Cả đời toan tính cuối cùng giấc mơ cũng chẳng thành. Thái hậu ngồi trên, dù mặt không biến sắc nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên gò má. Trong đầy người giờ đây vang lên tiếng em trai mình vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ! Mau dạy võ cho đệ đi! Để sau này đệ sẽ dùng nó để bảo vệ cho tỷ".
Hiển tướng quân đi từng bước nặng nề đi vào mà báo cáo: "Hồi bẫm Thái hậu, Hoàng thượng, quân tạo phản đã đồng loạt đầu hàng! Đây là cờ thống soái, lão tướng xin giao lại cho Hoàng thượng!" - Hiển tướng quân từ từ bước đến, giao tận tay Cơ Đế lá cờ thống lĩnh toàn quân.
Giờ đây, quyền lực của Cơ thị mới thật sự lớn mạnh. Uy quyền của Cơ Đế đã được đứng vững.
Cơ Đế nhẹ lòng đứng dậy: "Lệnh giải hết những phản tướng còn lại giam vào lao ngục chờ ngày xét xử! Còn Tể tướng thì giáng sạch chức vị, tổ chức đám tang theo lệ của binh sĩ! Toàn bộ tài sản sung vào công quỹ! Các viên tướng hy sinh phải thưởng cho gia đình của họ, xây dựng lăng tẩm chung để con cháu Cơ Thị nghìn đời phải nhớ ơn những người hy sinh vì họ!".
"Chúng thần tuân chỉ!" - Tất cả đều quỳ xuống mà hưởng ứng lời chỉ truyền ra.
Một tuần sau ngày đó, việc điều tra Tể tướng đã phát giác ra rất nhiều các quan liêu tham ô, vô dụng. Ngay lật tức bãi chức, bắt giữ và thay người mới vào.
Một tháng sau ngày đó, Cơ Đế ra ý chỉ miễn thuế toàn dân, dân chúng trên có quan phụ mẫu, cạnh có cha mẹ, dưới có ruộng vườn mà tăng gia sản xuất, thời thế thịnh trị.
Ba tháng sau ngày đó, có đủ bằng chứng nhận thấy Hoàng hậu đã vu oan cho Minh Liên, còn cấu kết với phụ thân mình định tạo phản. Cơ Đế đã chiếu cáo thiên hạ, Hoàng hậu Lý thị mất hết đức hạnh, hỗn loạn bất thường, nay phế ngôi Hoàng hậu trở thành Lý tần, giam lỏng ở Trường Sinh cung.
Một năm sau ngày đó, biết tin Linh quý phi mang long thai, trong lúc vui mừng Cơ Đế ra chỉ tấn phong lục cung.
"Phụng thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết! Nay trẫm thấy hậu cung vô chủ, thừa ý nguyện của Hoàng thái hậu tấn phong Linh quý phi làm Linh hoàng quý phi, chức như phó hậu coi quản chuyện lục cung! Uyển phi làm Uyển quý phi! Hiền phi làm Hiền quý phi! Ý tần làm Ý phi! Lý tần làm Lý phi! Toàn quý nhân làm Toàn tần! Khâm thử!".
"Tạ Hoàng thượng long ân!" - Các phi tử mặc trên người lễ phục quỳ xuống mà cảm tạ thánh chỉ. Tất cả đều đủ cả nhưng chỉ thiếu đúng một người là Lý phi.
Sau khi lễ tấn phong kết thúc, Từ công công bước đến cạnh Minh Liên: "Nô tài phải quay về để tâu lại với Hoàng thượng! Nô tài cáo từ!".
Minh Liên nhẹ cười gật đầu với ông. Từ lão nhanh chóng rời đi.
Minh Liên quay người về những người vừa được sắc phong kia: "Nếu các tỷ không phiền thì có thể vào trong uống một chút trà!" - Nói rồi Minh Liên quay một mạch đi vào bên trong.
Uyển quý phi cùng Hiền quý phi cũng vui vẻ theo sau. Nhưng Ý phi thì không nguyện vào cho lắm: "Hazzz! Đúng là Hoàng quý phi, cũng uy quyền thật đấy!".
Toàn tần bước lên phía trước đầy vẻ quan tâm: "Thôi! Dù sao cô ấy sẽ quản lý hậu cung! Cũng không nên đắc tội! Đi vào thôi!".
Minh Liên ngồi phía trên cao nhìn xuống, thấy mọi người đã vào ghế ngồi liền nói: "Bổn cung mong rằng mọi người được tấn phong, biết rằng thêm một cấp việc gánh vác lại thêm một bậc! Cùng chung sống ôn hoà mới là tốt nhất!".
"Chúng thần thiếp xin nghe theo lời dạy của Hoàng quý phi nương nương!" - Tất cả đều đồng thanh trả lời.
"Uống trà thôi!" - Minh Liên cầm tách trà lên định uống nhưng lại dừng, vì cô xem nữa quên mất mang thai nên hạn chế uống trà lại.
Sự kiện Hoàng quý phi không trở thành Hoàng hậu cũng gây bất ngờ đến mọi người trong cung cũng như trong kinh thành. Ngay cả Thái hậu cũng suy nghĩ như vậy.
"Dương cô cô! Nói thử xem làm vì sao mà Hoàng đế lại không sắc phong Liên nhi làm Hoàng hậu!" - Thái hậu đật ly trà xuống bàn, người đã suy nghĩ cả ngày hôm nay nhưng vẫn không hiểu được đụng ý của Cơ Đế.
Dương cô cô nhìn bộ mặt suy nghĩ của Thái hậu mà phì cười: "Người già rồi Thái hậu à! Chẳng phải ngày hôm đó Hoàng thượng có nói rằng, do Hoàng quý phi cô ấy không muốn bị rằng buộc sao?".
"Có sao? Ủa! Ta không hề già nha, ngươi tin ai gia tống ngươi về quê an dưỡng tuổi già không?" - Khi nghe rõ những câu đầu của Dương cô cô thì Thái hậu đã bày ra bộ mặt giận dỗi. Chẳng thèm nói chuyện gì với bà nữa.
Dương cô cô đang cố tìm cách làm Thái hậu nguôi giận thì bên ngoài truyền đến tiếng truyền: "Linh Hoàng quý phi giá...hụ hụ...đáo!".
Từ xa đã nghe giọng Minh Liên truyền vào: "Hoài An ơi là Hoài An! Bổn cung đã kêu ngươi tập từ lâu rồi, vậy mà giờ đọc lại ho là sao?".
Hoài An liền quay qua dùng giọng điệu trách cứ: "Hồi đó người có ba chữ à nên quen hơi! Giờ người thêm một chữ nên nô tài hụt hơi là phải rồi!".
Hoài An định mói thêm thì nhìn thấy Thái hậu đã đứng trước mặt nên liền nhanh chóng khom người.
Minh Liên thấy bà cũng rất vui vẻ: "Thần thiếp tham kiến..." - Chưa kịp xuống đã bị Thái hậu chặn lại, vẫn câu nói ấy và vẻ mặt hiền từ ấy: "Không phải ai gia đã dặn là có thai không cần hành đại lễ rồi sao?".
Minh Liên nhẹ vuốt tóc biểu thị có chút quên, Thái hậu khi nãy còn giận dỗi giờ đây đã vui vẻ trở lại.
Dương cô cô đi sau nói với Hoài An: "Linh chủ tử đúng là viên thuốc quý đó! Mới có chút xíu mà Thái hậu đã cười rồi!".
Nhưng chưa kịp vui vẻ đã bị Thái hậu cắt ngang: "Ai gia còn nhớ chuyện đó! Đừng tưởng ai gia quên!".
"Dạ!" - Dương cô cô trả lời trong đau khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT