nhìn cơ thể, lẩm bẩm thắc mắc “Má ơi…Đây là cái quỷ gì?”

Hết chương 51

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play