“Nguyên nhân tôi học mấy thứ này là để —— tìm người nhà. Nhà tôi mấy đời đều học làm ‘Tượng nhân’, ông nội từ khi tôi còn nhỏ đã mất tích. Khi đó tôi có biết gì đâu, đến năm mười mấy tuổi bố tôi đột nhiên theo chân ông nội, ngay cả mẹ tôi mất ổng cũng chẳng trở về.”
Bạch Ngọc cúi đầu, gương mặt đen đen mang theo chút uể oải rồi cả người đổ gục xuống làm Vương Tiểu Mị nhớ tới cục than đen Labrador con bé hàng xóm nuôi ngày xưa.
Labrador là giống chó rất hoạt bát, cũng rất hiền lành. Một khi nó làm sai, nó sẽ dùng biểu cảm đáng thương nhìn lấy lòng chủ nhân.
Vương Tiểu Mị định mở miệng an ủi.
Văn Phong Tẫn đứng bên cạnh lạnh lùng phán: “Bọn ta muốn biết tại sao người lại bị tập kích chứ không cần nghe thân thế nhà ngươi.”
Vương Tiểu Mị: …Mở miệng ra là nói lời cay đắng, quả thực là Tiểu Văn Tử nhà mình.
Bạch Ngọc ngẩn cả người sau đó dùng ánh mắt đáng thương pha thêm chút hèn hèn lén trừng Văn Phong Tẫn. (Lượng sát thương âm vô cùng, nếu không phải mặt cậu ta quá đen, Vương Tiểu Mị còn tưởng cậu ta đang làm nũng).
“Tôi tìm được sách cổ trong nhà, cố gắng học theo…” Bạch Ngọc buồn buồn bĩu môi: “Sau đó gặp được hai người, chỉ là cảm thấy sự mất tích của ông nội và bố tôi có liên quan tới ‘dị tộc’ mà trùng hợp hai người cũng là ‘dị tộc’ nên mới đi theo mong được khai sáng.”
Bạch Ngọc vừa dứt lời, không riêng gì bị Văn Phong Tẫn nhìn với ánh mắt ‘không biết tự lượng sức mình’ mà đến Vương Tiểu Mị cũng muốn đè vai cậu ta xuống gào lên mẹ kiếp mới bao nhiêu tuổi mà dám ngu xuẩn đến thế! May mắn gặp được bọn hắn à lộn, may mắn gặp được hắn bằng không cậu ta thử đụng trúng Văn Phong Tẫn đi một mình xem, gã nhấc tay lên là cậu được về đoàn tụ với tổ tiên dưới đất mẹ rồi đấy biết không?!
Bạch Ngọc hình như cũng phát hiện ra mình quá bất lịch sự, không dám chống cự nhìn bọn họ…
“Tôi sợ lắm chứ bộ…Hai người tha cho tôi, lại còn tặng tôi ô nữa – Tôi còn tưởng người ‘dị tộc’ ai ai cũng hiền thế này.” Cậu ta cười ha ha vài tiếng.
Vương Tiểu Mị:..Ha con mẹ ấy mà ha! Não cậu có tồn tại không vậy?
Ngay cả gã bánh chưng cũng khó có dịp trầm mặc.
“…Tôi biết hai người rất tốt, còn biết vị đại ca này hình như không thích tôi đi theo.” Quả cầu đen Bạch Ngọc cẩn thận nhìn về phía Văn Phong Tẫn.
Bị ném vào thùng rác en nờ lần mới giác ngộ ra là gã không thích cậu sao — Vương Tiểu Mị mặt gỗ cầm mấy quả óc chó trên bàn lên bóp nát rồi đưa cho Bạch Ngọc.
Hắn từ ái mời mọc: “Ăn đi, ăn nhiều chút.” Ăn gì bổ nấy.
Bạch Ngọc nhìn mấy quả óc chó, đôi mắt rưng rưng tí thì khóc, quý trọng đưa lên miệng nhai nuốt: “Hu hu, cảm ơn anh, anh quả thực là người tốt!”
“…”
“…”
“Tiếp tục nói.” Văn Phong Tẫn nhắm mắt lại quyết định làm lơ người đối diện, dùng tay kéo áo choàng bị tuột của Vương Tiểu Mị lên.
“À được.” Bạch Ngọc nuốt hết óc chó, nhanh chóng kể: “Sau khi chia tay hai người tôi lại tìm được kẻ khác có mùi giống hệt, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh biệt thự này luôn! Mấy hôm nay tôi đều đi theo, ngay từ đầu hình như nó không phát hiện ra tôi nhưng đến hôm nay tôi đi chậm quá, theo nó về…”
Nói tới đây, mặt đen của Bạch Ngọc lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hai tay cậu ta nắm chặt, trán toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy: “Sau đó…sau đó…”
Đèn đường không chiếu hết ngõ nhỏ, thấy người nọ đi vào cậu ta nhanh chóng theo qua nhưng lại không ngờ bóng đen đột nhiên quét qua trước mặt, chờ đồng tử cậu ta co lại, đại não cảm nhận được đau đớn giọng nói khàn khàn mới vang lên sau lưng.
Đôi mắt vô tình, biểu cảm lạnh nhạt…
Không một ai có thể bình tĩnh tiếp nhận cái chết cùng hồi ức bản thân mình bị sát hại, cho nên ánh mắt Bạch Ngọc trống rỗng, hô hấp dần trở nên gấp gáp…
Vương Tiểu Mị sợ hãi đè chặt tay cậu ta!
“Bạch Ngọc!”
Bạch Ngọc giật cả mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Chờ Văn Phong Tẫn nhíu mày hất tay cậu ta ra khỏi Vương Tiểu Mị, Bạch Ngọc mới hoàn toàn tỉnh lại tuy nhiên sự sợ hãi vẫn bám dính lấy, thể hiện qua đôi vai không ngừng run rẩy cùng hai hàm răng lập cập đánh vào nhau.
Cũng không rõ là đồng tình hay bản thân hắn thích xen vào chuyện của người khác. Vương Tiểu Mị chỉ cảm thấy Bạch Ngọc đáng thương hơn nữa đầu óc lại không được bình thường (?), hắn nhẹ nhàng an ủi: “Đừng cố nữa, cậu thực sự không nên đi trêu chọc người khác.”
Bạch Ngọc không hé răng nhưng gật đầu liên tục.
Văn Phong Tẫn đột ngột đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác bất thình lình tới nỗi khiến cho Bạch Ngọc đang sợ hãi giật nảy lên. Vương Tiểu Mị nhăn mày nhìn qua, chỉ thấy hàng rào chắn màu trắng.
“Sao thế?” Hắn thấp giọng hỏi gã đàn ông.
Văn Phong Tẫn nheo mắt không trả lời, lát sau gã bảo Bạch Ngọc: “Tên đó tới.”
Có lẽ người kia không muốn Bạch Ngọc sống nên đã quay lại, vừa đúng lúc Văn Phong Tẫn xách cậu ta về tạo nên con đường máu.
Không chỉ có Bạch Ngọc nản sắp chết, đến cả Vương Tiểu Mị cũng trừng đôi mắt chó nắm chặt quần áo gã đàn ông.
Lịt phẹ gan lớn thật luôn ạ, cả nhà Ma quân cũng dám mò tới!!!
“Đừng lo.” Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của hắn, rũ mắt an ủi: “Ta sẽ không để nó vào nhà chúng ta…quá bẩn, rửa sạch phiền lắm.”
Ngữ khí rét lạnh, biểu cảm độc ác khiến Vương Tiểu Mị yên tâm hẳn, thậm chí trong lòng còn âm thầm gào to: Người đàn ông của tôi tuyệt vời!
“Tuy nhiên ta không có nghĩa vụ phải cho ngươi ở nhờ.” Văn Phong Tẫn tiếp tục lên tiếng: “Ngươi có thể biến được rồi.”
Bạch Ngọc trừng mắt khóc ầm lên: “Hu hu hu –”
“Thôi nào.” Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Em nói nó tới, giờ đuổi cậu ta ra ngoài khác nào bảo cậu ta đi chết?”
“Không thì mình cho Bạch Ngọc ở nhờ một đêm nhé?”
Đôi mắt Bạch Ngọc sáng ngời mong chờ nhìn về phía Văn Phong Tẫn.
“Không được, ta sẽ không bao giờ để đàn ông nằm ngủ bên cạnh chúng ta.” Hồng văn giữa trán Văn Phong Tẫn đỏ lòm, biểu thị gã rất kiên quyết.
“…Có bảo cậu ấy ngủ quan tài chung đâu, nhà còn phòng khách mà.”
“Không được!”
“…”
“Từ từ — hai người vừa nói ngủ ở đâu cơ?”
“Ngủ trong quan tài.” Vương – ngủ mãi thành quen- Tiểu Mị trong lúc nhất thời quên mất, tưởng toàn thế giới đều ngủ trong quan tài. Thẳng tới khi thấy thân hình Bạch Ngọc co tới đáng sợ hắn mới nhớ ra…
À…người bình thường không ngủ trong quan tài.
Chỉ có người chết hoặc quỷ hút máu mới…
Bạch Ngọc hiển nhiên cũng nghĩ tới, cậu ta hãi hùng thẳng tắp ngã xuống, cả người mệt mỏi do tí thì ngủm cuối cùng hôn mê sâu…
“…Anh đã bảo là không ngủ trong quan tài rồi mà, nhìn đi.” Vương Tiểu Mị thở dài với gã đàn ông: “Giờ em không muốn nhận cũng không được.”
Dù gì người ta đã hôn mê, chẳng nhẽ vô tình tới mức ném như bịch rác ra ngoài?
Văn Phong Tẫn mím môi nhìn Bạch Ngọc nằm đơ trên đất, trầm mặc lùi lại một bước nói: “Thiến đi.”
Thiến xong thì không được coi là đàn ông nữa.
Vương Tiểu Mị: “…”
Hết chương 45
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT