Edit: Kidoisme

Đêm xuống, hơn chục người trên núi chuẩn bị xuống mộ theo lối đã được đào sẵn trước đó.

Sau khi thả dây, Tiểu Lý và Trinh Mộc đi đầu chiếu đèn xuống, ánh sáng yếu ớt dần bao trùm mọi người, một lát sau mới lan xuống đường. Tuy nhiên diện tích được chiếu sáng không nhiều lắm, chỉ đủ nhìn lờ mờ kết cấu bên trong.

“Lạy chúa, sâu vãi.”

“Lăng mộ nghìn tuổi này vốn là một địa cung khổng lồ, ngọn núi chúng ta ở ngày hôm qua là phần nắp của nó, sâu như vậy cũng chả có gì lạ.”

Để thuận tiện cho việc ra vào nên miệng hang được đào nghiêng chứ không dẫn thẳng xuống, tuy đã có ánh đèn chiếu sáng nhưng vẫn tối tăm mịt mù. Trinh Hạo không nhịn được vẻ mặt hưng phấn cùng ánh mắt tham lam đặc trưng của đám trộm mộ.

Anh ta giục hai người đang đi đầu: “Mẹ kiếp ngẩn người ở đó làm gì?! Đi xuống!”

Tiểu Lý cười hì hì nhìn anh ta nhưng không đáp, mãi đến tận khi Nghiêm tiên sinh đứng đằng sau gật đầu mới bảo: “Được, xuống liền.”

Nói xong hắn thắt chặt khóa eo, từ từ giữ sợi dây trượt mạnh xuống.

Đang trong lúc Trinh Mộc chuẩn bị theo đuôi, Trinh Bắc đã chạy tới nhét vào trong áo y thứ gì đó: “Anh hai, cái này cho anh.”

Trinh Mộc ngạc nhiên sững sờ một chút, cúi xuống nhìn cái túi nhỏ trong tay: “Gì vậy?”

“Bùa hộ mệnh.” Trinh Bắc cười nói: “Em lên núi thỉnh cho anh.”

Nhìn chiếc túi nhỏ, lòng Trinh Mộc ấm áp lạ thường đưa bàn tay xỏ găng lên xoa đầu cậu ta: “Cảm ơn Tiểu Bắc.”

“Không có gì!”

Sau khi Trinh Mộc đi xuống, Trinh Bắc ngồi xổm trước lối vào, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Này, nếu mày thỉnh bùa cho Trinh Mộc chẳng nhẽ không có phần của anh cả sao?” Trinh Hạo cười híp mắt đánh giá từ trên xuống dưới.

Trinh Bắc giương mắt lên lo lắng bảo: “Không, em có lấy cho anh cả mà! Nè!” Nói xong cậu ta lôi ra vài cái túi khác y hệt từ trong balo ra: “Chúc anh và anh hai, cả em nữa đều bình an trở về.”

Sau đó cậu ta nhiệt tình đưa cái túi cho Trinh Hạo.

Trinh Hạo nhìn chiếc túi đầy bụi cùng với khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của Trình Bắc nhanh chóng tiến lại gần, chán ghét xòe tay ra.

“Bốp”, mu bàn tay Trinh Bắc bị anh ta đánh đỏ một cách đầy ác ý, chiếc túi rơi thẳng xuống đất. Nghiêm tiên sinh chỉ liếc qua rồi lại quay đi, đám đàn em của hắn không nhịn được cười nhạo khinh thường.

“Loại vật bẩn thỉu này mày cứ giữ lại mà dùng!” Mẹ kiếp không biết lấy đâu ra, hôi thối.

“Ơ…” Trinh Bắc cúi đầu trông có vẻ khổ sở như con cún bị chủ đá, vươn tay tính nhặt cái túi lên.

Tiểu La bên cạnh không đành lòng nhặt túi đưa cho Trinh Bắc, nhỏ giọng an ủi: “Anh cả cậu là thằng ngu ấy mà, đừng để ý, cậu giữ lấy mà dùng.”

“Cảm ơn cậu.” Trinh Bắc xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, không nhận lại mà đẩy qua cho Tiểu La: “Cậu cầm đi linh lắm, chắc chắn sẽ phù hộ cậu bình an.”

Tiểu La ngạc nhiên cười rộ lên, gật đầu nhét cái túi vào trong balo với một thái độ trân trọng: “Được rồi, tôi nhất định sẽ giữ kỹ!”

“Ừm!” Trinh Bắc vui vẻ gật đầu.

Trinh Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ, trợn mắt hạ giọng thì thầm “Đồ ngu.”

Đây là chuyện nhỏ không ảnh hưởng tới mọi người.

Mãi đến khi hai tiếng huýt sáo rõ ràng vang lên khỏi mặt đất, người đàn ông có khuôn mặt cứng đờ mới co giật khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo.

“Xong việc! Tất cả đi xuống.” Nói xong, mấy người lập tức dừng hết chuyện đang làm, ai nấy buộc dây rất nhanh, trừ Trinh Hạo, tất cả đều đu dây trong tích tắc.

Chờ Trinh Hạo đi xuống rồi, chị Lôi gọi Tiểu La đi theo, Trinh Bắc là người xuống cuối cùng.

Cậu ta đứng ngoài cửa hang nhàn nhạt nhìn xuống, ánh mắt u ám, nụ cười trên môi trong bóng đêm lạnh lùng như bị ma nhập, A Thủy bên cạnh vô tình nhìn thấy đột nhiên giật mình thon thót, chớp mắt một cái đã thấy Trinh Bắc quay về nụ cười ngây ngô thường lệ.

Nghĩ tới ranh con này dám làm mình sợ, A Thủy tức giận đá vào mông Trinh Bắc: “Xuống mẹ mày đi thằng ngớ ngẩn!”

Trinh Bắc hơi khựng lại, dưới ánh mắt lo lắng của A Thủy ngu ngốc gật đầu: “Xin lỗi em vẫn còn hơi sợ, haha, xuống ngay.”

Nhìn Trinh Bắc mãi mới dám đu dây, chút bồn chồn trong lòng A Thủy dần tan biến, hắn chửi một câu thô tục rồi quay về lều đánh một giấc ngon lành.

Bên trong hang động vừa rộng vừa sâu, càng đi xuống càng khiến cho người ta cảm thấy mình đang tiến vào địa ngục.

Trước mặt bọn họ là một cánh cổng làm bằng đá cực kỳ lớn.

Vài người đá cao lớn trang nghiêm đứng trước cổng phảng phất như những cây cột đình, ngửa đầu lên không nhìn thấy mặt. Đám trộm mộ đột nhiên sinh ra cảm giác uể oải lo sợ, thậm chí nếu chúng nhát gan hơn một chút đã hận không thể dừng bước chạy ngay vào lòng mẹ.

“Đây…đây chỉnh là địa cung ngàn năm trong truyền thuyết?!” Tay Trinh Hạo run lẩy, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cánh cửa.

Hô hấp của Nghiêm tiên sinh đứng đằng sau anh ta cũng dồn dập hơn vài phần, Trinh Mộc Trinh Bắc tuy đã tới một lần những vẫn ngạc nhiên rụng rời cả người.

“Làm cao như thế kiểu gì nhỉ? Chẳng nhẽ người cổ đại ai cũng biết bay?” Miệng Xuân Lôi há hốc quay đầu sang hỏi Thiết Tử.

Thiết Tử trừng gã một cái, bình tĩnh chờ Nghiêm tiên sinh dẫn cả đoàn vào trong thăm thú.

“Chỗ này trông khiếp vãi….tự nhiên tao thấy rờn rợn, ổn không đấy?”

“Hờ, sợ thì về chui vào bụng mẹ, tí nữa lấy được đồ mày đừng lấy là được!”

“Cút mẹ đi, ý tao không phải thế!”

Đối với tiền tài ngay trước mắt, đám đàn ông đùa giỡn nhau cười ha hả ha hả, chị Lôi kéo Tiểu La lùi xuống cuối cùng, liếc về cái cổng, lông mày dựng ngược.

Tiểu La nhếch môi cười đầy sợ hãi: “…Thầy, thầy đừng bảo vào là phải hiến tế em nhé?”

Chị Lôi tức giận đập cậu ta một trận: “Im mồm, có câu ‘tế đồng đội pháp lực vô biên’ cẩn thận tao hứng lên tao thiêu mày luôn bây giờ đấy nhóc.”

“Đi thôi…Chúng ta vào!” Họ Nghiên khó nén hưng phấn vung tay lên, vài đàn em phát ra tiếng hò nhỏ rồi theo đuôi Trinh Mộc chạy vào trong.

Trinh Mộc một tay cầm kiếm một tay cầm đèn pin sóng vai với Tiểu Lý mở đường, đám Trinh Hạo đi sau cùng.

Tiểu La trộm nói chuyện với chị Lôi: “Thầy, có phải chúng ta đi lạc không, em thấy cửa vào mộ thuận lợi quá.”

Chị Lôi cười cậu không có mắt nhìn: “Cửa mộ? Ài ~ Thứ mày đang đi chỉ là một tòa thành bỏ hoang, huống hồ chỗ này bao nhiêu người đã tới, không thuận lợi sao được? Mà mày dẫm bừa một chỗ cũng chả biết nhẫm phải xương cốt của ai đâu nhóc ạ.”

“……….” Tiểu La nhanh chóng ngậm miệng nhưng ánh mắt rõ ràng đã cảnh giác hẳn lên, cậu thanh niên nhỏ gầy phảng phất đã biến thành một thanh bảo kiếm được tuốt khỏi vỏ.

Chờ tất cả bọn họ biến mất sau lối đi, vách tường bỗng nhiên có hơi thở phập phồng, cuối cùng biến thành hai núi ‘thạch trái cây’ trong suốt giống hệt nhau.

Bọn nó tụ họp, lẩm bà lẩm bẩm vài tiếng ‘chít’ không rõ nghĩa.

[Mày ngửi được thằng nào có mùi Mộc Nhất bảo không chít?]

[Rồi, có tổng cộng ba đứa chít.]

[Một thằng đi đầu, một thằng to như con gấu đi cuối và thằng trông như quả bí đao đi cạnh người đàn bà chít.]

[Sai rồi chít! Sai rồi chít! Nó không phải quả bí đao, nó không béo chít!]

[Đúng rồi ~ đúng rồi ~ Mộc Thập hổng béo ya chít!]

[Ha ha ha ha~ Mộc Cửu cũng hổng béo ya chít!]

[Thế những người còn lại thì sao chít?]

[Giết hết ~ giết hết chít ~]

Hai cục thạch trái cây nhanh chóng biến lại thành hình dạng trong suốt rồi chậm rãi bám lên tường biến mất.

Dưới tán cây Tương Tư nở rộ, cánh hoa đào như những ngôi sao băng từ từ rơi xuống nắp quan tài tạo nên khung cảnh lãng mạn như trong tiểu thuyết.

Mà hai nhân vật chính của chúng ta đang yêu thương dựa vào nhau – ăn thịt nướng.

Chuyện phải kể từ khi Vương Tiểu Mị biết thần khí Khai Minh thực ra chỉ là một cái lò sưởi di động, hắn háo hức chạy ngay đi lấy trong balo đám trộm mộ ra một gói thịt bò hút chân không cùng hộp cơm tự sôi, rửa sạch Khai Minh rồi để Văn Phong Tẫn cầm nắm.

Nhìn con dao càng ngày càng giận, mắt chó Vương Tiểu Mị lóe lên thứ ánh sáng đỏ đầy nguy hiểm.

“Bốp” một phát, miếng thịt bò hạ cánh trên vỏ Khai Minh.

Văn Phong Tẫn: “………….”

Gã ma đầu nghìn tuổi giết người như ngóe đột nhiên thấy thông cảm cho một con dao.

Khai Minh: “…………..”

Nếu nó biết nói, câu đầu tiên mở miệng chính là chửi lịt pẹ mày thằng mất dạy!

Vương Tiểu Mị hít hà, dùng đũa tự chế gắp miếng thịt bò nóng hổi bỏ vào miệng.

Chu cha mạ ơi, ngon, ngon quá!!!!!

Thậm chí không quên gắp cho gã ma đầu một miếng, tuy gương mặt âm trầm độc ác đột nhiên có vẻ hơi thốn nhưng vẫn nhẹ nhàng há miệng nhận đồ ăn người yêu đút cho.

Văn Phong Tẫn cảm thấy thứ gã nhai trong miệng không phải là thịt bò mà là chút lương tâm cuối cùng còn sót lại.

Vương Tiểu Mị được ăn ngon mà còn không quên khoe mẽ: “Chậc, Khai Minh nóng đến mức nướng thịt được luôn, xưa chắc anh làm nhiều chuyện xấu lắm nhỉ?”

“……….”

“……….”

Sao trên đời lại có người…mặt dày đến thế!

Văn đại ca trầm mặc nhìn sư huynh nhà mình, lần đầu tiên cảm giác được ‘con cún’ này dữ dằn đến thế.

Khai Minh: ….Ông đây quyết định tự bạo (*) một chút, nổ chết con đũy mẹ hai đứa chúng mày!

(*) “Tự bạo, tự khí” thường được dùng như một thành ngữ hàm nghĩa kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng.

Chờ đánh chén xong bữa thịt nướng, Vương Tiểu Mị ném thẳng cái đũa và mấy hộp đồ ăn đi rồi đưa Khai Minh ra bờ sông tắm rửa sạch sẽ, chờ tới khi Khai Minh trở về nhiệt độ bình thường.

“Mày đúng là đồ tốt ~” Vương Tiểu Mị yêu thương vuốt ve con dao đen sì.

Khai Minh:?

Khai Minh ‘phừng’ một tiếng nóng bừng bừng làm Vương bánh chưng nhỏ nhe răng trợn mắt gầm gừ tiếng chó.

Văn Phong Tẫn đứng một bên rầu rĩ cười nhẹ, bỗng nhiên nụ cười trên mặt gã đàn ông cứng đờ, nheo mắt nhìn qua hướng đám trộm mộ đang đục khoét.

Nơi đó là địa bàn của Mộc Cửu Mộc Thập, ngày đầu tiên chắc không cần giết người đâu nhỉ, nhỡ đâu giết rồi đám chúng nó lại không vào được thì gã phải làm sao bây giờ?

Văn Phong Tẫn nở một nụ cười vặn vẹo gục đầu xuống nói: “Tiểu Mị.”

“Ơi?”

Gương mặt gã trở lại vẻ dịu dàng thường ngày: “Mình đi ngủ thôi.”

Hết chương 29

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play