Một lúc sau, Vân công công quay lại trên tay còn mang theo bộ trà cùng điểm tâm khi nãy Thanh quý nhân sử dụng.
Thái y kiểm tra sơ qua thì quả thật bên trong trà có độc.
Liên Tâm cùng Hoài An không thể tin được, vì chính họ là người chuẩn bị những món đồ đó, không thể nào có độc được: "Không thể nào?".
"Không thể là không thể thế nào? Các ngươi hạ độc Thanh quý nhân là theo lệnh của ai? Nói!" - Thái hậu bắt đầu chỉ trích hai người họ.
Đột nhiên Minh Liên đứng dậy: "Liên Tâm! Hoài An, không cần giải thích làm gì! Thái hậu, người muốn gì cứ nói đi ạ!" - Thật sự Minh Liên không chịu được ba cái trò tự hạ độc bản thân này của những người trong cung nữa rồi.
"Được! Hoàng quý phi dám ăn nói như thế với ai gia! Người đâu bắt Hoàng quý phi lại!" - Một toáng thái giám xông vào, Minh Liên đáng lẽ có thể một cước đá bay bọn chúng nhưng cô không thể làm vậy.
Đúng lúc này, Cơ Đế cũng đến, thấy không khí trong phòng có chút bất thường liền bảo bọn chúng thả Minh Liên ra. Biết cô đang mang thai nên Cơ Đế dìu Minh Liên ngồi xuống trước.
"Ngạch nương! Người đang làm gì vậy ạ?" - Cơ Đế đến gần Lương Thái hậu.
Đột nhiên bà bày ra bộ mặt đáng thương như vừa bị người khác ức hiếp vậy: "Hoàng đế! Con nhìn xem, Thanh quý nhân bị trúng độc như vậy đó, Hoàng quý phi còn dùng những lời bất kính với ai gia nữa!".
Cơ Đế cũng xem là đã hiểu đôi chút câu chuyện này, quay mắt nhìn Minh Liên. Nhưng cô lại chẳng nhìn đến cậu, tùy tiện lấy chút bánh trên bàn mà ăn.
"Ngạch nương mới về, thôi thì về Thọ Khang cung nghỉ ngơi! Còn Từ công công, đem Thanh quý nhân về cung của nàng ấy đi! Mọi chuyện xem như kết thúc ở đây được rồi!" - Cơ Đế giải quyết mọi chuyện một cách nhanh nhất, dù làm Lương Thái hậu có chút phật lòng.
Sau khi tất cả đều rời đi thì Cơ Đế mới đến ngồi cạnh cô, giơ tay như định nắm lấy đôi bàn tay kia nhưng cô lại rút về.
"Người còn nhiều công vụ! Hãy đi trước đi!" - Minh Liên đứng dậy đi về phía bàn trang điểm mà gỡ toàn bộ trâm cài ra.
Cơ Đế vội vàng theo sau: "Nàng phải hiểu cho trẫm! Chữ hiếu chữ nghĩa thật sự khó giữ vẹn toàn!".
Dù Cơ Đế có giải thích, nhưng Minh Liên vẫn cặm cụi gỡ trâm cất vào hộp: "Nhưng người thấy đó! Thần thiếp chẳng làm gì lại bị vạ lây thêm một lần nữa đây này!".
Cô tức giận đứng dậy làm rung rinh chiếc bàn, một chiếc hộp trên cao rơi xuống làm rớt ra chiếc vòng ngọc, chính là vật mà năm xưa Trần Hoàng đưa cô và đã đem lại vô số đau khổ cho cô.
Cơ Đế liền tiến đền cầm vòng ngọc ấy lên, bên trên còn buộc một sợi chỉ đỏ ngõ ý liên kết không tách rời.
"Kim Liên! Nàng nói cho trẫm biết, thế này là thế nào? Chẳng lẽ sau bao chuyện hắn làm với nàng thì giờ đây nàng vẫn còn yêu tên thanh mai trúc mã đó!" - Cơ Đế đột nhiên tức giận, cầm vòng ngọc đưa ra trước mặt cô. Chuyện khi nãy đã làm lòng Cơ Đế có chút khó chịu, dù vậy cậu vẫn tin cô sẽ không làm việc đó. Nhưng chiếc vòng xuất hiện lại như mồi lửa tiếp tục đốt lấy đống rơm đang dần khô.
Minh Liên nhận lấy, ngay lật tức nhìn Cơ Đế: "Hoàng thượng! Ngay cả nhìn nó một lần thần thiếp cũng không dám, thì lý do gì thần thiếp lại giữ nó!".
Cơ Đế không muốn nói gì với Minh Liên nữa, vì chính cậu không muốn cơ tức giận làm lu mờ tâm trí. Cậu quay sang định lấy hộp gỗ để bỏ chiếc vòng vào thì trong hộp rớt ra một tờ giấy. Vì thắc mắc nên cậu đã mở ra, bên trong viết rằng "Ý thiếp như chàng, nguyện như vòng ngọc, cùng tơ hồng kết tóc se duyên, nhưng âm dương cách biệt, nguyện truyền kiếp không tan".
Ngay tức thì, Cơ Đế khơng thể làm chủ được nữa. Trên tờ giấy đúng là nét chữ của Minh Liên, cậu liền quăng tờ giấy vào trong người Minh Liên: "Nàng đọc đi! Xem thử có đúng là chữ của nàng không!".
Minh Liên nhặt tờ giấy từ mặt đất lên, tâm tình lật tức hỗn loạn. Nét chữ quả thật y như đút nhưng cô hoàn toàn không hề biết gì về nó cả.
Cơ Đế liền giật tờ giấy khỏi tay của Minh Liên, rồi bình tĩnh bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nói vào: "Nàng nên nghỉ ngơi đi!".
Minh Liên chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, mọi chuyện ngày hôm nay làm cô xoay sở không kịp. Ngay cả một cảnh sát như cô cũng không thể bì kịp đầu óc của những người luôn làm việc xấu.
Cơ Đế bước ra khỏi cửa, cậu chật vật đi vấp phải bật thềm mà ngã về phía trước. May thay có Từ công công vừa trở về đỡ lấy, Cơ Đế từ từ đứng vững lại, ánh mắt vô hồn quay lại nhìn ánh đèn từ nội điện: "Hoàng quý phi bệnh rồi! Từ ngày mai phi tần hậu cung không cần đến thỉnh an nữa! Để Hoàng quý phi tận tâm mà dưỡng bệnh đi!" - Nói rồi cậu gạt bỏ tay của Cơ Đế ra mà bước từng bước khó chịu rời khỏi Bách Liên cung.
Từ công công ngơ ngác đứng đó, liền xoay người bước vào.
"Linh chủ tử! Chuyện gì đã xảy ra vậy?" - Nhưng ông chỉ nhận lại một câu từ cô mà thôi: "Bổn cung cũng chẳng thể tin được! Nói với Hoàng thượng, bổn cung sẽ không bao giờ phụ lòng tin của người!".
Từ công công bước khỏi Bách Liên cung, cánh cửa kia lại một lần nữa đóng lại, chẳng biết khi nào mới có thể mở ra là một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT