"Cái gì? Hoàng thượng đến Bách Liên cung???" - Dung tần nghe tin từ thái giám liền có chút chấn động.
Cô ta như không còn tin vào tai mình, cũng chẳng ngờ rằng chiêu trò của mình đã hết tác dụng: "Ý Tâm! Ngươi nói xem, tại sao Hoàng thượng lại đến đó? Không phải ngày hôm qua đã cho người uống thuốc rồi sao!".
"Nô tỳ không biết! Ngày hôm qua chính nô tỳ tận mắt chính kiến nhìn thấy Hoàng thượng uống thuốc, tuyệt đối không thể sai!" - Lúc này đây, Dung tần ngồi thẫn thờ trên ghế, như dần muốn điềm tĩnh bản thân.
"Bây giờ cần phải bình tĩnh! Chắc là bổn cung dùng nhiều quá nên Hoàng thượng đã bị lơ với nó rồi! Ngay lật tức đen những gói thuốc còn lại đem quăng đi mau lên!".
Dung tần khắc này khẫn trương vô cùng, Ý Tâm cũng nhanh chóng ôm lấy đống gói thuốc mà chạy ra ngoài. Một lúc sau, Ý Tâm cũng trở về nhưng trên tay vẫn còn cầm đống thuốc đó.
"Ngươi còn đem đống đó về làm gì? Còn không mau...! Hở! Thái hậu vạn an!" - Theo sau Ý Tâm là Hoàng Thái hậu, bên cạnh còn có Dương cô cô dìu dắt. Khuôn mặt của bà đầy vẻ giận dữ trực tiếp tiến đến tát một cú trời giáng vào mặt Dung tần.
"Hay! Ai gia lúc đầu còn tưởng là ngươi tranh sủng bằng sắc nhưng nào ngờ lại dùng chiêu độc, lấy ngải làm thuốc dâng lên Hoàng đế, khiến người say mê! May mắn rằng Cơ nhi đã phát giác mà giả vờ đóng kịch nếu không thì ai gia làm sao biết được việc này!" - Thái hậu ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt đầy lửa giận vẫn đặt trên người của Dung tần.
Vết tát ngay lật tức ửng đỏ, Dung tần nước mắt lăn dài đi bằng gối đến chân của Thái hậu: "Cô cô! Cháu biết mình sai rồi, cô cứu cháu được không?".
Thái hậu thở dài một hơi, bên gia tộc bên con trai cả hai đều quan trọng đối với người. Nhưng lúc này đây người làm gì cũng khó: "Ai gia cũng không thể cứu được ngươi! Ngươi biết sao ai gia biết chuyện không? Là chính Từ công công đến nói cho ai gia biết, trên tay còn cầm một đạo thánh chỉ! Bây giờ ngay cả trời sập cũng không cứu được!" - Thái hậu bất lực, mặc kệ Dung tần quỳ dưới đất cầu xin.
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn: "Thánh chỉ đến!" - Từ công công từ ngoài bước vào khí chất ngút ngàn: "Xin thứ lỗi cho nô tài, theo quy tắc không thể hành lễ với người lúc này!".
Nói xong, ngay lật tức ông quay người về phía Dung tần hô lớn: "Dung tần tiếp chỉ!".
Cô ta liền rơi vào trạng thái bất ổn, toàn thân mỏi mệt, đôi tai đã bùng bùng không còn nghe thấy tiếng.
Từ lão mở chiếu đọc rõ: "Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Dung tần - Lý thị hãm hại Long thể, dùng ngải giành sủng, phỉ báng phi tần! Nay tước phong hiệu, giáng làm quan nữ tử! Cho đến Đài Linh cát! Khăm thử!".
Nghe đến đây, sủng ái, vinh quang liền rớt xuống vực thẩm không đáy. Dung tần chẳng thể chấp nhận được sự thật lật tức đứng dậy: "Không thể như vậy! Hoàng thượng không đối sử với bổn cung như vậy! Chắc chắn là ả, là ả đã hại bổn cung! Là ả!" - Cô ta định lao ra ngoài nhưng đã bị thái giám bên cạnh Từ lão nắm lấy rồi bịt miệng dẫn đi.
Lúc này trên khoé môi Tần công công hiện chút ý cười, quay sang phía của Thái hậu: "Đã làm người kinh sợ rồi!".
"Không sao! Ai gia cũng chẳng phải người dễ dàng sợ hãi" - Dù nói vậy nhưng Thái hậu cũng chẳng ngờ, Dung tần ngày thường lả lướt, hiền hòa trước mặt bà lại hoá điên như vậy.
Từ lão cuốn lại thánh chỉ: "Vậy thì nô tài đã hết việc ở đây rồi! Nô tài xin phép cáo lui!" - Từ công công dần bước ra ngoài để lại Thái hậu cùng Dương cô cô ngồi đó.
Vừa đi ra sân thì Từ lão đứng thẳng lưng nhìn lên bầu trời, một nô tài cảm thấy thắc mắc lật tức tiến lại: "Tổng quản! Người đang nhìn gì vậy ạ?".
Ông liền nhìn lấy nô tài kia rồi phì cười: "Thôi lo chuyện của cậu đi! Hoàng thượng có lệnh, tất cả các nô tài đều bị dẫn đi hết! À mà quên, còn Ý Tâm thì đày đến Tân Giả Khố!" - Nói xong, Từ công công hí hửng đi về.
Trời cũng dần sáng, ánh mặt trời lại đúng lúc chíu thẳng vào khuôn mặt mệt mỏi của Minh Liên. Cô dụi mắt, đau nhứt ngồi dậy, Lương Cơ từ đây chạy đến kéo cô nằm xuống: "Sao lại dậy sớm vậy? Ngủ thêm chút nữa đi, trẫm đã cho nàng miễn thỉnh an rồi!".
Minh Liên nhìn tên tác giả của thân thể mệt mỏi này mà tức giận, lật tức gõ một cái mạnh lên đầu cậu: "Dù người không nói thì thần thiếp cũng chẳng đi được! Người xem, có cần phải hành hạ đến vậy sao?".
Nhưng Cơ Đế lại như chẳng biết đau, kề sát tai của Minh Liên mà nói: "Vậy mà đêm qua lại có người...!".
Nói đến đây, những hình ảnh mãnh liệt kia lại hiện lại trong đầu, mặt Minh Liên nhanh chóng đỏ lên. Cô vung tay ném cái gối bên cạnh vào tên ác nhân kia: "Đồ bỉ ổi! Xem thử thần thiếp có ném chết người không!".
Nhưng thân thể đau nhứt khó lòng dùng nhiều sức nên mọi cú ném liền bị né được. Cơ Đế còn cười với vẻ mặt vô cùng đắt ý.
Nhưng rồi cậu vẫn đến gần rồi hôn nhẹ vào trán Minh Liên một cái rồi chạy đi. Còn không quên nói lại: "Trưa nay trẫm đến ăn trưa đó!".
Nhìn những hành động trẻ con ấy, Minh Liên liền phì cười, nỗi đau có chút ngui dần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT