*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Kidoisme
Vương Tiểu Mị run rẩy cầm quyển số ghi chép làm bằng da trâu của mình từ dưới cái gối đầu lên.
Đây là quyển notebook hắn lấy từ cái balo của tay trộm mộ ở Thiền Điện. Từ nhỏ Vương Tiểu Mị đã có thói quen lẻ loi một mình không người thân không bạn bè, thế nên hắn rất thích viết nhật ký, nếu hôm đó không có gì đáng nhớ thì sẽ tiện tay viết một bản nhạc vào chữa trống.
Hai quyển vở có vẻ ngoài khác nhau, một quyển thuộc về cổ đại, quyển còn lại rõ ràng là của người hiện đại.
Nhưng điều giống nhau của cả hai chính là ở trang bìa có viết vài chữ rất to.
[Nhật ký của Vương Tiểu Mị]
“….”
Nét chữ rất xấu giống hệt như bùa chú của mấy ông thầy bói mù viết ra….
….Đúng rồi, đây là chữ của hắn.
Vương Tiểu Mị mặt chó mở song song hai quyển bút ký.
Trang đầu tiên bên tay trái: [Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Hôm nay tôi ở trong huyệt mộ dưới địa cung làm vợ người ta, hôm sau tôi đói…]
Trang đầu tiên bên tay phải: [Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Hôm nay tôi xuyên không đến cổ đại làm sư huynh của người ta, hôm sau tôi đói… Ài ya~!]
“….”
“…”
Ài ya con mẹ mày! Đã thế còn lượn sóng. Lượn tổ sư cha nhà nó lượn, lượn!
Vương Tiểu Mị đóng quyển nhật ký cái ‘bộp’ một tiếng. Hắn run như người bị bệnh Parkinson, chuyện này không thế xảy ra được! Mẹ kiếp cái thể loại này chỉ có mấy thằng thiểu năng trí tuệ mới viết, Vương Tiểu Mị hắn đường đường là mỹ nam đẹp trai ngời ngời như hoa như ngọc, liên quan chó gì hắn?
Hắn chưa từng xuyên tới cổ đại, chưa từng gặp Văn Phong Tẫn càng không có mấy cái thứ ký ức quái quỷ đó!
Bình tĩnh — Vương Tiểu Mị, mày phải thật sự bình tĩnh –!
Hắn nhanh tay mở trang thứ hai của quyển nhật ký.
[Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Vì đề phòng người khác đọc trộm nhật ký của tôi cho nên tôi quyết định sử dụng ghép vần! Tại sao tôi không dùng tiếng Anh á?! Vì tôi không biết ha ha ha! Có phải tôi thông minh lắm không? Wink
~]
“…”
“…”
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nào nào hạ hỏa, hạ hỏa— đù má
[email protected]#$%^&&&&&*(; — Wink wink cục cứt!!!
Cái notebook này nhắc nhớ hắn về quá khứ đầy nhục nhã đã từng xảy ra trong quá khứ, Vương Tiểu Mị nhìn từng trang từng trang một tràn ngập hơi thở của mấy thằng trẻ trâu ảo tưởng sức mạnh thì chỉ viết ôm mặt lắc đầu ngao ngán.
Nhưng lúc này Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng chớp mắt “Đây là tùy bút của huynh, mấy chữ trên đó ta không hiểu đã thế còn vài ký tự cổ quái. Lúc đó ta đã từng thử triệu tập mấy tay họa sĩ cùng người am hiểu dị cổ nhưng rất nhiều người đều không hiểu được huynh viết cái gì, thôi giờ đúng lúc có huynh ở đây, huynh thử dịch cho ta vài đoạn được không?”
Vương Tiểu Mị: “…”
Nhiều người + công khai + cùng nhau nghiên cứu = Quá nửa đời phiêu dạt ~ con lại về úp mặt vào sông quê ~
Alo dịch vụ tổ chức tang lễ có phải không? Điều ngay cho tôi dịch vụ hỏa táng cấp tốc! Cho ai á, cho tôi! Tôi đã chết rồi nhưng hôm nay tôi lại muốn chết thêm lần nữa.
Văn Phong Tẫn: “Sư huynh, sao thế? Sao huynh không dịch?”
Vương Tiểu Mị cúi đầu xem tiếp, đọc thầm thêm tờ nữa:
[Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Thức ăn ở Thư Viện ngon khủng khiếp! Trẫm ăn no đến mức muốn ngâm một câu thơ cho chúng ái khanh nghe:
Bác đầu bếp giỏi giang
Bánh quế và Bánh đường
Hỏi tôi chọn gì nào?
Tôi lắc đầu không phải
Tôi muốn ăn mặn cơ!
Trời ơi, sao trẫm có thể tài hoa đến như vậy, mua ha ha ha ha! Tạm biệt!]
Vương Tiểu Mị: “…” Đừng nhìn! Mấy người đang đọc kia nhắm mắt lại!!! Bài thơ ngu xuẩn này không phải tôi viết — không phải tôi!!!
Đã thế Văn Phong Tẫn còn cố tình nói: “Sư huynh có phải phát hiện ra gì không?”
“Đúng rồi, quả thực tôi đã phát hiện ra.” Vương Tiểu Mị nói.
“Ồ?” Văn lão đại tủm tỉm cười: “Là gì thế?”
Vương Tiểu Mị chảy hai hàng nước mắt: “Tôi xác định chuyện ba xàm anh kể là thật.”
Nở nụ cười, sống rồi.jpg
Văn Phong Tẫn: “…”
“Sư huynh nói Phong Tẫn nghe không hiểu nhưng nhìn sư huynh như vậy chắc chắn cũng nắm được năm đó đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Tiểu Mị thận trọng gật đầu, hắn lật tiếp vài tờ, trên đó có viết: “Hôm nay tôi gặp nhóc kia rồi, không ngờ nhân vật phản diện tương lai khiến chúng sinh lầm than lại là người như vậy.” “À ya rôi phát hiện mình không thể nói chuyện với viết chữ được, sẽ lộ mất. Đến lúc đó nhiệm vụ thất bại có thể tôi sẽ mất trí nhớ huhuhu, sao nghiêm khắc quá vậy…”
Còn có: “Má ơi Shota nhỏ Kawaii! Tôi nhất định phải nuôi nó thành thanh niên năm tốt, tài dức đẹp người đẹp cả nết!” với “Mẹ kiếp cái thiết lập quái quỷ gì thế này, nuôi lớn nhân vật phản diện rồi thành bạch nguyệt quang trong lòng gã…tôi fuck, nhảm nhí vl…. Đồ xx ba xàm!”
Vương Tiểu Mị đọc hết đống bút ký rồi ngồi ôm đầu vài tiếng đồng hồ, còn Văn Phong Tẫn vẫn ngồi yên bên cạnh hắn.
Vương Tiểu Mị lắc đầu, tuy hắn cảm thấy không tin tưởng được, vẫn còn hơi ngu ngốc nhưng hắn đã kết hợp được đống này với đống xuyên không, trùng sinh khác.
Hắn đã nắm được có lẽ trước đây mình bị một cái hệ thống buộc vào, trong nhật ký có nói đến ‘đồ xx ba xàm’ có lẽ chính là hệ thống.
Còn nhiệm vụ của hắn khả năng chính là ngăn cản nhân vật phản diện, trong lúc nhân vật phản diện bị hành xác lúc nhỏ thì cho nó ấm áp rồi nuôi lớn nó trở thành thanh niên thời đại mới.
Nghĩ đến đây hắn liếc nhìn Văn Phong Tẫn.
Có vẻ như gã bắt được sóng, cái bánh chưng lớn mặc áo cưới hai màu đen đỏ nở nụ cười tà mị, ánh mắt gã u ám, giữa mày còn chút hoa văn đỏ lòm trông đúng kiểu ‘ta muốn mạng chó của nhà ngươi’.
Vương Tiểu Mị: …Ông trời ơi nhìn cái tên này xem tôi nuôi nó thành dạng gì? Đẹp người đẹp nết? Không, chỉ được cái to như con trâu thôi!
Ha ha, thế là hiểu rồi, kể ra hệ thống cũng khổ lắm, đối tượng nhiệm vụ của nó lớn lên thế này, vậy nên nó chỉ đành vung tay lên đưa hắn về thế giới thật.
Còn ký ức của hắn có lẽ là bị nó lấy mất rồi.
Còn Văn Phong Tẫn sau khi hắn chết âm thầm xây cung điện, thu thập kỳ trân dị bảo còn có cây Tương Tư gì đó, hàng thật giá thật đợi hắn một nghìn năm ròng rã.
Vương Tiểu Mị vừa bị hệ thống xóa ký ức về hiện đại đã bị Văn Phong Tẫn triệu hồi đến nơi này….
Đậu má, hắn với Văn Phong Tẫn đang đóng phim [Thần thoại] đấy à?
Hơn nữa đây mới chỉ là phỏng đoán của hắn, cổ đại hay hiện đại chỉ bằng một câu của hệ thống…
Còn Văn Phong Tẫn thì sao? Hơn một ngàn năm canh giữ thi thể của hắn, Văn Phong Tẫn có cảm nhận gì?
Hơn nữa hắn hiểu tính cách của mình có lẽ chỉ vì nhiệm vụ nên mới tiếp cận đối phương, vốn định làm bạch nguyệt quang của gã cuối cùng ngu ngốc biến thành thứ quan hệ không rõ ràng.
Văn Phong Tẫn sao lại si tình đến thế, cố chấp đến thế…
Nếu đổi lại là hắn, nghĩ mà xem ở nơi địa cung tăm tối này cùng với cái xác chết….
Má ơi, Vương Tiểu Mị xoa xoa cánh tay, đừng nói một năm, hai năm, một tháng hắn cũng chả chịu nổi! Khéo chỉ riêng mấy anh trộm mộ đến thôi hắn đã sợ đái ra quần rồi.
Trách không được Văn lão đại lúc nào mặt cũng lạnh tanh, càng nhìn càng giống vật thể đơn bào…
Cuộc sống khó khăn quá mà….
Hắn trực tiếp mở trang cuối cùng mới phát hiện nó chỉ viết đến lễ cập quan (*) của Văn Phong Tẫn, đoạn sau đó hình như bị ai xé đi.
(*)Con trai thời xưa đến 20 tuổi thì bắt đầu đội mũ, là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành.Văn Phong Tẫn nheo mắt, vươn tay lấy lại quyển nhật ký.
Gã nói: “Lúc ta lấy được quyển sổ này đã bị thế rồi, nếu sư huynh không nhìn nữa thì để ta bảo quản.”
Vương Tiểu Mị gãi đầu: “Nhưng đó là nhật ký của tôi mà? Hơn nữa hình như bên trong còn một quyển khác đúng không? Cho tôi xem đi?”
Ai ngờ sắc mặt Văn Phong Tẫn đột nhiên trở nên trầm xuống, sự dịu dàng kia không còn lại chút gì. Đôi mắt hẹp dài của gã đàn ông híp lại khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy, gã tựa như kẻ dịu dàng nhất thế gian nhưng giọng điệu nghe cực kỳ khủng bố.
“Sư huynh của ta, dạo này chúng ta phân đồ rõ thế sao? Hơn nữa sư huynh nhìn lầm rồi, quyển kia vốn không phải tùy bút của huynh, mà là của ta.”
“Nhưng tôi thấy trên kia có chữ Vương…”
“Sư huynh.”
“Hở?”
“Đừng chọc ta giận mà ~”
“…”
Tôi, Vương Tiểu Mị xin thề mình sống nhiều năm như vậy chưa từng thấy ai nói chữ ‘mà ~” nó lại sát khí đến thế…
“Sư huynh, năm đó huynh thay thế vào thân xác Miên Đăng ta đã nhận ra, từ năm ta bảy tuổi đã muốn lại gần huynh. Tuy ra không biết huynh làm thế nào, từ đâu đến nhưng ta rất may mắn vì huynh đã ở lại, thậm chí ta còn cầu mong có thể mãi mãi ở cạnh huynh. Ta sợ huynh chỉ mượn xác hoàn hồn nên ngày nào cũng cẩn thận giúp huynh bảo vệ bí mật này.”
Cho nên trong lễ cập quan của ta, tên Cẩu Hoàng Đế phái ám vệ tới giết ta, nhận thấy sự khác thường của huynh nên mới muốn báo cho Thư Viện trưởng, cuối cùng bị thuộc hạ cũ của phụ thân giải quyết.
Nhưng hôm đó huynh lại phát hiện ra….
Từ đó có lẽ huynh bắt đầu xa cách ta nhỉ? Văn Phong Tẫn lắc đầu đặt tay sang hai bên tai Vương Tiểu Mị khiến hắn rợn hết tóc gáy, khóe miệng giật giật.
“Giờ huynh đã biết bí mật của ta rồi, sư huynh, huynh còn muốn bỏ ta đi sao? Hay cảm thấy ta yêu chủ nhân của thân xác này?”
Vương Tiểu Mị lắc như con quay, sợ gã đàn ông điên lên rồi thiêu chết hắn.
Hơn nữa, cái chuyện phát hiện người yêu hiện tại thực ra là bạn trai cũ, kết quả mình còn quên mất người ta, chửi người ta, đấm người ta rồi hét vào mặt người ta: “Đừng coi tôi là thế thân” nó thốn dã man.
Vương Tiểu Mị nuốt nước miếng: Tính tình Văn Phong Tẫn tốt khủng khiếp..
Chưa đợi hắn nghĩ xong, gã đàn ông bên cạnh đã hưởng ứng: “Sư huynh, mấy năm nay ta khổ lắm ~ “
Cái giọng u oán này nghe có khác nào mấy con ma nữ áo đỏ trong phim kinh dị gào thét: “Chàng ơi thiếp chết thảm quá ~” không?
Vương Tiểu Mị: “…Tôi sai rồi! Nhưng giờ tôi mất trí nhớ tôi nào có biết đâu? Đúng rồi, sao anh không cho tôi biết sớm hơn?”
Mặt Văn Phong Tẫn hơi đổi, ngay sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước huynh mới tỉnh nên ta không muốn để huynh nhớ lại những ký ức đau khổ trước khi chết.”
“Thật á?” Hắn nhớ gã có nói hai người bị đuổi bắt do viên tiên đan trường sinh, cuối cùng bị người ta tra tấn rồi mới chết, có lẽ điều đó đối với hắn hay Văn Phong Tẫn đều là trải nghiệm sợ hãi.
Cũng khó trách gã không muốn hắn nhớ, Vương Tiểu Mị hôm nay gặp quá nhiều chuyện nên hơi ngốc, đau đầu chậm rãi cố gắng nói chuyện này thật rõ ràng.
Văn Phong Tẫn nhìn Vương Tiểu Mị tin gã cùng với gương mặt ngây thơ của hắn, bắt đầu nở nụ cười chiến thắng.
Khi đó Huyết Tế không thành, không có Huyết Tế khống chế, nếu sư huynh nhớ đến chuyện ta đã làm với những thứ rác rưởi đó rồi lại muốn bỏ ta đi thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa…sư huynh áy náy với ta, mới có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại ta…
Điều đó khiến ta rất vui.
Nếu ta không khống chế nổi, chắc sẽ nổi khùng xúc phạm huynh mất.
Ài~
Hết chương 21