Edit: Kidoisme

“Quyển sách này không được đầy đủ.” Văn Phong Tẫn nhặt lên xem từng quyển một, bỗng dưng ngón tay gã hơi cong lại, sắc mặt biến đổi nhưng nháy mắt đã che giấu, cầm quyển sách nói với Bạch Ngọc: “Tờ cuối cùng dưới một quyển sẽ có đánh số.”

“Chỗ này có quyển số 31, nhưng nơi này chỉ có 17 quyển.”

“Hở? Thiếu nhiều như thế cơ á?” Bạch Ngọc ngạc nhiên nhanh tay chạy tới mở trang cuối ra phát hiện quả nhiên có đánh số mỗi tội đều là ký tự đặc thù, cậu ta còn tưởng tác giả ký tên: “Đúng là tôi không phát hiện ra.”

“Nếu cậu không hiểu chữ thì luyện vũ khí thế nào?” Vương Tiểu Mị hỏi Bạch Ngọc.

Quả cầu đen Đại Bạch lộ ra hàm răng trắng muốt, tự hào nói: “Đương nhiên là tôi đoán!”

“…” Đứa nhỏ này lớn được như vậy cũng chả dễ dàng gì, Vương Tiểu Mị yên lặng nghĩ.

“Ài đúng rồi, Phong Tẫn em xem trên sách có viết cái gì liên quan tới vũ khí không?” Vương Tiểu Mị thò đầu lại gần.

Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng đập sách lên đầu hắn: “Trên đây chỉ có vài nguyên liệu chế tạo được ghi lại bằng ký hiệu đặc thù. Đúng rồi, sao huynh cứ xoa cổ mãi thế?”

Bàn tay lớn lành lạnh xoa nắn hệt như đang vuốt mèo, gã đàn ông nhẹ nhàng cẩn thận miết.

“Chỗ này hả?”

“Ôi!” Vương Tiểu Mị thảm thiết lùi về sau hất tay Văn Phong Tẫn gào lớn: “Ai dà đừng miết cổ anh, em còn thế nữa chắc anh sái cổ quá, đau lắm.”

Đáy mắt gã đàn ông hàm chứa ý cười buông tay, đồng thời thả quyển sách đang cầm vào trong cái rương dưới đất.

Đúng lúc này ngoài cửa sổ phòng khách đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, cái gì đó hệt như con dơi lớn dán chặt vào cửa sổ, trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ!

“Đệt má!”

“Đệt má!”

Vương Tiểu Mị và Bạch Ngọc sợ tới mức giật mình thon thót, hắn gào lên nhảy thẳng vào ngực Văn Phong Tẫn mà Bạch Ngọc cũng gào lên tuy nhiên cậu giang tay ra lại chẳng có chỗ nào trú, phát hiện hai người kia bỏ mặc mình đành phải tủi thân ngồi xổm xuống đất ôm chặt cái rương sách tìm cảm giác an toàn.

Hu hu hu, ông nội ơi che chở cháu với!

Quần áo đen nhánh đầy dầu mỡ bóng loáng cùng ngón tay dơ bẩn dùng sức dán lên cửa sổ, khuôn mặt biến dạng. Cửa sổ không lớn nên ánh sáng bị che khuất, phòng khách nơi bọn họ đang đứng có vẻ tối tăm hẳn lên.

Hai con cún nhỏ run bần bật nửa ngày nhưng người trên cửa sổ vẫn nhìn chằm chằm bọn họ không nhúc nhích, tròng mắt đen nhánh như pha lê cứ như vậy chuyển động ục ục, Vương Tiểu Mị liếc mắt một cái phát hiện đối phương còn nở nụ cười bệnh hoạn…

“Lịt con mẹ mày!!!”

Vương Tiểu Mị sợ tới mức nuốt nước miếng, Văn Phong Tẫn ôm chặt hắn, đồng tử u ám đối diện với con quái vật bên ngoài. Gã đàn ông đột nhiên nhếch môi tuy nhiên nụ cười đó chẳng khác nào tảng băng trôi lạnh lùng tàn nhẫn.

Vương Tiểu Mị vừa trộm nhìn quái nhân ngoài cửa vừa âm thầm cầu mong chút gì đó may mắn hỏi Bạch Ngọc: “Đại Bạch! Đại Bạch! Cậu nhìn đi, sao người này mãi chẳng chuyển động thế? Có phải hộ gia đình tầng trên không cẩn thận rơi xuống không?”

Bạch Ngọc khóc cạn nước mắt: “Tôi ở tầng cao nhất rồi! Làm gì có hộ gia đình chó nào bên trên!!!!”

“…” Vương Tiểu Mị càng run ác hơn: “Hay là hắn cosplay Spiderman…”

“…Người anh em, nói thật tôi không nhìn ra ai cosplay Spiderman mà lại ăn mặc thế đâu…” Bạch Ngọc run bần bật quay đầu lại nhìn ‘con dơi lớn’. Nụ cười trên mặt hắn làm cậu ta run run như cái máy giặt secondhand hãi hùng bảo: “Không phải, người anh em, anh, anh nhìn xem, nhìn xem trong tay nó cầm cái gì, sao giống mấy quyển sách ông nội tôi để lại thế?”

Vương Tiểu Mị quay đầu nhìn thoáng qua: “Không giống.”

Bạch Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Ôi may sao…”

Vương Tiểu Mị che mặt: “Tổ sư bố không phải là giống, mà chính là nó!!!”

Cục than đen Bạch Ngọc nóng bừng như được tiếp xúc với lửa, thở hồng hộc chỉ thẳng mặt tên đàn ông ngoài cửa chửi ầm lên: “Tao đang tự hỏi sao lại thiếu nhiều thế, hóa ra là con rùa nhà mày trộm!!!”

Ác quỷ đu trên cửa sổ nhìn sang, gương mặt phẫn nộ của Bạch Ngọc hoàn biến mất. Cậu ta gâu lên một tiếng, tiếp tục quay đầu ôm cái rương sách run bần bật.

“Hu hu hu hu, nó trộm sách của tôi mà còn dám dữ với tôi!”

“…” Cậu có thể dũng cảm lên được không? Vương Tiểu Mị nhịn không được phun tào, ngay lúc này Văn Phong Tẫn động đậy. Nói không phải phét chứ Văn đại ca quả thực là trùm cuối, nuôi cả đống quái vật mà vẫn khen chúng nó đáng yêu cho được.

Thấy trên mặt gã không có gì là hoảng hốt, nhẹ nhàng đẩy Vương Tiểu Mị về sau rồi bước nhanh tới cửa sổ.

Quái vật kia nhìn thấy gã đàn ông miệng còn rộng hơn, đôi mắt đen như mực mang theo chút khiêu khích rồi nháy mắt buông tay rơi xuống!

Mẹ kiếp đây là tầng 6 đấy!

Vương Tiểu Mị và Bạch Ngọc sợ ngây người.

“Tiểu Văn Tử!” Vương Tiểu Mị đứng đằng sau gã thấp giọng kêu, gã không nói năng gì, khóe miệng dưới mái tóc bạc dài khẽ nhếch.

“Đừng lo, ta sẽ quay lại ngay.” Nói xong gã ngay lập tức đẩy cửa nhảy xuống.

Vương Tiểu Mị khẩn trương ra ngó thử, Bạch Ngọc có vẻ không giàu có gì nên chỉ thuê được căn chung cư cũ nát, vách tường có vô vàn rong rêu cao thấp, nơi nơi đều là khu ngõ nhỏ với đống đồ đạc linh tinh.

Quái nhân kia chẳng khác nào ninja trong anime nhẹ nhàng luồn lách qua đám phòng ốc, Văn Phong Tẫn chạy nhanh theo sau, nháy mắt biến luôn vào căn ngõ nhỏ.

Bạch Ngọc cũng thò đầu ra theo hắn nhìn tới nhìn lui: “Mẹ nó chứ, hai người này bay ác thật! Giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Có thể làm gì được, chờ thôi.” Vương Tiểu Mị cau mày thở dài, nghiêng đầu xoa xoa cái cổ lại bắt đầu khó chịu.

Hẻm nhỏ vừa lắm đường ngang ngõ tắt vừa bẩn thỉu, người đang nhảy hót như tên hề đột nhiên cứng lại giữa không trung, giống như bị cái gì đó khống chế rơi từ trên cao xuống ngã thẳng vào đống rác ven đường.

Người vừa rơi xuống linh hoạt bò dậy, cả người toàn rác nhưng giống như không cảm nhận được đau đớn đứng dựa vào tường, đôi mắt thẳng tắp nhìn lên trời.

Vài giây sau Văn Phong Tẫn cũng nhảy từ trên cao xuống, nheo mắt nói: “Chạy đi, sao không chạy nữa? Đưa sách cho ta, nói cả người sai khiến nhà ngươi trộm nó!”

Người đàn ông đứng trong góc mở miệng cười ‘ha ha ha’, tuy mang hình dáng của con người nhưng tổng thể rất kỳ lạ.

Văn Phong Tẫn hiểu ra, đôi lông mày đang nhăn lại dần buông lỏng.

“Xem ra nói gì với ngươi cũng đều vô dụng, chỉ là thứ hạ đẳng.”

Thân thể gã đàn ông đột nhiên biến mất, mà người kia ngay lập tức cũng làm ra tư thế phòng ngự.

Đòn đánh vô hình đập mạnh lên cánh tay quái nhân, tuy nhiên tiếng động phát ra lại không phải tiếng đánh nặng vào thân thể mà hệt như cái cảm giác chạm vào thanh gỗ cứng.

Hai người đánh nhau, Văn Phong Tẫn sử dụng toàn chiêu độc. Nắm đấm gã đàn ông có thể khiến cho cây cối vỡ vụn đối diện với đôi tay dẻo dai hung hãn của quái nhân. Quái nhân kiên cường chống đỡ được một lúc nhưng sự chênh lệch trình độ quá lớn, hắn ta sắp rơi vào thế bị động.

Mười ngón tay độc ác vươn qua, Văn Phong Tẫn khom lưng tránh thoát đồng thời dùng chân đạp đối thủ dính thẳng lên tường.

Đồ đạc xung quanh rơi đầy trên đất, quái nhân muốn giãy giụa bị Văn Phong Tẫn dùng tay đè đầu.

Ngón tay sắc bén nhắm thẳng đùi gã đàn ông nhưng chưa đợi hắn đạt được mục đích, một tiếng động lớn vang lên như thanh gỗ vừa bị ai chặt mất.

Thân thể mất đầu loạng choạng ngã xuống, Văn Phong Tẫn cười như không cười xách cái đầu lên nhìn ngắm. Bốn mắt nhìn nhau, cái đầu bỗng nở nụ cười quái dị!

Thân thể dưới đất càng kỳ lạ hơn, nó không chảy bất kỳ giọt máu nào, thậm chí các thớ thịt dần dần biến thành rơm rạ!

Văn Phong Tẫn tức giận bóp nát cái đầu gỗ sau đó phủi tay cho sạch, gã ngồi xổm xuống moi quyển sách từ trong cơ thể bẩn thỉu, mở ra xem thử.

Đột nhiên đôi mắt lập dị co lại!

Quyển sách… Hoàn toàn trống không! Rõ ràng là có người trộm sách nhưng chắc chắn không phải gã quái nhân ban nãy!!!

“Tiểu Mị –!” Đôi tay gã bánh chưng nắm chặt thành quyền, mắt dần chuyển sang màu đỏ như máu, gã nhanh chóng xoay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Nhìn Văn Phong Tẫn đi xa, Vương Tiểu Mị chán đời nằm ườn trên ghế sô pha xoa cổ. Bạch Ngọc dọn xong đống sách vở, thấy hắn khó chịu bèn nói: “Anh chờ nhá, nhà có mấy chai bia lạnh, tôi lấy ra cho anh đắp.”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

“Khách khí gì chứ.”

Bạch Ngọc cười ha ha rồi chui vào bếp lục tủ lạnh. Đúng lúc có người gõ cửa, cậu ta đang muốn ra mở thì thấy Vương Tiểu Mị xua tay: “Cậu cứ làm đi, tôi mở cho. Nhỡ đâu Phong Tẫn về.”

“À, được.” Bạch Ngọc nghĩ người gọi cửa giờ này không phải chị thu tiền nước tiền điện thì chắc cũng chỉ có chủ nhà, không để ý nữa, tiếp tục công việc dang dở.

Vương Tiểu Mị đứng dậy ra ngoài mở cửa. Bên ngoài là một người phụ nữ đang mặc bộ quần áo ngủ màu tím trong suốt, mơ hồ lộ ra nội y như có như không. Vương Tiểu Mị nhanh chóng ngẩng đầu không dám nhìn loạn.

“…Người đẹp, có chuyện gì vậy?”

“Nhẫn…” Người phụ nữ lung lay như kẻ say xỉn, mơ hồ nói nhảm nhí rồi nâng tay lên định chạm vào người Vương Tiểu Mị: “Trên… nó… có chữ Bạch… có phải của các, các cậu hay không?”

Hắn thấy trên tay cô ta có chiếc nhẫn, ngẩng đầu hò vào trong phòng bếp: “Đại Bạch — có người đẹp tay cầm nhẫn bảo nó có chữ “Bạch” này, có phải của cậu không?”

Bạch Ngọc cười ầm lên: “Hahaha, tôi nghèo sắp cạp đất ăn tới nơi rồi, nhẫn ở đâu ra? Còn Bạch– đù má, cái đéo gì thế kia!!!”

Sắc mặt cậu ta biến đổi: “Mau tránh xa cô ta!!!”

“Gì nữa?” Vương Tiểu Mị vừa quay đầu lại, Người phụ nữ bỗng nhiên như lên cơn điên vươn tay muốn lôi hắn ra ngoài!

“Má!” Hắn che cái ót đau rớt nước mắt, vừa định đứng dậy thì đột nhiên Người phụ nữ cầm cái gối lên tính ấn lên mặt hắn.

“Mày dám ghét tao! Mày dám bơ tin nhắn của tao! Tao giết mày ha ha ha! Tao giết mày!!!!!”

Người phụ nữ quả nhiên là Lý Mạn Mạn từng nhặt được chiếc nhẫn vàng. Hiện tại cô ta mặc một bộ đồ ngủ màu tím trong suốt, ngồi lên bụng Vương Tiểu Mị chưa kịp đứng dậy. Trên mặt cô ta là nụ cười dữ tợn cùng với hai cánh tay như gông xiềng cầm cái gối che trước mặt Vương Tiểu Mị, ý đồ muốn hắn khó thở mà chết!

Trước mắt là màu đen mù mịt, hắn không thể hô hấp, chất vải thô ráp cọ lên mặt cực kỳ đau đớn.

Bản năng nhân loại làm cho cương thi Vương Tiểu Mị ra sức cào lên người người phụ nữ, mặc kệ đó có phải là phụ nữ hay không, lịch sự chó gì nữa, cuộc sống quan trọng hơn được chưa?!

Quên đi! Bạch Ngọc cắn răng chạy ra sau người người phụ nữ luồn tay qua nách cô ta định xách lên.

Chỉ không ngờ cô ả có vẻ mảnh mai nhưng lại cực kỳ chắc chắn, Bạch Ngọc dùng hết sức bú mẹ vẫn không làm cô ta xê dịch thêm xăng ti nào. Đúng lúc này, Vương Tiểu Mị đang giãy giụa đột nhiên im lặng không phát ra tiếng động…

!!!!!!!!!

Bạch Ngọc trừng mắt ngồi bệt xuống đất: Thôi, xong rồi… Người không còn cử động nữa… Hết rồi, còn đúng cái nịt rồi…

Đang mải nghĩ như vậy, Vương Tiểu Mị ‘không cử động’ bỗng dưng vùng dậy nháy mắt bắt lấy mắt cá chân Bạch Ngọc.

“Á á á!!!”

“Câm mồm, á cái con khỉ!”

Vương – đang bị thịt đè – Tiểu Mị dùng sức uốn gối đá bay người phụ nữ điên ra ngoài sau đó bò dậy từ trên mặt đất cảnh giác nhìn xung quanh.

Bạch Ngọc bên cạnh vui sướng gào to: “Đù má anh trâu bò thật luôn đấy! Người bình thường chắc chết từ thuở nào rồi!”

Ờ, đúng là người bình thường thì đã lên chầu với ông bà tổ tiên quan viên hai họ.

Nhưng…

Bị ngạt thở nửa ngày – Vương Tiểu Mị bỗng nhiên nhớ ra…

Lịt pẹ hắn có phải người đâu? Hắn là con cương thi được chưa? Cương thì thì cần chó gì phải thở???

…Hôm nay chắc chắn trước khi ra ngoài hắn để não ở nhà chứ không thể ngu như thế được. Vương Tiểu Mị đang mải nghĩ thì người phụ nữ điên đối diện đột nhiên gào to: “Tao giết mày!!! Tao giết con mẹ nhà mày!!!!”

Vương Tiểu Mị và Bạch Ngọc: “Đù má! Đù má!!!!”

Hết chương 49

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play