Hôm sau lúc mới tỉnh lại, Vương – cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp – Tiểu Mị lập tức hiểu ra ôi không mình nghĩ nhiều rồi!
Nguyên nhân như sau:
Vương Tiểu Mị: “Hôm nay chúng ta sẽ học cách dung nhập vào thế giới hiện đại. Giờ Bắc quốc đã không còn, muốn có cuộc sống bình yên thì phải phật hệ *, yên tâm đây là xã hội văn minh, vấn đề lớn nhất chỉ có đi tàu điện ngầm dẫm phải giày của người ta hoặc là cãi nhau với mấy thằng say rượu ven đường.”
Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Văn Phong Tẫn:  ̄へ ̄
Vương Tiểu Mị: “Đương nhiên đôi khi gặp thằng ăn trộm hay đứa thần kinh gây sự trước, tới lúc đó Phong Tẫn em không được ra tay, một cú vả của em có thể khiến đối phương bay luôn cả sọ não.”
Văn Phong Tẫn:  ̄へ ̄
Vương Tiểu Mị: “Còn nữa, thân phận của chúng ta phải bảo mật! Em hiểu không, vì để phòng cái hệ thống ba xàm năm xưa, tuyệt đối không được giết người! Nếu muốn em có thể báo công an.”
Văn Phong Tẫn:  ̄へ ̄
“Sao em lại trưng cái mặt này ra với anh? Em muốn nói gì!” Vương Tiểu Mị nhịn nửa ngày, tức giận lật bàn.
Văn Phong Tẫn nghĩ một lát, nói: “Không thể giết người, gặp phiền phức phải báo công an, ta biết rồi.”
Người đàn ông tóc bạc buộc cao, trên người khoác chiếc áo da dài màu đen, chân đi ủng. Đầu gã đội cái mũ cao bồi, gương mặt sắc bén điển trai nhăn mày nhìn đám con gái chạy vòng xung quanh mình điên cuồng chụp ảnh, thậm chí có vài người gan dạ hơn mon men tới gần định xin Wechat.
“Alo, công an hả?”
Vương Tiểu Mị: “…”
—— Điên mẹ rồi.
“Á á á, anh ơi anh là cosplayer sao? Trời ơi anh đẹp trai quá!!! Cho em xin Wechat với ~ á á á!!!”
“Tóc giả anh mua ở đâu vậy, mượt quá đi!!!”
“Anh cos gì thế? Oa oa oa —— cả anh bên cạnh nữa, hai anh đẹp ghê!!! Bọn họ nắm tay nhau kìa!!!!!” Đang trong lúc Văn Phong Tẫn không vui muốn kéo Vương Tiểu Mị đi, đám người lại một lần nữa nổi khùng.
Vương Tiểu Mị: “…”
Mọi người tưởng bọn họ là cosplayer, nhưng có cosplayer nào đẹp trai như vậy không???
Đã đẹp trai lại còn tóc bạc, úi giời cứ phải nói là sự kết hợp đỉnh của chóp.
Lúc Văn Phong Tẫn nắm tay Vương Tiểu Mị thực sự rất ngầu, giống như ‘chuẩn bị đi kết hôn’ khiến máu hủ trong người con dân sống dậy.
Mấy cô nàng không có ác ý gì xin chụp ảnh chung, vừa đi theo bọn họ vừa hỏi xin Wechat đến nỗi mà người qua đường còn tưởng đang quay chương trình TV.
Nhìn đoàn người phía sau càng ngày càng đông, Vương Tiểu Mị đành phải bỏ kế hoạch mua sắm, nắm tay Văn Phong Tẫn chạy loạn.
Tuy nhiên đi tới đâu cũng có người kinh ngạc nhìn bọn họ, tỷ lệ quay đầu 200%, tỷ lệ chụp ảnh trộm 100%.
Nếu không phải sắc mặt Văn Phong Tẫn quá khó coi, chưa chắc gì cả hai đã thoát khỏi đám đông phấn khích.
Sau khi về nhà, gã đàn ông nhíu mày hỏi: “Sao mấy nàng tấn công ta?”
Vương Tiểu Mị bật cười thành tiếng: “Ha ha ha, không phải tấn công, mấy cô ấy chỉ là thấy em đẹp trai, ngầu lòi nên muốn làm quen thôi. Ở đây khi thích ai thì họ sẽ tới xin Wechat, chụp hình, em không thích cứ bơ đi là được. Yên tâm, người bình thường không có loại ưu đãi này đâu.”
Ở đại học mà được bạn nữ nào xin Wechat thì có thể dùng nó buôn chuyện cả năm.
Tuy nhiên lần đầu tiên ra ngoài thất bại cũng khiến cho Vương Tiểu Mị hiểu ra được một đạo lý.
—— chưa kể tới trang phục, bộ tóc của họ cũng làm người ta chú ý.
Kể cả giờ mà có dùng kính râm —— quên đi, Văn Phong Tẫn cái tên này mặc áo da đi ủng mà còn có thể thành kiểu đẹp trai cấm dục, thêm quả kính nữa thì chắc —— càng khiếp!
Buổi tối trước khi đi ngủ hắn thử gợi ý: “Phong Tẫn, mình cắt tóc đi.”
Ý tưởng của Vương Tiểu Mị khá tốt nhưng ngoài dự đoán Văn Phong Tẫn kịch liệt phản đối.
Văn Phong Tẫn đứng lên nhìn chằm chằm cái kéo trong tay hắn, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết cả con ruồi.
“Thân thể từ da đến tóc là do cha mẹ ban cho, cắt tóc giống như chặt đầu, ta không cắt, huynh cũng không được cắt.”
“…”
Vương Tiểu Mị: …Quên mắt, Văn Phong Tẫn là cổ nhân một trăm phần trăm không tạp chất.
Ở thời cổ đại, cắt tóc được coi là chuyện nhục nhã nhất của đời người, thậm chí có người thà chết chứ không chịu cắt tóc.
“Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để ai cắt tóc mình, bao gồm cả huynh.” Đồng tử sâu thẳm chiếm hơn nửa đôi mắt hẹp dài, gã đàn ông có vẻ rất tức giận, giật mạnh cây kéo trong tay hắn.
Vương Tiểu Mị chỉ có thể buông tay mặc gã làm gì thì làm, sau đó hắn bị người ta ôm chặt, bàn tay to luồn qua mái tóc đen dài.
Văn Phong Tẫn hôn lên đỉnh đầu hắn.
“Cắt tóc là chuyện bình thường mà…em nhìn đàn ông trên đường đi, tóc ai cũng ngắn.” Vương Tiểu Mị lẩm bẩm.
“Họ không phải ta, ta không để ý tới họ.” Văn Phong Tẫn lặp lại lần nữa coi như là lời cảnh cáo: “Không được cắt tóc, không được để ai chạm vào tóc. Nếu để ta bắt được, ta không ngại làm gì họ.”
“…” Vương Tiểu Mị bĩu môi, cảm thấy hơi giận dỗi. Nhưng sâu trong lòng hắn lại âm thầm nhảy nhót, chắc tại vì gã đàn ông quan tâm mình.
Dạo này hắn bị điên hay sao ấy, tức quá!!! Vương bánh chưng nhỏ ghét bỏ, cuối cùng nhịn không được ôm gã đàn ông, dùng chóp mũi lạnh ngắt dụi vào cổ, hít hà mùi hương đặc trưng của gã.
“Hiểu chưa?” Văn Phong Tẫn nhăn mày, lại xoa đầu hắn.
“Rồi!” Vương Tiểu Mị cà khịa: “Cổ hủ.”
Văn cổ hủ chẳng nói chẳng rằng, tuy nhiên bầu không khí lạnh đỡ đi rất nhiều.
Đến tận đây coi như lần đầu tiên ra ngoài coi như thất bại.
Hai người rúc trong nhà học ghép vần với cả quy định an toàn giao thông, cách sử dụng tiền tệ… vài hôm, vừa đúng lúc chị Lôi gọi điện thoại hỏi thăm nhân tiện thông báo luôn là có món cổ vật đã được bán ra, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản chiều nay.
Vì để chúc mừng, Vương Tiểu Mị quyết định rủ Văn Phong Tẫn đi ăn một bữa cơm sang chảnh tại nhà hàng đắt đỏ.
Trước khi ra ngoài Vương Tiểu Mị còn làm hẳn bản ghi chép những chuyện cần chú ý, số điện thoại, giấy tờ thông tin cá nhân cho Văn Phong Tẫn cầm theo.
Xong xuôi hai người hí hửng đi ăn tiệc lớn.
Nhưng mà…
Vương Tiểu Mị nhìn đám người đang đi theo chụp ảnh trộm, chắc lại coi bọn họ thành ngôi sao hoặc cosplayer…
Dù sao thì cái đầu bạc cùng với gương mặt mạnh mẽ nam tính của Văn Phong Tẫn rất khó để gộp chung gã với mấy anh đẹp trai hay xuất hiện ở phố đi bộ.
May sao chỗ họ cần đến nhà nhà hàng chứ không phải trung tâm thương mại, đây là nơi có tính riêng tư cao, hai người vừa vào thì đám đằng sau cũng biến mất.
Nhà hàng ngoài tầng 1 ra thì toàn là phòng riêng, dùng để hẹn hò thực sự không tồi, kể cả hắn và Văn Phong Tẫn có quả đầu lạ thì nhân viên phục vụ cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Nhân viên nữ trẻ tuổi ngẩn người một giây sau đó lễ phép dò hỏi: “Hoan nghênh hai vị, hai vị có hẹn trước không ạ?”
“Có.” Vương Tiểu Mị mở đơn đặt hàng trong điện thoại ra.
Nhân viên phục vụ vô cùng nhiệt tình dẫn hai người lên tầng, nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn thức uống rồi vui vẻ mang thực đơn rời đi.
Văn Phong Tẫn làm tương tự động tác của hắn, tuy gã không nói chuyện nhưng rõ ràng gương mặt tốt lên rất nhiều.
“Trên mạng nói nhà hàng này theo phong cách rau dưa nhưng cách nấu mới mẻ vô cùng ngon!”
“Huynh thích là được.”
Từ sau khi trải qua vụ việc Nghiêm Thuần, thân thể Vương Tiểu Mị trở nên có sức sống hệt như Văn Phong Tẫn, còn có thể chảy mồ hôi.
Gã đàn ông dùng tay chạm nhẹ lên mũi hắn: “Nóng lắm hả?”
“Ừ, trời mới vào hè hơn nữa còn để tóc dài…” Vương Tiểu Mị dùng tay lau trán, ngẩng đầu nhìn gã: “Cơ mà chỗ này có điều hòa nên không sao, mặt ướt quá, anh đi vào nhà vệ sinh rửa qua chút, em đi không?”
Văn Phong Tẫn lắc đầu.
Vì thế Vương Tiểu Mị đứng dậy đi vệ sinh, hắn dùng nước lạnh hất lên mặt rồi với tay lấy giấy lau, vai đột nhiên bị ai đó vỗ.
Vương Tiểu Mị sợ nước vào mắt nên chỉ híp mắt nhìn lại, mơ hồ thấy được một người đàn ông đang xua tay nói xin lỗi: “Ôi xấu hổ quá, tôi thấy anh tóc dài còn tưởng là con gái đi nhầm WC, xin lỗi.”
“À không có chuyện gì.” Vương Tiểu Mị đáp, đàn ông tóc dài khá ít nên hiểu lầm cũng bình thường, hắn không để ý tiếp tục lau mặt.
Sau khi quay lại phòng, Vương Tiểu Mị lười biếng ngồi bên cạnh Văn Phong Tẫn, đồ ăn đã được bê lên hết. Hắn đang định giơ đũa thì bỗng nhiên gã đàn ông không hiểu chập giây nào đột ngột nắm lấy bả vai Vương Tiểu Mị, nhăn mày hỏi: “Huynh vừa gặp ai?”
“Gì á?” Vương Tiểu Mị quay đầu, trong miệng đang ngậm một con tôm mơ màng lên tiếng, con tôm theo câu nói của hắn chuyển động trong miệng.
Văn Phong Tẫn buồn cười buông áo hắn ta, phẩy phẩy vài cái như quét bụi.
“Không có gì, ăn xong nói.”
Vương Tiểu Mị khó hiểu càn quét hết đống đồ ăn trên bàn, không quên gắp cho Văn Phong Tẫn thật nhiều món gã thích.
Chờ hai người no nê, Văn Phong Tẫn đưa chén trà cho hắn tráng miệng: “Có người muốn theo dõi huynh.”
Vương Tiểu Mị ngẩn ra: “Hở? Theo dõi anh? Tại sao?”
“Ta không biết, nhưng có lẽ nó không phải người thường. Tuy nhiên cũng chả phải dạng gì khó chơi.” Văn Phong Tẫn uống trà: “Chắc là cảm nhận được hơi thở của huynh khác cho nên muốn xác nhận lại.”
Vương Tiểu Mị trừng mắt: “Đừng nói là mấy tay đạo sĩ diệt bánh chưng nhé?”
“Không, trên đời này không có mấy nghề đó đâu.” Văn Phong Tẫn cười rộ lên: “Chỉ là đám ‘Tượng Nhân’ lành nghề, đồ của chúng bị ta làm hỏng, đêm kiểu gì cũng quay lại xem.”
Vương Tiểu Mị sợ hãi: “Chúng dữ dằn thế cơ á?”
Văn Phong Tẫn nhếch môi: “Không phải dữ mà là ngu.”
“…”
Không nghĩ tới bị phát hiện quá nhanh, mông Vương Tiểu Mị rời luôn khỏi ghế, trong lòng hắn vô cùng bất an, hai tay đan chéo vào nhau.
Từ trong ra ngoài, nhìn góc nào cũng thấy ‘hèn’.
Giống một con mèo nhỏ sợ hãi, hận không thể rúc luôn vào ngực Văn Phong Tẫn để gã an ủi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Tiểu Mị nắm tay gã bánh chưng chạy nhanh ra khỏi nhà hàng, trên đường đi vừa liếc ngang liếc dọc vừa đề phòng bốn phía xem có ai theo mình không.
Văn Phong Tẫn bất lực cười thầm, không nói gì mặc kệ hắn.
Thẳng tới khi hai người đi vào trong ngõ nhỏ, gã mới cốc nhẹ lên đầu Vương Tiểu Mị: “Tới rồi.”
Lúc hắn nói có một bóng người chầm chậm xuất hiện, Vương Tiểu Mị nhận ra là người đàn ông hắn từng gặp trong WC.
Đối phương híp mắt nắm gì đó trong tay, nhìn hắn nở nụ cười khoái trá.
“Hừ! Hơi thở hai người quá kỳ lạ, tôi chỉ cần nhìn đã biết! Tự giới thiệu tôi đây là đệ tử tông môn chính thống, còn không mau ngoan ngoãn từ bỏ buông tay đầu hàng?”
Vương Tiểu Mị chưa hiểu gì run bần bật còn Văn đại ca cười nhạo thành tiếng.
Đối phương nghe thấy tiếng cười lập tức đỏ mặt, vội vàng cầm cây gậy sắt màu đen làm ra động tác ‘đẹp trai ngời ngời’.
“Hey, Hạc Trắng tung cánh!”
“Hey, Hổ Đen đào tim!”
“Hey, Đại Bàng săn mồi!”
“Xem đây!!! Chịu chết đi!!!!”
Nói xong đối phương xông tới tấn công, Văn Phong Tẫn đẩy Vương Tiểu Mị ra híp mắt giơ chân lên đạp cái ‘bốp’ một phát!
Chân dài thu lại, người đàn ông ‘Úi dồi ôi’ một tiếng đầy thảm thiết rồi xoay tròn 360 độ cuối cùng anh dũng ngã vào đống thùng rác ven đường.
Vương Tiểu Mị: “…”
Văn Phong Tẫn: Hoa hòe hoa sói.
Hết chương 42
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT