Bóng tối cũng bắt đầu bao trùm cả Tử Cấm thành, cuộc rời đi của Minh Liên cũng chẳng hề suôn sẻ. Trời sấm chớp cùng với mưa liên hồi làm không khí vô cùng ảm đạm.
Minh Liên đứng trước Diên Hi cung chờ đợi Liên Tâm cùng Hoài An soạn đồ trở ra.
"Chủ tử! Đã xong rồi ạ, nhưng nô tỳ e là số hoa chúng ta trồng không ổn rồi!" - Minh Liên cầm cây dù, dưới ánh đèn chập chờn mà nhìn số hoa đã chật vật với mưa to gió lớn: "Đó là số rồi! Không thể làm khác được!".
Hoài An lúc này cũng đem một tay nải đồ bước ra, sẵn tiện khoát cho Minh Liên một cái áo ấm: "Mưa lạnh! Chúng ta có nên vào trong mà chờ không ạ?".
Nhưng Minh Liên lại lắc đầu, nhìn về phía con đường đầy tâm tối, một tia sáng dần hé lộ len lỏi giữa trời mưa như thác đổ này. Từ công công từng bước trong màng mưa đi đến, hạ mình xuống trước mặt Minh Liên.
"Linh phi nương nương! Thành Vương có dặn dò hãy cố gắng bảo vệ tốt bản thân cùng người đi bên cạnh! Trên đường sẽ có người bảo vệ tốt cho nương nương!" - Từ công công vẫn vẻ mặt hiền từ vui vẻ ngày nào, nhưng lại mang một chút buồn khó nói.
Trong tiếng mưa lớn, tiếng leng keng phát ra, một chiếc xe ngựa lớn được lái đến trước mặt mọi người. Phu xe cuối mặt vì mưa lớn nhẹ nhàng vén màng cho Minh Liên cùng hai người đó lên xe.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rời xa dần ánh đèn trên tay của Từ lão, rồi nó cũng biến mắt vào màn đêm u tối.
Liên Tâm nhìn xung quanh mà lạnh người: "Sao chiếc xe ngựa này lại lớn như vậy? Nó to đến mức có thể chứa hơn chục người ấy chứ!".
"Đương nhiên rồi! Đây là chiếc xe ngựa chuyên chở người đi vào những lúc trời mưa như này mà!" - Đột nhiên ở phía sau bên trong xe, truyền ra một thanh âm của người đàn ông, Liên Tâm nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm cài xuống mà dè dặt: "Là ai đó?".
Sấm chớp vang lên, hiện ra hai nam nhân đang lặn lẽ ngồi sâu bên trong, ở giữa mà một phụ nữ trung niên vô cùng dè dặt.
Minh Liên men theo ánh sáng ít ỏi đó mà nhìn ra, nhẹ nhàng gõ vào tay Liên Tâm: "Thật tình ngay cả giọng của người quen mà cũng chẳng biết sao?".
"Đúng là chỉ có nương nương mới nhận ra thôi!" - Thanh âm ấy lại phát ra thêm một lần nữa. Liên Tâm lúc này mới lắng tai nghe lại, định phát ra tiếng thì đã bị Hoài An giành trước: "Là Thành Vương phi! Đúng là giọng của ngài ấy rồi!".
Liên Tâm liền gõ một cái thật mạnh lên đầu cậu ta: "Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!".
Người phụ nữ ngồi ở giữa nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay ra phần ánh sáng ít ỏi kia như muốn dắt Minh Liên vào. Cô đã không ngần ngại nắm lấy và đi sâu hơn vào bên trong.
Liên Tâm cùng Hoài An cùng dè dặt tiến vào sâu trong bóng tối.
Đường Bảo thấy Minh Liên ngồi gần liền đặt một bình sưởi ấm vào tay cô: "Nương nương chắc hẳn rất lạnh rồi!".
Người nam nhân đối diện liền thấp chiếc nến bên cạnh lên đặt ở chính giữa. Ánh sáng dù nhỏ nhưng cũng đã đủ nhìn thấy mặt của mọi người bên trong.
Minh Liên nhìn thấy người phụ nữ ấy lật tức bất ngờ: "Thái hậu! Tại sao người lại ở đây?".
Lý Thái hậu nhanh chóng mỉm cười, nhẹ nhàng kể lại. Cái ngày người phạt Hoàng đế quỳ, khi quay trở ra đã thấy trên đất có một phong thư bên trong kể rõ đầy đủ sự việc. Ngay cả chuyện Minh Liên bị rời đi cũng là một tay Cơ Đế sắp xếp và lên kế hoạch đầy đủ.
"Ai gia khi chiều cớ sợ rằng con không biết chuyện mà nói gì đó làm cho bọn họ nghi ngờ lắm luôn đấy!" - Thái hậu nói với vẻ vô cùng ân cần.
Minh Liên cười nói: "Lúc đó thần thiếp cũng bất ngờ lắm! Nhưng khi nhìn đến chỗ của Hoàng thượng nằm, bất giác lại thấy người cười nên mới hiểu mà im lặng!".
Nghe hai người nói vậy, Liên Tâm cùng Hoài An lại chẳng hiểu chuyện gì cả. Nào là sắp xếp rồi nghi ngờ, họ thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Dưới ánh nến cùng ánh sáng của những tia chớp bên ngoài xe, Minh Liên bắt đầu giải thích mọi việc.
Vào lúc Lương Thái hậu về cung, Cơ Đế đã lệnh cho Thành Vương bắt đầu điều tra vì tự thấy có rất nhiều điểm khó lòng mà thuyết phục. Mọi chuyện xảy ra, cho đến chiếc vòng tay của bọn Hắc Phong trong phòng Minh Liên đều là một tay Lương Thái hậu bày ra mà hảm hại.
Đến khi Thành Vương trở về, cũng là lúc mà Minh Liên đang bị cấm túc ở Bách Liên cung. Cậu ấy đã âm thầm viết toàn bộ sự việc mà giao lại cho Minh Liên cùng Cơ Đế. Chính lúc đó Minh Liên đã cười, còn Cơ Đế lại thêm tức giận.
Thành Vương đã điều tra được, thật ra người mà Cơ Đế ngày đêm gọi là ngạch nương lại chính là chị em song sinh của Hoàng quý Thái phi năm đó. Sinh mẫu thật sự đã qua đời ở thầm lặng ở Minh Kỳ tự, mà lý do chính là không quy phục Hắc Phong hội. Từ đó, người chị gái song sinh kia đã nhẹ nhàng thay thế quay về cung từng bước từng bước để có thể nắm được điểm yếu của Tử Cấm thành.
Cơ Đế đã đi trước một bước, vội vàng làm Minh Liên thất sủng từ đó Lương Thái hậu mới không chỉa thẳng mũi giáo vào người cô. Vì lo sợ một cuộc chiến lớn xảy ra, Cơ Đế đã âm thầm tự hạ độc bản thân mà dùng lý do ấy để có một chuyến xe đưa Minh Liên cùng những người khác rời đi.
"Khoan đã! Nương nương à, không phải chúng ta phải đi đón Lý tần sao chứ!" - Hoài An đột nhiên nhảy xen vào làm cắt đứt mạch kể chuyện.
Liên Tâm mạnh dạng gõ đầu cậu ta: "Ngốc quá ngốc! Cô ấy đi xe ngựa phía sau kìa!".
Lúc này Hoài An mới bịt miệng lại, nhưng vẫn phát ra thanh âm: "Thái hậu rời đi như vậy không sợ bị phát hiện ạ?".
Lý Thái hậu liền cười: "Đương nhiên là không! Dương cô cô đã thay ai gia hoá trang ở lại rồi! Cô cô sẽ đến sau thôi!".
Hoài An lúc này mới gật đầy nhưng tay vẫn đang bịt miệng để không nói gì nữa.
Minh Liên lúc này mới nhận ra, Dương cô cô bên cạnh Thái hậu thật sự không phải nhân vật tầm thường, giống như Từ công công vậy, luôn ẩn mình giữa tất cả.
Đột nhiên ngựa bên ngoài hí lên mộ tiếng, xe ngựa bỗng chốc rung lắc dữ dội làm chiếc nến giữa xe nhanh chóng bị dập tắt, chỉ để lại một màng tối khó chịu.
Phu xe bên ngoài đột nhiên nói nhỏ vào bên trong: "Các vị nương nương cứ ở trong xe! Phía trước có vật cản đường!".
Người nam nhân đang bên cạnh lúc này mới đứng dậy đi ra. Cậu ta là Tống Lâm người luôn phụ trách việc điều tra chuyện cơ mật cũng là một trong Thập Nhị ám vệ của Lý thị.
Tiếng giao đấu bắt đầu vang lên trong mưa lớn, qua từng đợt sáng, hàng chục tên sát thủ đang vung tay chiến đấu với phu xe cùng với Tống Lâm.
Đột nhiên tấm màn tốc mở, một tên sát thủ phóng vào cầm đao lao đến, hướng mũi đao về phía Minh Liên.
Tống Lâm bên ngoài nhìn thấy nhưng đã trở tay không kịp nữa, trong xe đã truyền đến tiếng la thất thanh vang khắp cả núi rừng.
Trong sắc khí sấm trời, một tràng máu tươi nhỏ xuống dưới gầm xe ngựa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT